Nguyễn Húc chậm rãi kinh ngạc, khẽ kêu một tiếng:”Hi Hi.”
Vì đứng đối mặt với nàng nên hắn rõ ràng nhìn thấy được vết thương trên lưng đằng sau làn áo sơ mi trắng của nàng. Vết thương chảy máu đỏ sẫm, càng ngày càng nhiều. “Lâm Hi Hi!” Nguyễn Húc nhíu mày, đi qua giữ chặt nàng.
Sao lại thế này? Nàng sao lại bị thương nặng như vậy?
Đang xem báo cáo, Tần Dịch Dương vươn tay, đem tập văn kiện nhẹ nhàng đẩy ra, hướng bên này đi tới.
Nguyễn Húc quả thực không dám qua giúp nàng, bởi vì hắn không biết nên chạm vào đâu. Máu từ vết thương trên lưng nàng không ngừng tuôn ra, hé lộ khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, ngay cả đôi má hồng cũng trở nên tái nhợt.
Tần Dịch Dương đi tới, kéo Nguyễn Húc ra xa, ôm lấy thắt lưng của nàng, đem nàng tựa vào trước ngực của mình.
Lâm Hi Hi không hoàn toàn ngất đi. Nàng khó khăn giương mắt nhìn, cảm giác được hơi thở rất cường đại, cánh tay kiên cố nắm ở thắt lưng nàng, ở bên tai nàng nói một câu gì đấy, nàng không nghe rõ nữa. Nàng chỉ biết là tối qua, trong mớ hỗn độn đó, sau khi Nhạc Phong rời khỏi, nàng cố gắng chống chọi lại cơn đau, nàng tìm trong mục “Nhật kí cuộc gọi” số điện thoại quen thuộc kia. Nàng nhắm mắt lại, nhớ tới Tần Dịch Dương đẹp đẽ tuấn dật, lòng nàng chợt nhói lên cảm giác tuyệt vọng.
Đúng vậy, tuyệt vọng.
Thời khắc đó, bị hắn vứt bỏ đi một cách tuyệt vọng.
Miệng vết thương có lẽ lại nứt ra rồi, Lâm Hi Hi tựa vào ngực hắn, hốc mắt ấm áp, khan khan nói một tiếng: “Cám ơn.”
***
Tại bệnh viện
Cách một tấm rèm trắng, Nguyễn Húc rất khẩn trương.
Hắn làm nhiệm vụ lái xe, lúc đó Tần Dịch Dương vẫn đang ôm nàng, đối với những ánh mắt dò xét ở tầng trệt, Dịch Dương vờ như không thấy, thản nhiên bảo Nguyễn Húc lái xe, Nguyễn Húc đương nhiên làm theo, dù sao cũng là do hắn không đúng.
Bởi lẽ hắn không nghĩ là Lâm Hi Hi đang bị thương!
Hơn nữa, vết thương gì lại có thể gây ra được ở trên lưng? Nàng bị đánh sao?
Tần Dịch Dương vẫn ngồi im lặng trên ghế, không nói một lời.
“Các anh là gì của bệnh nhân?” Vị bác sĩ đeo kính từ trong phòng bước ra, nhìn hai người bọn họ.
“Là đồng nghiệp.” Nguyễn Húc đỏ mặt lên đáp.
Vị bác sĩ lắc đầu: “Vậy không phải là các anh.”
Nguyễn Húc có chút kì quái: “Cái gì mà không phải chúng tôi?”
Vị bác sĩ ngồi xuống, giương mắt nhìn bọn họ: “Cô ấy hẳn là không cẩn thận nên bị thương, thế nhưng những loại thương tổn thế này, không thể nào để lại vết to như vậy. Vết thương chỉ cần được cầm máu, đưa đến bệnh viện băng lại một chút là không sao. Nhưng vết thương của cô ấy thì lại không như thế, vết thương này chí ít cũng đã từng bị tổn thương mười lần rồi.”
Chỉ với một câu nói, nét mặt Nguyễn Húc nháy mắt trở nên tái nhợt.
Mười lần.
Vậy là có ý gì?
“Hiện giờ bệnh tình thế nào?” Tần Dịch Dương thản nhiên mở miệng hỏi thanh âm mang theo trầm thấp mà có từ tính.
Vị bác sĩ thở dài, đeo mắt kính lên, viết vào bệnh án: “Khả năng sẽ để lại sẹo, hơi xấu một tí, các chỗ khác không có vấn đề gì.”
Vết thương trên thân thể phụ nữ xinh đẹp, miệng vết thương nằm dưới xương bướm, nếu mặc áo hở lưng một chút sẽ lộ ra ngay, rốt cuộc là ai đã tàn nhẫn với nàng như vậy?
Tần Dịch Dương gật gật đầu, đi qua vén rèm lên nhìn nàng.
Giường bệnh trắng như tuyết, bên trong bộ y phục màu xanh nhạt lộ ra khuôn mặt điềm tĩnh nhỏ nhắn bên trong chăn, suy yếu đến cực điểm.
Nàng ngủ không yên giấc, mày hơi hơi nhíu lại, hệt như là đang gặp ác mộng vậy.
Tần Dịch Dương cúi người ngồi xuống cạnh nàng.