Cả người bị hắn ôm chặt, tim Lâm Hi Hi đập loạn nhịp, nàng từ nãy đến giờ vẫn bấn loạn không yên, Tần Dịch Dương dùng ánh mắt lạnh băng nhìn nàng, đôi mắt nàng mở to nhìn lại hắn, biết có lẽ là nàng làm sai, thế nhưng nàng không biết mình đã sai ở chỗ nào.
Hiện tại nàng thấu hiểu tí chút ẩn ý của hắn.
Nỗi đau này, như là cắm sâu vào trong tim nàng, nàng không thể vì ánh mắt của Nhạc Phong mà trở nên yếu đuối được.
Lâm Hi Hi cắn đôi môi đỏ mọng, khuôn mặt nhỏ nhắn hơi tái nhợt, nhẹ giọng mở miệng giải thích: “Tần tiên sinh…”
Tần Dịch Dương cúi đầu xuống, trong nháy mắt khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng bị ép nâng lên cao, đôi môi nàng đỏ thắm đáng yêu. Cả người Lâm Hi Hi khẽ run lên, nàng bị ôm chặt cứng, nhưng hắn không hôn nàng, giọng nói dịu dàng mà lạnh lùng: “Có chút luyến tiếc sao? Tôi giúp cô nhớ lại ngày đau thương đó nhé.”
Nói xong hắn chặn miệng nàng bằng một nụ hôn, vị ngọt ngào, càng hôn càng sâu.
“————-!” Lâm Hi Hi run rẩy một chút, bị hắn siết sao ôm vào trong lòng hôn, rất đau…Không phải là đau nhói, nhưng hắn dùng lực rất mạnh, làm tuôn ra một dòng máu tanh, một nỗi đau kiệt quệ.
Nguyễn Húc ở bên cạnh nhìn hai người dây dưa, không nói gì, chỉ dời mắt đi chỗ khác.
Hắn thấy bàn làm việc của Nhạc thị là Nhạc Phong, rõ ràng tâm trạng hắn ta có chút không thoải mái.
Lâm Hi Hi nhịn không được ho khan một tiếng, nàng cảm giác rõ ràng cánh tay hắn, lưỡi hắn liếm qua vết thương của nàng, cảm giác ngứa ran, lực đạo mạnh mẽ làm nàng không thể chống cự, chỉ có thể nắm lấy áo sơmi của hắn, hắn uốn lưỡi trong khoang miệng nàng, nàng khó khăn thốt ra ba chữ: “Tần tiên sinh…”
Ba chữ kia, mang theo cả dư vị thương cảm cầu xin của nàng.
Ánh mắt Tần Dịch Dương say mê, hắn nghe được lời cầu xin của nàng, lát sau mới chậm rãi buông nàng ra, nới lỏng vòng ôm của hắn, chậm rãi tựa lưng vào ghế dựa.
Lúc này toàn cảnh buổi đấu thầu hoàn toàn bị đảo ngược, những âm thanh ồn ào ngày một to dần lên.
Nguyễn Húc thu dọn tài liệu, nhìn sang người phụ nữ xinh đẹp đang ngồi ngẩn kế bên, nhẹ nhàng cười. “Tôi quên nhắc cô đừng khiêu khích Dịch Dương…Cô nên biết chỉ trong một tháng cậu ấy đã bắt thóp được Hoành Cơ dĩ nhiên là phải có lí do, tuyệt đối không như những gì cô thấy đâu…Đi thôi, nào đi thôi.”
Dòng người tản đi.
Lâm Hi Hi sau đó vẫn còn ngơ ngẩn, cầm tài liệu, đi theo Nguyễn Húc.
Trước cửa hội trường là dòng xe cộ đông kịt, Lâm Hi Hi đem tập tài liệu giao lại cho hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn, ánh mắt tràn đầy vẻ khẩn trương: “Tôi đi toilet một chút, tôi sẽ trở lại ngay.”
Nguyễn Húc cầm lấy tập tài liệu, nhìn theo bóng dáng yếu ớt của nàng, ngực trào dâng ấm áp.
Hắn có chút lo sợ, đột nhiên nhớ tới, từ lúc kết thúc buổi chào giá, không biết chủ tịch Nhạc thị – Nhạc Phong đã đi đâu.
Ngày đó, chiếc áo thấm đẫm máu của nàng làm Nguyễn Húc hơi sợ, tay bất giác nắm chặt lại.
Trong toilet rất yên tĩnh, nàng bước vào trong, cảm thấy thư thái, nàng mở vòi cho dòng nước mát chảy qua bàn tay mình.
Sau đó nàng mới bước ra ngoài.
Toilet của nam và nữ trong hội trường cách nhau một dải hành lang dài, Lâm Hi Hi nhẹ nhàng ngẩng đầu, nàng thấy được mái đầu cùng dáng người quen thuộc kia, trong thoáng chốc nàng hoảng loạn, dáng người đó càng ngày càng đến gần nàng, nàng mới nhìn rõ, đó là Nhạc Phong.
Trong tay hắn cầm điếu thuốc lá đang hút dở, hắn như một con báo lớn, nhìn nàng chằm chằm, tiến về phía nàng.
Bụng Lâm Hi Hi đánh thót một cái, đột nhiên bấn loạn!
Nàng lấy tay gạt tóc che mặt, nép vào bên tường, nghĩ phải mau chóng rời khỏi chỗ này.