Thân ảnh mảnh khảnh tiến dần về phía cửa, ở đằng sau cửa, khuôn mặt Mục Thanh Ngôn bất ngờ xuất hiện trước mặt nàng, Hi Hi chớp mắt ngạc nhiên, tiện thể nhìn hắn, mi tâm giãn ra, cười yếu ớt: “Hi Hi, đã lâu không gặp.”
Yên lặng thoáng qua, nàng cũng không để ý người đàn ông này sao lại xuất hiện ở đây?
Mục Thanh Ngôn.
Dù sao người này cũng làm nàng nổi lên tia bất an, một lần gặp mặt hắn ở Tần trạch, nàng thấy được khuôn mặt ôn nhu tuấn lãng của hắn mang một tia áy náy, mà giờ phút này, hắn vẫn như cũ, một thân Âu phục màu đen, là một luật sư nổi tiếng, có ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng nghiêm túc.
“Đã lâu không gặp.” lông mày Lâm Hi Hi có chút run rẩy, dịu dàng nói với hắn: “Anh biết tôi ở đây?”
Đã đi vào được nửa đường, cước bộ của hắn hơi ngừng lại, nghe thấy trong giọng nói của nàng mang vẻ khác thường.
“Tôi có việc muốn trao đổi với cô.” Hắn nghiêm túc nhìn nàng, đột ngột nói ra lời giải thích.
Lâm Hi Hi gật đầu, dẫn hắn đến phòng khách.
Không gian phòng khách tràn ngập ánh sáng, nàng mặc một bộ quần áo mềm mại, cái bụng hơi nhô lên, nhẹ nhàng kéo ghế ra. Trong không khí phảng phất mùi hương dịu nhẹ, trái tim Mục Thanh Ngôn cũng ấm áp lên vài phần.
Nàng cái gì cũng không hỏi, chỉ là giúp hắn kéo ghế. “Trong nồi còn ít cháo, chắc là anh chưa ăn gì đúng không? Tôi đi lấy cho anh nhé.”
Mục Thanh Ngôn lắc đầu: “Không cần đâu Hi Hi, hôm nay tôi đến tìm cô là có việc.”
Ánh mắt nàng hiện lên tia vui vẻ, nhẹ nhàng cười cười: “Để nói sau đi, cháo tôi còn chưa ăn xong. Nếu là tin xấu, chờ tôi ăn no rồi hãy nói, như vậy sẽ tốt hơn.”
Trong lòng Mục Thanh cảm thấy như bị một con dao hung hăng đâm vào.
“Cô có biết tôi muốn nói với cô là tin tức xấu không?”
Lâm Hi Hi lắc đầu, kéo cái ghế dựa ra, nhẹ nhàng ngồi xuống, nàng không có trả lời, ngược lại nhẹ nhàng nói: “Là ai nói cho anh tôi ở đây? Là ai bảo anh đến nói chuyện với tôi? Có chuyện gì vậy?”
Như vậy mới đúng, mới là lời nói rõ ràng.
Mục Thanh Ngôn hơi nhíu mi, phiền toái trong lòng cũng giảm xuống, hắn nắm chặt công văn trong tay, cảm thấy rằng tin tức mà hắn sắp nói đây quả thực rất khủng khiếp, ngay cả chính hắn còn không tin được. Ở trong đêm khuya hắn bị đánh thức bởi một cú điện thoại, xác nhận sự kiện kia, hơn nữa là đích thân hắn đi làm.
Ngón tay thon dài siết chặt lại rồi buông ra, Mục Thanh Ngôn nhìn nàng, mở miệng nói: “Lâm tiểu thư, chồng của cô ủy thác tôi đến tìm cô.”
Hắn thay đổi cả xưng hô.
Lâm Hi Hi đặt lại cái thìa vào trong bát, không phải vì hắn thay đổi xưng hô, mà bời vì chữ ‘chồng’ kia.
Là... Tần Dịch Dương.
Là người đó, hôm qua còn ôn nhu đem nàng ôm trong ngực, kịch liệt triền miên cùng nàng, là người đàn ông mà nàng yêu.
Nhẹ nhàng hít một hơi sâu, ánh mắt trong trẻo ngước lên nhìn người đối diện: “Anh ấy rất bận đúng không? Có chuyện gì không thể đến nói trực tiếp với tôi?”
Mục Thanh Ngôn một lần nữa lại nâng lên ánh nhìn, chân thành nói: “Lâm tiểu thư, sáng nay cô có xem tin tức không?”
Hắn gọi nàng là Hi Hi, tức là hắn coi nàng như bạn bè, trong lúc ấy hắn đều ân cần thăm hỏi, mà giờ đây, hắn gọi nàng là Lâm tiểu thư, như vậy có nghĩa thuần túy là vì công việc.
Lâm Hi Hi hơi hơi tự giễu, chính mình như thế nào lại ảo tưởng, quên mất rằng Mục Thanh Ngôn là luật sư của Tần Dịch Dương, tất cả hiệp ước quan trọng đều ủy thác Mục Thanh Ngôn xử lý.
Ngón tay mảnh khảnh xoa xoa thái dương, nàng trả lời: “Tôi không có thói quen xem tin tức buổi sang.”
Lần trước thu mua Nhạc thị, trừ phi phải lợi dụng đến truyền thông, nếu không nàng cũng không bao giờ xem mấy cái tin tức lộn xộn vớ vẩn ấy, ảnh hưởng đến tâm tình, càng là vì những tin tức ấy không đáng tin.
Mục Thanh Ngôn mím môi, đứng dậy đi về phía bàn ăn, cầm lấy điều khiển, thấp giọng nói: “Tôi cảm thấy rất khó mở miệng về vấn đề này, tốt nhất tôi với cô cùng xem tin được không?”
Hắn nói xong, bèn nhanh chóng ấn cái nút màu đỏ ở trên cùng, tivi bắt đầu phát ra tiếng nói.
Tin tức sáng sớm đã bị một biểu ngữ rất lớn chiếm mất.
“Tối hôm qua, tập đoàn Bác Viễn Thế Kỷ đã tổ chức bữa tiệc rất lớn, quy tụ nhiều quan chức cao cấp. Chủ tịch Tần Dịch Dương ủy quyền toàn bộ cổ đông đã đem xí nghiệp Bác Viễn chính thức gia nhập liên minh Châu Á. Cũng nói thêm về kế hoạch sẽ rời Trung Quốc trong thời gian tới đây để quay về quê hương Anh quốc. Tần Dịch Dương tiên sinh rốt cuộc đã xác minh với báo giới về cuộc hôn nhân của mình. Trong bữa tiệc, tiên sinh đã chính thức tuyên bố tình cảm vợ chồng với Lâm Hi Hi đã chính thức tan vỡ. Ngay trong ngày hôm nay sẽ giải quyết tất cả thủ tục liên quan đến vấn đề ly hôn. Trước khi Nhạc thị bị thu mua, cuộc hôn nhân này được công khai, phần lớn truyền thông đều hỏi nguyên nhân, mà Tần Dịch Dương tiên sinh đều khẳng định đây chỉ là một trò chơi, khi đã kết thúc thì phải chấm dứt... Đây là tin tức trong ngày mà phóng viên đã cung cấp.”
Hình ảnh chớp lên dần dần ổn định trở lại, đó là một không gian tỏa đầy ánh nắng, hình ảnh cao ngất tuấn tú của người đàn ông thành thục lộ ra làm cho người người cam nguyện thuần phục. Khóe miệng kia gợi lên ý cười lạnh, nhưng nàng không quen.
Lâm Hi Hi im lặng ngồi bên bàn ăn trong suốt bằng thủy tinh khắc họa đường nét tinh tế của ngón tay nàng, có vẻ hiện lên yếu ớt. Nàng từ đầu đến cuối cũng không có phản ứng gì, ngay cả khi màn hình đã không còn phát tin tức ấy nữa.
Tần Dịch Dương chính thức tuyên bố về nước... cũng là lúc chấm dứt quan hệ hôn nhân với nàng.
Đây là toàn bộ nội dung.
Mục Thanh Ngôn tắt tivi đi, trong lòng lắng lại một ít lo lắng cùng nghiêm trọng, thản nhiên xoay người, ngữ điệu chậm dần lại: “Lâm tiểu thư, đây là mục đích tôi tới đây...”
Thân ảnh cao lớn của hắn lại gần, từ trong cặp lấy ra công văn cùng hiệp ước, đưa cho nàng.
“Đối với yêu cầu ly hôn của cô, Tần tiên sinh đã đồng ý, trước cũng đã ký tên rồi. Hiện tại chỉ cần chữ ký của cô nữa là hoàn thành. Có thể thỏa mãn nguyện vọng của cô.”
Hắn tinh ý liếc nhìn nàng một chút: “Thật xin lỗi, Lâm tiểu thư, sự tình lâu như vậy mới thông báo cho cô, cô có thể như nguyện ý rời khỏi người đàn ông ấy rồi.”
Nàng chớp mắt một cái, cả không gian như bị vỡ ra thành hàng trăm khe hở, mưa tầm tã từ trên trời đổ ập xuống, dập tắt đi hết thảy sức lực cùng tình yêu trong lòng nàng. Khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, gắt gao cắn cánh môi mới có thể ngăn chặn từng đợt xé rách đau đớn trong tâm khảm.
“Anh có biết... là tôi phải rời khỏi anh ấy.... hay là anh ấy vứt bỏ tôi?” Nàng bỗng nhiên mở miệng, giọng nói khàn khàn vô cùng, áp lực trong lồng ngực làm nàng không thở nổi, chậm rãi hướng Mục Thanh Ngôn nói.
Vẫn đứng tại nơi đó, thân thể anh tuấn cao lớn, khuôn mặt Mục Thanh Ngôn khẽ biến sắc, hắn hơi nhíu mi, tâm bỗng nhiên hung hăng bị va chạm mà trở nên đau đớn.