“Tôi đương nhiên biết những thứ này không có ý nghĩa gì, Nhạc Thị đương nhiên có thể xử lý. Tựa như hai lần trước tạo bằng chứng giả, hối lộ nhân chứng, tìm người gánh tội thay, những điều này… tôi đều đã nếm thử.” Nàng nhẹ nhàng nói, ánh mắt trong veo nhìn Kiều Nhan, thanh âm càng ngày càng lớn.
“Tôi chỉ muốn nhắc nhở cô một chút, những khoản chi này, mỗi một mục đều có chữ ký của cô, nếu như bị tiết lộ, Nhạc Thị nhất định vì bảo vệ danh dự mà điều tra lại, bất kể dùng biện pháp gì, Kiều thư ký, cô cho rằng cô có thể thoát khỏi liên quan sao?”
Thanh âm cuối cùng từ từ hạ xuống, ánh mắt nàng trong veo nêu ra tội danh cùng uy hiếp.
Khuôn mặt lạnh lùng của Kiều Nhan có chút méo mó, tựa như cô ta vừa ngộ ra điều gì, ánh mắt ngơ ngẩn.
Cô ta đương nhiên biết bản lĩnh của Nhạc Phong là như thế nào, nếu như một phần chứng này bị tiết lộ ra, mặc kệ hắn sẽ dùng phương thức gì để trừng phạt, thế nhưng…
“Hừ, cô cho rằng tôi sẽ vì bản thân mình mà bán đứng Nhạc Thị sao?” Kiều Nhan cười nhạt, “Lâm Hi Hi, cô không nên mơ tưởng nữa! Vì Nhạc Phong, tôi đã chịu rất nhiều ủy khuất, tôi lẽ nào lại sợ những thứ này?”
Trong quán cà phê rất yên tĩnh, hai cô gái mỹ lệ ngồi đối diện nhau, một người trợn mắt nhìn một người vẻ mặt thản nhiên, ngồi bên cửa sổ nhưng lại rất hấp dẫn ánh mắt người khác.
Trong ánh mắt Lâm Hi Hi hiện lên một chút sâu xa, dừng ở cô ta, đôi mắt trong như viên ngọc trai đen.
“Tôi đây không ngại phân tích một chút,” Tiếng nói của nàng như tiếng suối chảy ồ ồ, lôi kéo tâm tư Kiều Nhan, “Tôi đem bảng số liệu này tung ra, Nhạc Phong sẽ tìm đủ mọi cách để che dấu, kiểm tra một chút chỗ có vấn đề, cuối cùng tất cả mọi vấn đề đều có liên quan đến Kiều Nhan cô, cô có thể tưởng tượng một chút hắn sẽ dùng phương pháp gì giúp Nhạc Thị vượt qua cửa ải khó khăn này, có thể nói là do cô không cẩn thận, có lẽ mọi người sẽ tin, mà tất cả các số liệu này được làm gọn ghẽ như vậy, sạch sẽ dút khoát, nhưng mà đường lối không đúng sẽ mang tội, cô có đủ dũng khí để gánh tất cả mọi hậu quả sao?’’
Kiều Nhan càng nghe càng sợ hãi, sống lưng phảng phất lạnh toát.
Cô thực sự có thể tưởng tượng ra, khi mà tất thảy mọi chuyện đều bại lộ, cô sẽ trở thành cái dạng gì!
“Sẽ không như vậy …” Kiều Nhan bế tắc nói, ánh mắt hung ác trừng lớn nhìn Lâm Hi Hi, “Lâm Hi Hi, cô không cần dọa tôi, Nhạc Phong có thể tìm người gánh tội thay tôi! Tôi là người rất quan trọng đối với hắn.”
Cô mở to hai mắt như là muốn nói điều gì, thế nhưng nghĩ hồi lâu cũng không biết phải nói cái gì, cô ta là gì chứ?
Cô là thư ký của hắn, bạn giường, còn là nhân tình?
Những điều này, đủ là lý do để hắn không thương tổn đến cô sao?
“Tôi nói cho cô biết, anh ấy sẽ không hại tôi đâu!” Kiều Nhan dường như quát lên.
Lâm Hi Hi thu hồi ánh mắt trong veo, ưu nhã dựa vào lưng ghế, tựa như là tiên nữ bất lực trước khói lửa của nhân gian, nhấm nháp từng ngụm cà phê, ý cười nhẹ nhàng phơi phới trên môi: “Chuyện đó tôi cũng không biết, có một lần trên phiên tòa, người gánh tội thay hắn hình như là dượng của hắn, không phải là người nhà Nhạc Thị, cho nên muốn đẩy đi là tương đối dễ, không cần lo lắng quá nhiều, mà kết quả cô đều rõ ràng.”
Nàng nhìn qua Kiều Nhan, lịch sự gật đầu, thảm nhiên cười nhạt: “Xin lỗi, lâu lắm mới cùng các người liên hệ, cũng không biết mối quan hệ của hai người là như thế nào, cũng có thể như cô nói, hắn ta sẽ hạ thủ lưu tình một chút.”
Câu cuối của nàng có vẻ nhẹ nhàng vô tội, nhìn Kiều Nhan, bộ dáng tràn đầy ý cười nguy hiểm.
Sắc mặt Kiều Nhan tái nhợt, cả người mồ hôi lạnh toát. Cô không cách nào tưởng tượng ra tràng cảnh đó, cô đối với hắn không phải là trợ thủ đắc lực, cho dù có cố gắng đến mấy cũng không xóa sạch được danh nghĩa tình nhân, như vậy hắn sẽ đối xử với cô như thế nào? Đối với người bạn gái mà hắn đã từng yêu, hắn có thể ra tay tàn nhẫn như vậy, đối với tình nhân, hắn sẽ có bao nhiêu tình cảm sâu đậm?
Cô vô cùng hoảng hốt, nhưng còn nhiều thứ phải sợ, sợ đến khắc cốt ghi tâm.
Ngón tay run rẩy khẽ cầm lấy ly cà phê, nhấp một ngụm để trấn tĩnh, thế nhưng không ngờ tới vừa mới cầm lên tay đã run rẩy, ly cà phê đầu tiên tóe ra một ít, vừa vặn đổ cả vào tà váy của cô.
“Cẩn thận!” Lâm Hi Hi chứng kiến tràng cảnh kia, lôi khăn tay ra đưa qua bên đó, thân mật nói: “Kiều tiểu thư không có việc gì chứ?”
Kiều Nhan xuyên qua ly cà phê đang sóng sánh thấy được khuôn mặt vô cùng mỹ lệ của Lâm Hi Hi, chậm rãi buông ly.
Cô gắt gao nhìn chằm chằm khuôn mặt kia, sắc mặt bắt đầu trở lên tái nhợt, lạnh lùng nói: “Lâm Hi Hi, cô muốn gì?”
Sự tình đã tới mức này rồi, Lâm Hi Hi nhìn cô ta, rốt cục cũng thở dài một hơi.
Thu hồi chiếc khăn trong tay lại, nàng nhẹ giọng mở miệng, chắc chắn và chăm chú: “Tôi muốn có danh sách thành viên trong hội đồng quản trị của Nhạc Thị, còn có tỉ lệ nắm giữ cổ phần của từng người… những thứ này đối với cô mà nói hẳn là không khó khăn gì.”
Sắc mặt Kiều Nhan càng kém, ngồi cứng đờ tại chỗ, nỗ lực tự hỏi.
Tâm tình Lâm Hi Hi cũng buông xuống một chút, nghĩ mình đã diễn quá mức người gây sự, thế nhưng nàng đột nhiên nhớ tới những lời mà Tần Dịch Dương đã nói, không được cho đối phương thời gian do dự và lo lắng, nhất định không được.
Giơ tay nhìn đồng hồ. Lâm Hi Hi từ từ đứng dậy, động tác khiến Kiều Nhan giật mình.
“Nếu như Kiều tiểu thư còn thấy khó xử, chúng ta đều biết hậu quả sẽ như thế nào, không bằng chúng ta thực tế một chút, xin lỗi Kiều tiểu thư, đã làm tốn thời gian của cô.”
Kiều Nhan thở gấp, mắt thấy nàng xoay người, đột nhiên nói lớn: “Cô chờ một chút!’’
Lâm Hi Hi dừng lại bước chân uyển chuyển, xoay người chờ cô ta thỏa hiệp.
“Tôi đáp ứng cô…” Ánh mắt Kiều Nhan lúng túng nửa ngày, rốt cục cũng nói ra một câu, sắc mặt vô cùng thống khổ
“Tôi đáp ứng cô còn chưa được sao?”
Lâm Hi Hi nhìn cô ta nói: “Được, cô đã đồng ý, vậy lần hẹn sau, mong rằng tài liệu cô cung cấp là chuẩn xác, nếu là giả, đừng trách tôi không tuân thủ hiệp ước.”
“Chờ một chút!” Ánh mắt Kiều Nhan nhìn nàng chằm chằm, “Lâm Hi Hi, tuy rằng tôi không biết cô lấy tư liệu về cổ phần công ty để làm gì, thế nhưng nếu như tôi đáp ứng cùng cô giao dịch, cô nhất định phải đem những số liệu kia hủy đi. Bằng không cô dự định dùng nó để uy hiếp tôi cả đời sao?”
Suy nghĩ của cô còn chưa hồ đồ, cô không muốn bị uy hiếp cả đời.
Lâm Hi Hi lẳng lặng nhìn cô ta, “Kiều tiểu thư, nếu như ngày nào cô còn chưa có giá trị lợi dụng, tôi đương nhiên sẽ không lại uy hiếp cô, những số liệu này tôi tất nhiên sẽ tiêu hủy, chào cô.”
Nàng nói xong, lịch sự gật đầu, xoay người đến quầy thanh toán tính tiền hai ly cà phê, sau đó rời khỏi quán cà phê.
Kỳ thực toàn bộ quá trình nàng vẫn rất khẩn trương, khẩn trương đến mức mà lòng bàn tay đều toàn mồ hôi.
Điện thoại di động trong túi, phím tắt đã được cài đặt sẵn, một khi có gì bất trắc xảy ra nàng sẽ gọi điện cho Tần Dịch Dương, thế nhưng hiện tại xem có vẻ rất thuận lợi… Có lẽ mọi việc tiếp theo sẽ rất thuận lợi.
Nàng có chút xấu hổ mà suy nghĩ một chút, nở một nụ cười, ngực nhẹ đi không ít.