Mặt Lâm Hi Hi không còn biết giấu ở đâu, chỉ hận không thể tìm chỗ chui xuống.
Trầm mặc quả nhiên không phải là chuyện tốt, bác sĩ sau một thời gian dài độc thoại cũng cảm thấy chút xấu hổ.
Tần Dịch Dương thu hồi ánh mắt, trong đôi mắt lộ ra một tia nghiền ngẫm, nhìn sang cô gái nhỏ bên cạnh, khuôn mặt biểu cảm, nhẹ nhàng nói: “Cô cùng ông ta đã nói gì vậy?”
“Anh không cần quan tâm tôi cùng vợ anh nói chuyện gì, trước mặt anh, cô ấy nhất định không dám nói thật, thế nhưng như vậy không có nghĩa không có việc gì xảy ra.”
“Tôi nói cho anh biết, nếu như anh còn không giữ được mình mà thu tay lại, tôi sẽ không cho cô ấy xuất viện đâu.” Vẻ mặt bác sĩ dữ dằn, không hề tỏ vẻ băn khoăn, lo lắng, chỉ hung hăng lên án người đàn ông kia.
Đẹp trai thì sao? Có tiền thì thế nào? Đánh đập vợ mình như vậy đều không phải là người tốt.
Đôi mắt thâm thúy của Tần Dịch Dương nheo lại, hiện lên vẻ trêu đùa, khuôn mặt anh tuấn khẽ cười.
Tại phòng bệnh sạch sẽ như tuyết này, hình ảnh ấy quả thực làm say lòng người.
“Bác sĩ Lý…” Lâm Hi Hi rốt cục nhịn không được, không màng đến giọng nói khàn khàn, ngắt lời bác sĩ: “Xin lỗi, tại tôi làm ngài hiểu lầm, thực chất vết thương này là do tôi không cẩn thận mà gây ra, không phải lỗi của anh ấy…”
“Cô gái này, cô còn giúp anh ta giải thích sao?” Bác sĩ kinh hô lên một tiếng, biểu tình ngày một nghiêm túc, kéo tay nàng nói: “Phu nhân à, đối với đàn ông thì không được nuông chiều, cô bỏ qua cho hắn một lần, hắn càng được thể lấn tới, chỉ làm vấn đề thêm trầm trọng hơn mà thôi. Cô phải nghĩ cho tương lai của chính mình, mai này nếu có con, cô phải cân nhắc xem mình có nên tiếp tục duy trì cuộc hôn nhân này không. Cô thấy đúng không?”
Vị bác sĩ vẫn cứ thao thao bất tuyệt, Lâm Hi Hi không thể nói chen lời vào được, trên mặt lộ ra một tia xấu hổ.
Làm thế nào bây giờ? Ông ấy không tin…
Gia đình, chồng, con… những chữ này bộc lộ trên người nàng, cảm thấy trái tim mình có chút nóng rực, suýt chút nữa không dậy nổi.
Tần Dịch Dương vẫn đứng tại chỗ, nhìn vị bác sĩ “cực kỳ có trách nhiệm kia” do chính miệng bác sĩ phát biểu, đôi mắt hắn lộ ra chút ôn nhu hiếm có.
Khóe miệng cong lên lộ vẻ kiên trì chờ ông ta nói xong.
“Được rồi, tôi cũng chỉ nói vậy thôi, cụ thể sự việc thế nào hay là để chính cô tự suy nghĩ thôi…” Bác sĩ trìu mến vỗ vỗ vai nàng.
Thu tay về, trong ánh mắt như có tiếng thở dài, rốt cuộc cũng buông lỏng nàng.
Mặt Lâm Hi Hi đỏ bừng, không dám liếc mắt nhìn Tần Dịch Dương.
Mãi cho đến khi không còn động tĩnh gì, thân ảnh cao ngất của hắn mới từ từ đi lại, cúi người xuống phía dưới, chậm rãi ôm lấy thắt lưng nàng vào trong ngực
Xoa tóc nàng, tiếng nói du dương mang theo an ủi cùng vui thích “Được, tôi bảo đảm sẽ đối xử thật tốt cô ấy, không để cô ấy phải chịu bất kỳ ủy khuất nào. Nếu như cô ấy có chuyện thì tôi sẽ bị trừng phạt nghiêm khắc, đã được chưa?”
Một mảnh yên tĩnh trong phòng bệnh, giọng nói hắn trầm thấp như tiếng đàn, ôn nhu vờn quanh nàng.
Lâm Hi Hi không khỏi mở to hai mắt, lóe ra nước mắt, thấy hắn chăm chú cùng thâm tình thanh minh với bác sĩ.
“Ai, vậy là được rồi. Vợ cũng nên bỏ qua đi thôi. Cô xem, hiện tại thật tốt, có đúng hay không?” Bác sĩ nói liên tục không ngừng.
Bác sĩ quay mặt về phía Lâm Hi Hi nói “Phu nhân, sau này nếu như anh ta còn dám động thủ nữa thì cô cứ tới đây tìm tôi”.
Nàng chấn kinh, hồi lâu sau mới phản ứng, nhẹ nhàng nghiêng khuôn mặt “Tôi…”
“Được rồi…” Tần Dịch Dương đem nàng từ chỗ ngồi nhẹ nhàng kéo lại, vòng tay bá đạo ôm chặt lấy thân mình nàng “Chúng ta phải về thôi.”
Bất đắc dĩ, Lâm Hi Hi chỉ có thể cố nén xấu hổ, nói lời từ biệt với bác sĩ.
Hành lang dài nhàn nhạt phảng phất mùi thuốc sát trùng, ngón tay yếu ớt của Lâm Hi Hi chạm đến vết thương bị quấn chặt băng gặc, trong lòng không khỏi lo lắng, bị hắn mang đi cả dọc đường, nàng nhịn không được lên tiếng hỏi: “Anh vừa rồi sao không giải thích? Chúng ta căn bản không phải là như vậy”.
Bước chân Tần Dịch Dương chậm lại.
Dọc hành lang không phải là không có người qua lại, thế nhưng hắn không hề kiêng kỵ, đem thân thể nàng dán tại trên tường.
Đôi mắt thâm thúy sáng lên dị thường, bao quát nhìn nàng, như là muốn ăn tươi nuốt sống nàng.
“Như thế không được hay sao?”
Như vậy…nghĩa là sao?
Ngón tay thon dài chậm rãi vuốt ve cằm của nàng, tiếng nói trầm thấp mà mị hoặc “Làm vợ của tôi, cảm giác như thế nào?”
Lâm Hi Hi nhất thời nhớ lại cảnh tượng vừa rồi.
Nàng nghiêng đầu, nhẹ nhàng gỡ ngón tay hắn ra khỏi cằm: “Như vậy không giống, tôi đâu nghĩ là ông ấy cố chấp như vậy, để ông ấy hiểu lầm như vậy.”
“Tôi hỏi em cảm giác thế nào?” Tần Tịch Dương không nóng nảy, dẫn dụ nhìn nàng.
Cảm giác…
Nàng lắc lắc đầu, nàng cư nhiên lại có thể suy xét đến cảm giác đó. Trên mặt có chút nóng ran, nàng lắc đầu, ngiêm mặt nhìn hắn
“Tôi nói rồi, tôi không phải là người tùy tiện, Tần tiên sinh, tôi không nghĩ ngài nhất định phải muốn tôi, chỉ cần ngài muốn, chắc chắn sẽ có rất nhiều lựa chọn…”
Hắn là người đàn ông chân chính như vậy, sẽ không phải lo lắng không có đàn bà yêu hắn.
Tần Dịch Dương nhìn nàng, khóe miệng dẫn ra nụ cười nhàn nhạt, cả người âm trầm tiến lại gần nàng, cúi đầu hỏi “Em tùy tiện nghĩ thế à?”
Tùy tiện nghĩ à, đương nhiên là hắn muốn nàng, điều đó là không được.
Lâm Hi Hi nhẹ nhàng cắn môi dưới, cánh môi non mềm tái nhợt, tản ra mùi vị mê người.
Tần Dịch Dương cũng không bức bách nàng, chỉ là chậm rãi câu dẫn thắt lưng nàng làm nàng nhập vào lòng hắn, cúi đầu như là tự nói “Hi Hi…”
Đã lâu không gặp nàng, trong lòng hắn nổi lên cảm giác ấm áp, ngực gợn lên từng đợt sóng nhỏ, rất dễ chịu, cũng rất say lòng người. Đôi mắt Lâm Hi Hi trong nháy mắt tản ra một ít mềm nhẹ, hô hấp tại cổ hắn cứ phun ra lại nuốt vào, như vậy. Thật thân mật.
Nếu như thực sự thân mật như vậy, nếu có khả năng duy trì như vậy mãi mãi thì ai lại không muốn chứ?
Hành lang bệnh viện vẫn đầy người đến người đi như trước, đều nhìn chăm chú vào đôi nam nữ hoàn mỹ, ánh mắt yêu thích và đầy ngưỡng mộ.
Ôn tồn hồi lâu, bàn tay ấm áp của Tần Dịch Dương bao lấy cánh tay nhỏ bé của nàng, kéo nàng ra ngoài.
Đi ra ngoài Lâm Hi Hi mới nhớ tới một vấn đề, hắn lúc đó thế nào lại ở lễ tang của Viện Y? Chỉ là sắc mặt hắn lãnh đạm không muốn nhắc lại, cũng không để ý đến diện mạo, nàng cũng không thể mở miệng ra hỏi được.
Chỉ khi gần đến nhà trọ, nàng mới ngĩ đến một chuyện.
***
Một chiếc xe màu đen chậm rãi tấp vào lề đường.
Nguyễn Húc mặc một bộ Âu phục màu trắng xuống xe, khuôn mặt tuấn mỹ lộ ra một tia tà mị.
Điện thoại không có chút tin tức, hắn không đợi được điện thoại của nàng.
“Lễ tang đã kết thúc rồi sao?’’Nguyễn Húc nhìn thoáng qua đoàn người sắp tan hết, nhíu mày hỏi người gác cổng.
“Đúng vậy, tiên sinh tới muộn quá, cơ bản là đã xong.”
Nguyễn Húc nhíu lại lông mày nhưng không buông ra.
Kết thúc rồi…
Hắn nắm chặt điện thoại trong tay, tựa như bóp nát, hiện tại tâm tư hắn như trách cứ nàng, nhưng quan trọng là..nàng hiện tại đang ở đâu, có gặp nguy hiểm hay không?
Nhớ tới ở tòa án lần trước, phía Nhạc Phong đều gian lận. Nguyễn Húc nổi lên một trận hoảng sợ.