Những viên kim cương nhỏ vây quanh, dán trên da thịt nàng, giống như là ký hiệu của hắn.
Nàng sớm đã biết hắn sẽ không đồng ý, giống như chiếc khăn lụa kia cũng bị hắn cởi ra ném đi, dấu hôn nhàn nhạt vẫn còn lưu lại trên da thịt nàng, tuyên bố rõ ràng nàng đã từng bị hắn yêu thương.
Người đàn ông này, đến tột cùng là hắn muốn gì?
Lâm Hi Hi hơi nhíu mày, nhìn khí phách ngang ngược của hắn không dám nói thêm nửa lời.
“Còn nữa,” Hắn ôm thắt lưng nàng, cùng nàng gần gũi đối diện, “Tôi nói rồi, không được lại gọi tôi là Tần tiên sinh, gọi là Dịch Dương.”
Lâm Hi Hi gật đầu qua quýt, mong muống mau chóng thoát khỏi bầu không khí này.
Tần Dịch Dương dừng ở khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, thanh âm hạ thấp ôn nhu: “Gọi đi, tôi muốn nghe thử một chút.”
Lâm Hi Hi cả kinh, hiện tại sao? Ở chỗ này?
Lông mi khẽ rung động cho thấy sự nôn nóng của nàng, cánh tay mảnh khảnh nằm trong khuỷu tay tuấn nhã của hắn, không có lựa chọn, chỉ có thể gian nan mà thốt ra hai chữ: “... Dịch Dương.”
Thanh âm mềm mại, như lông chim chạm nhẹ vào tim hắn.
Hắn ôm chặt tiểu nữ nhân trong lòng: “Gọi một lần nữa.”
Vài giây trôi qua, khuôn mặt Lâm Hi Hi phiếm hồng, vẻ ôn nhu rõ ràng trong ánh mắt hắn, đã có chút mùi vị bức bách, nàng cắn môi, không muốn gọi lại lần nữa, may mà lúc này nhân viên cửa hàng cũng đi tới, lễ phép nói: “Tiên sinh, thẻ của ngài.”
Bầu không khí bị phá hỏng, đôi mắt đen của Tần Dịch Dương chìm xuống, ưu nhã giơ tay cầm lấy, rõ ràng nhận thấy tiểu nữ nhân trong lòng đang thở phào nhẹ nhõm.
“Tạm bỏ qua cho em.” Hắn rộng lượng nói một câu, ánh mắt thâm thúy nhìn ra tâm tình hắn rất tốt, bàn tay to lớn nắm chặt cánh tay nhỏ bé của nàng, bước ra ngoài.
Buổi dạ tiệc lớn như vậy, trước mắt là ánh đèn pha lê xa hoa, toàn bộ nhân vật nổi tiếng trong giới doanh nhân đều đến dự, ăn uống linh đình.
Dưới ánh đèn chói mắt, Lâm Hi Hi vừa xuất hiện liền mang tới một sự kinh ngạc thú vị.
Có thể nói mấy vụ kiện của nàng đã làm chấn động toàn thành phố, cô gái có liên quan đến Nhạc thị này tuy nhìn có vẻ yếu đuối nhưng lại toát lên vẻ gì đó rất kiên cường.
Trên người nàng toát lên sự trang nhã cao quý, tư thế trang nhã sánh vai cùng một người đàn ông, mà người đàn ông này diện mạo tuấn lãng kinh người, trong nháy mắt có thể cướp hết tâm trí người khác, trong lúc đôi mắt di chuyển, bị hớp hồn bởi một đôi bích nhân, khiến cho mọi người không khỏi ồ lên.
Lâm Hi Hi cảm giác được mồ hôi toát ra trên lưng nhưng vẫn cố làm tốt những gì đã chuẩn bị, cũng đã có người tiến đến gần. Rõ ràng là hướng về phía Tần Dịch Dương, từng động tác giơ tay của hắn cũng tỏ rõ sự ưu nhã, cao quý lộ ra vài tia bức người, cùng người khác trò chuyện nhưng không hề buông lỏng thắt lưng nàng.
“Tần tiên sinh, không hổ danh là bậc tinh anh trong thế giới tài chính, mấy phi vụ mua bán nổi tiếng ở New York vẫn thật đáng nể phục, nghĩ đến ngài có thể quay về điều hành Bác Viễn, sau này mong muốn có cơ hội hợp tác...”
Người đàn ông trước mặt rõ ràng rất phấn khởi, nắm chặt tay Tần Dịch Dương.
“Không thành vấn đề.” Tần Dịch Dương nhàn nhạ nói.
“À... Vị này chính là... Lâm tiểu thư sao? Không biết hai người là...” người đàn ông do dự mà không dám suy đoán mối quan hệ của hai người.
Lông mi Lâm Hi Hi run rẩy, có chút khó xử, vai đột nhiên bị nắm chặt, người đàn ông bên cạnh đã cúi đầu xuống.
“Vợ tôi, Lâm Hi Hi.” Trong lời nói của hắn mang đầy sủng nịnh, cúi đầu nhìn chăm chú nàng.
Lâm Hi Hi thở gấp.
Thanh âm của hắn không lớn không nhỏ. Vừa vặn khiến người xung quanh đều có thể nghe thấy câu này, vốn tiếng bàn luận đã sôi nổi nay đuợc dịp sôi động hơn nữa, mọi người kinh ngạc nhìn Lâm Hi Hi, mấy ngày hôm trước trong ấn tượng của bọn họ, nàng là người bị chủ tịch Nhạc Thị vứt bỏ, là bạn gái cũ, dùng hết mọi biện pháp chửi bới Nhạc Phong cùng danh dự của tập đoàn Nhạc Thị, hiện tại lại cư nhiên rõ ràng, là thiếu phu nhân của Bác Viễn Thế Kỷ, điều này làm sao không khiến người ta sợ hãi được chứ?
Người đàn ông trước mặt cũng mở to hai mắt nhìn, không thể tưởng tượng nổi, hồi lâu thu lại ánh nhìn mới hỏi nói: “Vậy... chuyện này bắt đầu từ khi nào?”
Xem ra họ đều rất ngạc nhiên. Lâm Hi Hi cảm nhận đuợc ánh mắt của mọi người trong buổi tiệc, nhất là ánh mắt của phụ nữ, kinh ngạc lộ ra sự khinh thường, thậm chí còn dày đặc sự ghen ghét, từ vụ kiện của nàng với Nhạc Thị, danh dự của nàng đã bị phá hủy không còn một mảnh, thế nhưng bằng cách gì? Chính nàng cũng đang còn kinh ngạc, không biết vì sao Tần Dịch Dương lại đột nhiên tuyên bố như vậy, khiến tất cả mọi người đều biết.
“Cũng không lâu lắm.” Tần Dịch Dương vẫn thản nhiên như trước, liếc mắt nhìn đối phương, “Cô ấy đang mệt, tôi đưa cô ấy đi nghỉ ngơi một chút. Xin lỗi không tiếp được, Tôn tổng. ’’
Bị nhắc nhở, Tôn tổng vội vàng tránh sang bên, thanh âm bàn tán xung quanh vẫn còn duy trì liên tục, hơn nữa càng lúc càng lớn.
Trên đầu ánh sáng đèn pha lê màu xanh ngọc chiếu rọi, Lâm Hi Hi nằm trong vòng tay hắn an tĩnh mà ngây ngốc, đón nhận đủ loại ánh nhìn của kẻ khác, nghe thấy rõ ràng tiếng bàn luận phía sau.
“Cô nói cái gì? Cô ta là vợ của Tần Dịch Dương? Là chủ tịch Bác Viễn kia sao?”
“Đúng... Hừ, bất quá cũng là con đàn bà hám của, quyến rũ Nhạc Phong không xong lại chạy tới quyến rũ đàn ông khác, tôi cũng cảm thấy thực khó hiểu nha, vụ kiện chết người kia kết thúc cách đây không lâu, vậy mà người đàn bà này lại vênh mặt tới đây khoe khoang.”
“Ôi, có cái gì mà không hiểu chứ? Ngay cả chuyện bạn tốt bị cưỡng bức sau đó bị giết cũng đem ra lợi dụng thì lo gì không chiếm được cảm tình của đàn ông, cô ta còn có chuyện gì không làm được? Thật là mất mặt quá.”
“Ha ha...”
Trên sofa rộng lớn, Lâm Hi Hi ngồi xuống, bỏ ngoài tai những lời lăng mạ này.
Cũng không biết là ai mang rượu tới, nàng bừng tỉnh nhận lấy, đưa lên miệng uống hết, mùi vị cay độc trong chốc lát chạy đâu hết.
Rất cay.
Không sao, không có việc gì hết.
Lâm Hi Hi ôm miệng cố nén ho khan, tự nhủ, những người này chỉ là không biết rõ chân tướng mà thôi, nàng không cần phải tính toán gì cả, chỉ là những từ ngữ ác độc này nàng phải tự mình hứng chịu mà thôi, dù sao cũng không phải không thể chịu đựng được.
“Lâm tiểu thư, xin chào, có thể ngồi cùng cô chứ?” một giọng nữ truyền đến.
Lâm Hi Hi không liếc mắt, nàng chỉ khẽ gật đầu.
Đối phương cười cười, cánh tay nhỏ nhắn kéo váy nói vài tiếng rồi ngồi xuống phía đối diện, thẳng tới khi ngồi vào chỗ, Lâm Hi Hi mới nhìn ra người trước mắt là ai.
Hé ra khuôn mặt rất quen thuộc, thanh lịch, ánh mắt trong trẻo cao nhã nhưng lạnh lùng.
Kiều Nhan.
Không nghĩ tới sẽ gặp Kiều Nhan ở chỗ này.
“Đã lâu không gặp, Lâm Hi Hi” Kiều Nhan liếc mắt nhìn nàng một cái, châm một điếu thuốc, “Không nghĩ tới, cô giấu kỹ một chỗ dựa vững chắc như vậy. Là do thái độ của Nhạc Phong đả kích cô sao? Anh ta một mực cho rằng, đàn bà bị nhơ nhuốc như cô, sẽ không có người đàn ông nào muốn nữa.”
Ánh mắt mơ màng rút đi, Lâm Hi Hi cố gắng thanh tỉnh một chút, ánh mắt trong veo nhìn người đàn bà trước mặt.
Nàng cúi người buông ly rượu, tiếng nói mềm mại nói: “Bộ dạng gì? Bất quá là thua hai vụ kiện, hậu quả cùng nguyên nhân đều do người ngoài suy đoán. Thực sự thân phận của Kiều tiểu thư mới không đơn giản.”