Khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng nhất thời trắng bệch, hai hàng nước mắt đẫm lệ mông lung nhìn Nhạc Phong, nhìn người đàn ông nàng đã từng yêu, người đã nói những lời dơ bẩn nhục mạ nàng, lòng nàng trào dâng nỗi khiếp sợ cùng đau đớn!
Hắn biết rồi sao?
______ Việc đó, hắn chính là đã biết rồi?!
“Em run ư?” Nhạc Phong cúi đầu, hơi thở rời rạc của hắn, nhìn nàng hết sức thương yêu, “Hi Hi, tôi yêu em như vậy, em sao lại lừa dối tôi làm ra chuyện đê tiện này?”
“Em biết vì sao tôi tìm đến Kiều Nhan không? Cô ta còn sạch sẽ hơn em, chí ít lần đầu tiên của cô ấy là cho tôi, bất kể tôi đối xử với cô ấy thế nào, cô ấy vẫn bằng lòng làm bạn cùng giường của tôi … Hi Hi, em làm được sao?”
Những lời này giống như luồng khí độc thổi vào lỗ tai nàng, toàn thân Lâm Hi Hi kích động run rẩy.
“Đừng nói nữa… tôi xin anh đừng nói nữa!!” Nàng bịt tai lại, nước mắt điên cuồng rơi xuống.
Chuyện xảy ra hai năm trước kia, nàng đã cố hết sức che lấp!
Đêm hôm đó nàng suýt nữa đã bị hủy diệt, nàng sớm biết hậu quả của chuyện đó là hết sức nghiêm trọng! Không phải là nàng cố ý, nàng cũng là bị hại! Tại vì sao… Vì sao hết lần này tới lần khác nàng đều bị người mình yêu hung hăng nhục mạ?
“Em cũng biết em có lỗi với tôi có đúng hay không?” giọng điệu Nhạc Phong chậm lại, hắn ôm nàng, nhìn nàng triều mến. Hắn vén sợi tóc lòa xòa trước khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu điềm đạm của nàng, cúi đầu nói nhỏ, “Nếu thấy có lỗi với tôi, vậy thì giúp tôi tiếp một vị khách nhé? Em không nên tỏ vẻ giả bộ có biết không? Hi Hi… Cô biết hôm nay lúc đến công ty, nhận được tờ giấy hủy bỏ hiệp ước mười triệu kia, tôi đã muốn bóp chết cô, cô biết không?”
Đó là vào lúc sáng, Kiều Nhan như người mất hồn bước vào phòng làm việc, thất kinh nói với hắn.
Lúc đó là do tình thế bắt buộc, trong đầu hắn đã có sẵn kế hoạch, mọi thứ cũng đã chuẩn bị đâu vào đấy, chỉ còn chờ đến lúc thực hiện mà thôi, thế nhưng trong nháy mắt, Hoa Phong lại hủy bỏ hiệp ước, rủi ro đẩy ngược trở lại phía bọn họ, trong nháy mắt có thể bị phá sản!
Có trời biết, đối với Nhạc thị mà nói, tổn thất là không nhỏ!
Không chỉ về mặt tài chính, ngay cả danh dự cũng bị ảnh hưởng.
Lâm Hi Hi một lần nữa khiếp sợ ngẩng đầu nhìn Nhạc Phong. Người đàn ông này từ đầu đến chân, nàng dường như chưa từng quen biết.
Nàng nhẹ nhàng lắc đầu, đôi mắt trong veo ướt lệ, ánh mắt lại thất thần: “Không phải tôi sai, Nhạc Phong, anh cũng không yêu tôi, tình yêu của anh là tình yêu điên loạn, anh căn bản là không bình thường! Cho dù anh hận tôi, anh cũng không nên xem tôi như gái điếm, đưa cho người khác! Tôi căn bản không phải người như vậy, tôi vì sao không được tìm sự giúp đỡ chứ?”
Một bạt tai giáng mạnh xuống mặt nàng nghe “Bốp!” một tiếng!
Lực tát rất mạnh, Lâm Hi Hi đứng không vững, lùi về phía sau, một cơn đau đớn thê lương truyền đến, lưng nàng đụng vào tấm kính bàn trà trước ghế sofa! Mảnh thủy tinh bén nhọn đâm thật mạnh vào lưng nàng!
“A_____!” “Bịch” có tiếng va đập dữ dội phía sau, hai tay Lâm Hi Hi chống xuống đất, ngửa đầu, hung hăng cắn môi, cố xoa dịu đau đớn kịch liệt từ lưng truyền đến.
Nhạc Phong tức giận cùng cực, sau đó mới giật mình.
Hắn biết rõ nàng vừa rồi đã phải chịu đau đớn thế nào.
Mảnh thủy tinh trên bàn trà vẫn còn lưu lại vết máu đỏ tươi… Nhạc Phong bước qua chậm rãi ngồi xuống, nâng khuôn mặt đau đớn, mồ hôi lạnh đang chảy ròng ròng của nàng lên, nhìn nàng đau đớn, nhìn nàng run rẩy yếu ớt, hắn phát hiện chính mình lại yêu cái loại cảm giác này.
“Hi Hi, rất đau phải không?” Nhạc Phong ôm lấy nàng, hắn ôm thắt lưng của nàng ép vào trong lòng ngực hắn, nhìn khuôn mặt đau thương, dịu dàng nói nhỏ, “Nếu đau thì nên thông minh nghe lời một chút, tôi còn yêu em, sẽ không có gì thay đổi, tôi vẫn muốn yêu em…”
“Em làm sao vậy? Khóc cái gì? Hả?”