Lâm Hi Hi xuống xe, gió quất từng đợt vào mặt, nàng liếc mắt thấy được dáng người suy yếu trên mái nhà.
“Viện Y!” Nàng kêu lên một tiếng, chạy về phía trước, dưới lầu đầy chật người, họ đứng chỉ trỏ nói gì đó, Lâm Hi Hi ra sức chen vào, ngửa đầu nhìn lên tầng thượng, Tống Viện Y đang đứng trơ trọi một mình, trên mặt đẫm nước mắt.
Lâm Hi Hi che miệng lại, cưỡng lại nỗi sợ hãi trào dâng trong lòng, nhưng viền mắt nhịn không được mà ươn ướt!
Viện Y..
“Lên đó thôi.” Tần Dịch Dương không biết tự lúc nào đã đến bên nàng, bình tĩnh quan sát xung quanh, kéo nàng tiến vào phía trong.
“Xin lỗi ngài, hiện tại thang máy bị phong tỏa, cảnh sát đã lên trên đó rồi, hai người…”
“Không muốn cô ấy tự tử thì đừng ngăn cản tôi.” Tần Dịch Dương lạnh lùng đáp trả viên cảnh sát chặn đường, bấm nút lên thang máy. Lâm Hi Hi bị hắn đẩy vào trong, đôi mắt trong trẻo nhìn viên cảnh sát: “Tôi là bạn của cô ấy, tôi có thể khuyên nhủ được cô ấy!”
Cửa thang máy đã chậm rãi đóng lại.
Sân thượng rất rộng lớn, Tống Viện Y đang nắm chặt lan can, cô mặc bộ quần áo bệnh nhân to rộng, nghẹn ngào bảo mọi người “Đừng qua đây”, khuôn mặt tái nhợt không còn chút máu, kí ức đáng sợ đó cứ quấn lấy cô, phong tỏa toàn bộ suy nghĩ của cô!
“Viện Y—–“ Lâm Hi Hi len vào giữa những người cảnh sát, cấp thiết gọi tên cô, “Không được nhảy xuống phía dưới, cậu nghe mình đi, Viện Y! Mình biết cậu rất đau khổ, thế nhưng mình xin cậu đừng nhảy xuống, cậu sẽ chết, Viện Y, tên khốn đó không đáng để cậu làm như vậy!”
“Hi Hi…” Tống Viện Y thấy Lâm Hi Hi, giọng nói nức nở hòa cùng tuyệt vọng.
“Hi Hi, xin lỗi…Mình không nên không tin cậu, Hi Hi, mình ngốc quá phải không…Cậu cứu mình với, mình không muốn chết!”
Lâm Hi Hi chậm rãi tới gần cô, đôi tay run run vươn về phía cô: “Mình biết cậu không muốn chết, không sao đâu, Viện Y, không có việc gì đâu, cậu qua đây, chúng ta lại ở cùng nhau, chúng ta lại ở cùng nhau như trước đây có được không? Viện Y…”
“Không giống như trước được!!” Giọng Tống Viện Y thê thảm, khuôn mặt tái nhợt đầy tuyệt vọng, nước mắt không ngừng tuôn tràn, “Mình không còn trong sạch nữa, mình đã không còn trong sạch nữa! Mình bị vấy bẩn rồi! Sau này sẽ không còn ai muốn yêu mình nữa!! Lâm Hi Hi cậu không nên khuyên mình nữa, cậu không phải mình, cậu sao hiểu được chứ!! Trên đời này không có người đàn ông nào chấp nhận chuyện người phụ nữ của mình không còn trong sạch nữa! Cậu thì biết gì chứ!! Cậu không bị gì cả! Người bị cưỡng bức cũng không phải là cậu!!”
Trời cao trên kia hệt như chốn thiên đường, đầu óc Tống Viện Y hỗn loạn thét vang cả trời đất, đám người xung quanh tản đi bớt một chút, Lâm Hi Hi vẫn đứng yên tại chỗ, khuôn mặt mỹ lệ cũng tái nhợt đi, đầu nàng ong ong không nghe được gì cả, chỉ còn lại tiếng khóc thảm thiết của Viện Y, một lần một lần đánh vào trí não nàng, ngực nàng đã sớm trào dâng niềm đau đớn.
Kí ước xa xôi ngày ấy, như cơn gió lạnh thấu xương quét qua thân thể nàng.
Cũng không phải cậu.
Bị cưỡng bức cũng không phải cậu!
Viền mắt nàng lăn xuống hai dòng lệ nóng hổi, Lâm Hi Hi không muốn khóc, nàng nhìn Tống Viện Y qua làn mắt thấm nước, nhẹ nhàng nói: “Viện Y, nếu như mình nói thật cho cậu biết mà khiến cậu bình tâm lại được, mình không ngại nói với cậu, mình với cậu, là cùng giống nhau. Mình cũng rất dơ bẩn, không còn sạch sẽ nữa….Vì thế Nhạc Phong không còn yêu mình, cũng không còn muốn mình nữa, cậu hiểu chưa?”
Giọng nói mềm mại bị gió thổi bay đi, truyền đến đôi tai Tống Viện Y, cô khóc òa lên, run rẩy khiếp sợ.