Lồng ngực Kiều Nhan toát ra một cỗ tức giận.
Trước đây khi Lâm Hi Hi vẫn còn yêu Nhạc Phong, thân phận của cô đích thực là “bạn giường” – hai từ này có khả năng đả kích cô ta ghê gớm thực nhục nhã, khó mà chịu nổi.
Cô ta nhớ kỹ lần đầu tiên Lâm Hi Hi biết Nhạc Phong đã sớm phản bội nàng, trên mặt hắn vô cùng xấu hổ cùng đau lòng, thế nhưng cô gái nhỏ trước mặt này, nay đã sớm lột xác.
Nàng mỹ lệ, nhã nhặn lịch sự mà quyến rũ mị hoặc, làm cho người ta muốn ngừng mà không được.
Huống chi trong buổi tiệc tối hôm nay, thân phận của nàng chính là vợ của chủ tịch Bác Viễn – Tần Dịch Dương, “vợ” – cái thân phận này, đối với Kiều Nhan mà nói dù có cố gắng thế nào với Nhạc Phong cũng không bao giờ có đuợc.
Trong đôi mắt Kiều Nhan nổi lên hận ý, không hề che giấu.
“Chúng ta coi như là người quen biết cũ, không bằng cạn một ly.” Đè xuống cỗ hận ý trong lòng, Kiều Nhan cười cười, cô ta không tin người phụ nữ này không thể uy hiếp, “Chúc cô sau này có một cuộc sống hôn nhân hạnh phúc, chỉ cần là đàn ông... không thể không bị cô hớp hồn, Hi Hi lần sau gặp phải một người đàn ông ngoại tình, hy vọng cô không nên kinh ngạc như vậy, dù sao thân thể cô cũng không sạch sẽ gì, đàn ông bên ngoài có đàn bà khác cũng là bình thường, có thể cho cô một danh phận đã là quá lắm, cô tự bảo vệ cho tốt thân phận của mình là được, tôi nói có đúng không?”
Khói thuốc cô ta tỏa ra từ trong tay, bộ dáng tươi cười ác độc, khói thuốc bay lượn lờ.
Một cỗ cảm giác nhục nhã dâng trào mãnh liệt, Lâm Hi Hi nhìn người đàn bà trước mặt, tay có chút run rẩy, nắm chặt ly rượu.
Nàng xem như chưa phải là đàn bà của Tần Dịch Dương, nàng nhớ rõ tình cảnh Lily nằm trong lòng hắn trằn trọc rên rỉ tình cảm mãnh liệt trước kia, biết đâu lúc đó nàng còn chưa thương hắn, đối với hắn mong ngóng cùng khát vọng, thế nhưng hiện tại....
Một cỗ chua xót trong lồng ngực dâng lên, Lâm Hi Hi không muốn tiếp tục nghe cô ta nói thêm gì nữa, cụp mi, nàng nhẹ nhàng chạm cốc.
Kiều Nhan nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt chợt cười rộ lên, tỏa ra vẻ đẹp mỹ lệ.
Ly rượu chạm vào cánh môi, cô ta xem nàng uống rượu, rồi chậm rãi nói một câu: “Kỳ thật đàn bà cũng vậy cả mà thôi, tựa như Tống Viện Y, cô ta vẫn ái mộ Nhạc Phong, nói không chừng lúc bị cưỡng bức còn hài lòng mà...”
“A...” bỗng nhiên Kiều Nhan hét lên một tiếng, đầu và cổ bị tạt đầy rượu.
Một tiếng kêu sợ hãi, thu hút ánh mắt mọi người xung quanh.
Hai tròng mắt Lâm Hi Hi long lanh đầy lệ, hung hăng buông ly rượu, nhìn chằm chằm khuôn mặt Kiều Nhan, ánh mắt lộ ra vẻ khiến người ta hít thở không thông mà băng lãnh: “Kiều Nhan, tôi nói cho cô biết, cô nói tôi như thế nào cũng không sao, nhưng không nên độc ác chửi bới một người đã mất, không phải ai cũng muốn bị cưỡng bức, đây là tiệc rượu của Bác Viễn, mời cô đem những ý nghĩ dơ bẩn trong đầu cô cút ra ngoài.”
Thanh âm của nàng trong veo mà run run, nhưng lạnh lẽo không gì sánh kịp, mọi người xung quanh đều nín thở.
Không ai biết cô gái nhỏ bé nhu nhược này trong người lại chất chứa sự kiên cường như vậy, giây phút này trong đôi mắt toát ra ánh sáng khiến người khác câm miệng nín thở, thế nhưng ai cũng có thể nhìn ra nàng có bao nhiêu đau đớn.
Lồng ngực đau nhức, không cam lòng khi bị chạm tới nơi sâu kín trong lòng, nàng cố nén không cho nước mắt rơi xuống.
Bộ dạng kiều Nhan vô cùng chật vật, một ly rượu triệt để thức tỉnh cô ta, ánh mắt cô ta không che dấu sự độc ác nhìn về phía nàng.
“Lâm Hi Hi cô dám tạt rượu tôi?” cô ta quát to đứng dậy.
“Tôi phải tạt cô.” Ngữ điệu của Lâm Hi Hi ngừng lại một chút, nhưng vẫn lãnh liệt kiên định như trước, “Không nên trước mặt tôi khinh thường Viện Y, tôi sẽ khiến cho Nhạc Phong phải hối hận với những gì hắn đã làm.”
“Mày... Tiện nhân.” Toàn bộ lớp trang điểm của Kiều Nhan bị lộ ra, sửa sang khuôn mặt nhăn nhó đứng lên, xấu hổ và giận dữ vung tay tát vào mặt nàng, lại không nghĩ rằng cô ra tay lại bị ai đó cầm lấy tay thật chặt.
Một lực đạo mạnh mẽ, khiến cổ tay cô tay đau nhức.
“Buông tay tôi ra, ngày hôm nay tôi nhất định phải dạy dỗ cô ta!” Kiều Nhan cực lực giãy dụa, sắc bén hét một tiếng nhìn về phía người đàn ông đang bóp cổ tay mình.
Đang nhìn bỗng nhiên đập vào mắt cô ta là một dáng vẻ uy nghi khiến cho mọi kiêu ngạo của cô ta đều chùn xuống, trừng lớn mắt dẫn theo một tia hoảng loạn.
Tần Dịch Dương lạnh lùng nhìn cô ta, đem cổ tay cô ta xốc lên, ánh mắt lợi hại lộ ra sự lạnh lùng tàn nhẫn: “Tại buổi tiệc của tôi lại muốn dạy dỗ người con gái của tôi, việc này... Kiều tiểu thư, khẩu khí thật lớn.”
Toàn thân Kiều Nhan không yên, lảo đảo dựa vào sofa.
Tần Dịch Dương hơi cúi người, đem Lâm Hi Hi kéo tới, một cánh tay đem cả người nàng ôm vào trong lòng.
Vẻ lạnh lùng trong nháy mắt có vẻ dịu xuống một chút, cô gái nhỏ trong lòng ngoại trừ tâm tình kích động ngoài ra không có gì là không ổn, thân thể nàng càng lúc càng run, cánh tay hắn lại cành xiết chặt hơn.
“Nghe rõ chưa?” Xác nhận Lâm Hi Hi không có việc gì, ánh mắt thâm thúy của Tần Dịch Dương mới liếc qua Kiều Nhan, một tay ưu nhã đút túi quần, tư thế ngạo nghễ, “Tôi mặc kệ Lâm Hi Hi trước kia từng có quan hệ gì với Nhạc Phong, từ giờ phút này, cô ấy là người đàn bà của tôi, không phải kẻ nào cũng có thể tùy tiện động vào.”
Nói xong, hắn ôm chặt cô gái trong lòng, trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người rời đi.
Bên ngoài khách sạn gió lạnh bất ngờ ập tới.
Chính là vừa uống một ly rượu, rất mạnh, mạnh đến bây giờ đầu óc đều mơ màng, Lâm Hi Hi hứng gió thổi vẫn có chút mơ hồ, bàn tay giơ lên bóp bóp trán, một bờ vai của ai đó tiến đến gần.
Tần Dịch Dương nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, vẻ băng lãnh trên mặt từ từ tan rã, ánh mắt cũng nhu hòa dần lên.
“Uống rượu sao?” Hắn nắm cằm nàng.
Lâm Hi Hi vô thức tựa vào vai hắn, rốt cục cũng dễ chịu hơn một chút.
“Ừm” Nàng gật đầu, ngoan ngoãn nói, “Có uống một ly.”
Tần Dịch Dương khẽ nở nụ cười, lại nhớ đến sự dũng cảm ban nãy của nàng, cúi đầu dán sát vào môi nàng, ngửi một chút.
“Rượu whisky?”
Lâm Hi Hi tất nhiên không biết đây là loại rượu gì, chỉ thấy hắn gần như vậy, rõ ràng ngửi đuợc mùi vị trong miệng nàng.
Nàng lắc đầu, ánh mắt có chút mê man, có lẽ là do say rượu, đêm nay nàng có chút yếu đuối, thân thể nhỏ nhắn xinh xắn tiến sát vào trong lồng ngực hắn, thậm chí tham luyến một chút lồng ngực hắn, tìm một vị trí thoải mái rồi dựa vào.
Lông mi Tần Dịch Dương dựng lên một chút, trong ngực cũng khẽ rung động.
“Anh vì sao muốn dẫn tôi tới tham dự buổi tiệc này?” Lâm Hi Hi khẽ cắn môi, nhịn không được hỏi tới.
Đây toàn bộ là nhân vật nổi tiếng trong giới kinh doanh, đối với chuyện của nàng cũng rõ không ít, thời gian trước đây cùng với Nhạc Phong ở một chỗ, cho tới bây giờ cũng chưa từng tham gia những buổi tiệc có nhiều người nổi tiếng như vậy, Nhạc Phong cũng không muốn ai biết sự tồn tại của nàng, mà hiện tại, nàng rốt cục cũng lộ ra trước mặt mọi người, thế nhưng trong mắt mỗi người, ánh nhìn Lâm Hi Hi đều không giống nhau.
Hiếu kỳ, hèn mọn, đáng khinh, đố kị, còn có những thứ khác nữa.
Ánh mắt này khiến người ta hít thở không thông, nếu không phải Tần Dịch Dương ở đó, chính nàng cũng không biết phải giải quyết thế nào cho ổn.
Nàng say.
Tửu lượng thật kém, Tần Dịch Dương cúi đầu ở trong lòng hít một hơi, ôm lấy thân thể của nàng thu vào trong lòng, nhẹ nhàng nói: “Lên xe rồi nói.”