“Không còn quan hệ gì với tôi sao? Hi Hi, từ lúc cô ở bên cạnh tôi bốn năm về trước, cô đã là người của tôi, cô đã là người của Nhạc Phong tôi, cô còn nhớ lần trước đã nói với tôi những lời này không? Tại nhà trọ cô cùng Viện Y thuê chung, chính miệng cô nói yêu tôi, nói cô là một người đê tiện…Vết thương cô đã lành rồi, không còn đau nữa phải không? Cho nên mới dám làm tình cùng người đàn ông khác trước mặt tôi đúng không? Hi Hi, tôi phải trừng phạt cô thế nào đây?”
Lâm Hi Hi nói không nên lời, môi bị hắn cắn xé nát, da đầu bị hắn bứt chặt chỉ có thể nghẹn ngào chống đỡ.
Nàng nhắm mắt nhớ tới lời nói của Tần Dịch Dương.
Hắn từng nói, đối với người nguy hiển, tránh không được, không ai trách cứ nàng. Thế nhưng nếu nàng không biết hắn có bao nhiêu nguy hiểm, thì hậu quả sẽ càng nghiêm trọng hơn nhiều.
Thế nhưng nàng đã rất cố gắng tránh hắn, chỉ là nàng không nghĩ Nhạc Phong lại điên cuồng như thế, nàng trốn không được rồi!
Nước mắt ấm áp thấm ướt viền mắt, trong đầu Lâm Hi Hi hiện ra dáng Tần Dịch Dương, nàng không muốn bị Nhạc Phong phá hủy, trong lòng nàng giờ đây chỉ còn lại có Tần Dịch Dương! Toàn bộ ấn tượng của nàng về hắn, như thiên thần, dù xảy ra chuyện gì hắn vẫn rất âu yếm nàng, hắn lạnh lùng đầy bản lĩnh, trong giây phút này hình bóng hắn lại càng rõ ràng hơn, làm cho nàng hoàn toàn bị cuốn vào.
Tần tiên sinh…
“A!” đầu lưỡi Lâm Hi Hi bị cắn đứt, nàng run lên cầm cập!
Mở mắt, nàng thấy đôi mắt vằn tia máu đỏ của Nhạc Phong đang nhìn nàng, hắn xé toạc tóc nàng, lại cắn môi nàng đến tóe máu, thấp giọng nói: “Hi Hi, trò chơi bắt đầu rồi!”
Lâm Hi Hi không kịp phản ứng lại, đã bị hắn ôm đi, vứt vào khoảng trống trong nhà xưởng.
Toàn bộ khoảng trống trải đó rất ẩm thấp, mưa vẫn tí tách rơi từng giọt xuống mái hiên.
Nhạc Phong ôm chặt lấy nàng, khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Hi Hi chuyển sang tái nhợt, đôi mắt trong veo nhìn Nhạc Phong, hắn nới lỏng cà-vạt, cột hai tay của nàng vào giá. Lòng Lâm Hi Hi trào dâng một nỗi tuyệt vọng, nàng không muốn chết, nàng còn cha mẹ và bạn bè, nàng còn cuộc sống riêng của mình, có lẽ là nàng rất nhỏ bé, thế nhưng nàng cũng không muốn chết!
Thân thể nàng run lên nhè nhẹ, không biết Nhạc Phong sẽ làm gì nàng.
Lời lẽ ấm áp rót vào bên tai nàng, làm Lâm Hi Hi chấn động, Nhạc Phong yếu ớt nói: “Hi Hi, em yên tâm, anh sẽ không làm em bị thương nữa đâu, em không biết lần trước làm em bị thương, anh rất hối hận, anh sẽ không làm em bị đau nữa…thế nhưng em không ngoan, anh nhất định phải dùng biện pháp khác để trừng phạt em…”
Tay hắn phủ lên phần ngực đẫy đà bên trái của nàng, khẽ vuốt ve, nhẹ nhàng nói: “Để em đau lòng, thì nên làm gì nhỉ?”
Lâm Hi Hi cảm thấy buồn nôn, nàng cảnh giác nhìn hắn, không thể biết được hắn sẽ làm gì tiếp theo.
Trong không gian trống trải, vang lên tiếng bước chân.
Tống Viện Y dè dặt bước đi, cô nhìn bốn phía xung quanh, cuối cùng cũng nhìn thấy được góc tường có hai người đang giằng co, cô nhẹ nhàng kêu một tiếng: “Lớp trưởng, là anh sao?”
Nhạc Phong nhận thấy nét kinh hãi trong mắt Lâm Hi Hi, hắn chậm rãi đứng dậy, khóe miệng hiện lên nụ cười bí hiểm.
“Là tôi, Viện Y…” Giọng hắn yếu ớt, hắn quay người đối diện với Tống Viện Y.
“Đây là đâu thế? Sao chỗ này lại ẩm thấp thế nhỉ.” Tống Viện Y do dự không chịu bước tới nữa, nhíu mày nói.