Quả nhiên một mảnh hỗn loạn.
Người chú ý đến chiếc xe đầu tiên là Lily, cô đã ngồi bên đường nôn đến dạ dày đều co thắt, căn bản không dám đến gần chỗ thi thể, nhìn thấy Lâm Hi Hi hét thê thảm vào điện thoại, cô cũng kỳ lạ mà rơi lệ, khóc, trái tim như bị xé rách đau đớn, nhưng không biết nguyên nhân vì sao mình lại khóc.
Một thân ảnh cao ngất từ trong xe đi ra, ngũ quan anh tuấn toát ra vẻ mị hoặc, trong nháy mắt làm cho tình cảnh trước mắt sáng ngời, một cỗ hơi thở cường ngạnh bao trùm lên, không cho phép bỏ qua.
“Vinson!” Lily kêu một tiếng, đã chạy tới nhào vào trong lòng hắn!
“Thật là khủng khiếp… Vinson, có người chết, ở bên kia, thật là khủng khiếp…’’ Toàn thân Lily run rẩy ôm lấy hắn, mặt vùi vào trong ngực hắn, nước mắt lã chã rơi xuống cùng sợ hãi.
Ánh mắt Tần Dịch Dương liếc một cái, mím môi không nói, chỉ là vỗ vỗ đầu cô. “Tần tiên sinh…” Người ngồi trước theo xuống.
Tần Dịch Dương nhẹ nhàng đẩy Lily ra khỏi người, nhàn nhạt phân phó: “Đưa cô ấy vào trong xe.”
“Vâng, Tần tiên sinh.”
Cách đó rất xa, Tần Dịch Dương nhìn thấy cô gái nhỏ đang quỳ trước một thi thể, cả người nàng đầy mồ hôi, tóc dài bay toán loạn trên lưng, yếu ớt vô lực, đôi mắt mở thật lớn đựng đầy nước mắt, sưng lên.
Xem ra nàng rất thống khổ, đã quá đủ rồi.
Hắn di chuyển chân, hướng bên này từ từ đi tới.
Cảnh sát đang còn có vấn đề nghi vấn, nhíu mày nhìn Lâm Hi Hi, mong muốn nàng đối mặt với bi thương.
“Đừng hỏi cô ấy,” Một giọng nói lạnh thấu xương cắt đứt những câu hỏi rườm rà của bọn họ, thân ảnh to cao của Tần Dịch Dương tới gần, lạnh lùng đẩy những cảnh sát đang đứng xúm lại, khuôn mặt tuấn lãng trầm tĩnh như nước, “Có khả năng thì tự mình đi điều tra đi, cô ấy không có nghĩa vụ trả lời chất vấn của các ông.’’
Nói xong hắn cúi người, kéo cô gái nhỏ mềm oặt vô lực trên mặt đất, vòng cánh tay của nàng qua gáy hắn, cánh tay to lớn hữu lực ôm lấy thắt lưng nàng.
Trước ánh mắt kinh hãi mông lung của nàng, hắn đột nhiên ôm nàng vào lòng!
Thân thể nàng mềm mại hư nhuyễn không một chút sức lực, Tần Dịch Dương cẩn thận nhận ra.
Bỗng nhiên rơi vào vòm ngực ấm áp, Lâm Hi Hi có chút khiếp sợ, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy nước mắt ngẩng lên, da thịt tái nhợt mà lạnh giá, ngưng mắt nhìn người đàn ông như thiên thần trước mắt, không hiểu sao lại lúng túng.
“Làm sao lại thảm hại như vậy?” Hơi thở ấm áp phả vào mặt hắn, thanh âm du dương rõ rệt của Tần Dịch Dương xâm nhập vào tai nàng, “Tôi mới rời đi vài ngày?”
Lâm Hi Hi đột nhiên nghẹn lời!
Tất cả bi thương trong nháy đều phảng phất lộ ra không có lý do, người đàn ông trước mắt, ánh mắt thâm thúy mà sâu sắc, dường như tình cảnh kinh hãi đều không thể đả động đến hắn.
Đôi mắt màu nâu của hắn nhàn nhạt đảo qua thi thể dưới chân, không chút lay động.
“Vị tiên sinh này, xin hỏi ngài là ai?” Một người cảnh sát cam đảm hỏi.
“Tôi là chồng của cô ấy.” Tần Dịch Dương đánh mắt, chỉ là dừng ở cô gái nhỏ trong lòng, trầm giọng trả lời.
Cả người Lâm Hi Hi đều run lên, cảm giác được cánh tay trên lưng xiết chặt hơn một ít.
Nàng muốn nói điều gì đó, nhưng cảm giác hắn chậm rãi cúi đầu, hôn lên cái trán lạnh lẽo của nàng, cằm nàng bị ép buộc nâng lên bị hắn tỉ mỉ quan sát, ngay cả một chút tình hình thực tế hắn cũng không để ý, mặc kệ mọi người đang nhìn. Tư thế hôn của bọn họ, giống như là một đôi do trời đất tạo nên.
Ngay cả Nguyễn Húc ở bên cạnh cũng xấu hổ mà đứng thẳng dậy, hắn không có biện pháp đối mặt trước đau đớn của Lâm Hi Hi, nghĩ tới Tần Dịch Dương ngăn chặn được bi thương đó, có lẽ nói là, nàng bị hơi thở của hắn chế trụ, căn bản không có cách nào tiếp tục khóc nữa.
“À, thì ra là như vậy,” Cảnh sát kinh ngạc đáp lại, nhẹ giọng nói: “Tiên sinh, về vụ án chết người này, chúng tôi sau này có khả năng sẽ liên lạc với Lâm tiểu thư, xin hỏi cô ấy có thể phối hợp chúng tôi điều tra chứ?”
Ánh mắt sắc lạnh của Tần Dịch Dương liếc qua người cảnh sát, lạnh nhạt nói: “Phải xem tâm tình của cô ấy đã.”
Nói xong, hắn đem nàng ôm ngang lấy, trực tiếp hướng chiếc xe Lincoln sang trọng đi tới.
“Tiên sinh … Vị tiên sinh này!” Mặt người cảnh sát đỏ lên, có chút oán hận sự không phối hợp của hắn, nhưng cũng không có biện pháp.
Mãi cho đến khi ngồi vào trong xe, Lâm Hi Hi mới hoàn hồn nhận ra “Tần Dịch Dương đã trở về…”, chưa từng kinh hãi như vậy, cửa sổ từ từ đẩy lên, nàng khẽ nhúc nhích người, nhìn thi thể ngoài cửa sổ, run giọng gọi: “Viện Y…”
Tần Dịch Dương đè cổ tay nàng xuống, hai tay đặt bên hông nàng, hơi thở lạnh thấu xương.
“Muốn nhìn cô ấy sau này tôi sẽ cho cô cơ hội đủ để nhìn, hay là cô muốn nhìn một thi thể đã bị cháy đen?” Hắn ngưng mắt nhìn khuôn mặt nàng, miệng vẫn vô cùng lạnh lùng.
Lâm Hi Hi giật mình, mãi cho tới khi xe từ từ chạy, nàng mới có chút bình tĩnh lại. Hắn ngăn cản, nàng thực sự không thể nhìn Viện Y nữa…
…. Viền mắt Lâm Hi Hi ấm áp, dời mắt không nhìn đến hắn.
Vẻ lãnh đạm trong mắt Tần Dịch Dương cuối cùng cũng giảm bớt một chút.
Tay hắn vòng ra sau lưng nàng, đem nàng ôm vào, nhẹ giọng nói: “Hiện tại nghỉ ngơi, có chuyện gì sau này nói.”
Lâm Hi Hi không chút khí lực, chỉ cảm thấy bị ôm vào một vòng tay vô cùng ấm áp, mặt nàng dán chặt vào áo sơ mi của hắn, cùng vòm ngực của hắn chỉ cách một lớp vải mỏng, cánh tay của nàng nằm trong khuỷu tay hắn, thân thể của hắn hoàn mỹ đến không ngờ.
Ấm áp một lần nữa bắt đầu, nàng nhắm mắt lại mặc cho đau đớn cùng tuyệt vọng bao phủ mình.
Bọn họ quá chuyên tâm ôm ấp, hoàn toàn bỏ qua tất cả.
Người nào đó đều không chú ý tới Lily ngồi phía trước, cô xoay người chăm chú nhìn bọn họ, xiết chặt ghế ngồi, thật lâu mới buông ra, xoay người ngồi thẳng.
Hai bên tay cô nắm chặt lại, ủy khuất trong lồng ngực cũng bắt đầu dâng lên…
Trong phòng khách rộng lớn của nhà trọ, Lily rót một ly nước, đưa đến trước mặt Lâm Hi Hi.
Lâm Hi Hi nhìn thoáng qua ly nước, ánh mắt mờ mịt từ đầu đến giờ có chút khiếp sợ, nàng kinh ngạc đón lấy ly nước, lại nhìn một chút phòng khách này, đây chính là phòng khách nhà Tần Dịch Dương, không phải sao?
Nhiệt độ của ly nước có chút lạnh lẽo, Lâm Hi Hi nhìn thoáng qua khuôn mặt Lily, mới phát hiện có gì đó không ổn.
Lily luôn hoạt bát vui cười, trong mắt lúc này cũng có dấu vết khóc lóc, có chút buồn bã mà nhìn nàng.
Lâm Hi Hi tựa như vừa… vừa bị nước lạnh dội tỉnh, rốt cục cũng biết mình đang làm gì.
Nàng khom lưng đặt ly nước lên bàn, động đậy thân thể cứng ngắc nói với cô: “Xin lỗi, Lily, tôi… Tôi trở về phòng mình, tôi không biết đây là phòng của Tần tiên sinh…”
Vừa rồi Tần Dịch Dương ôm nàng vào phòng, nói như vậy, Lily cũng nhìn thấy hết!
Lâm Hi Hi buồn phiền, nàng làm sao không khống chế được để đến mức này? Tại sao không để ý đến mọi người xung quanh? “Tôi trước về phòng mình, Lily, cô…” Càng nói càng loạn, tiếng nói của Lâm Hi Hi có chút khàn khàn, đơn giản nói một câu: “Tôi xin lỗi!” Rồi mở cửa, muốn đi ra.
“Lâm!” Lily ở phía sau kêu to một tiếng.