Khuôn mặt nhu bạch nhỏ nhắn của Lâm Hi Hi không chút biến hóa.
Hắn luôn là vĩ đại như vậy. Nàng biết.
“Đóa Đóa, nói làm chi, đừng nhắc đến hắn nữa.” Nàng nhẹ nhàng nói một tiếng, biểu tình vô cùng bình thản.
Lam Đóa dâng lên một trận chột dạ, có chút không dám nói lời nào nữa.
Động tác cầm thìa nhẹ nhàng dừng lại, khuỷu tay Lâm Hi Hi đặt ở trên bàn, lặng yên suy tư rồi gằn từng tiếng mà nói: “Đóa Đóa cậu có biết không? Thời điểm kia khi mình mới tốt nghiệp đại học, mình thật mơ hồ, nhưng lại cảm thấy tất cả đều có hy vọng, mình chỉ không biết bản thân muốn cuộc sống như thế nào mà thôi. Mà hiện tại, sau khi trải qua nhiều chuyện như vậy, phức tạp cùng tàn nhẫn đến như vậy, hiện tại mình chỉ nghĩ một mình mình có thể muốn cái gì nữa, trong tay mình còn lại gì đây?”
Nhẹ nhàng mà hấp một hơi, nàng chậm rãi ôm lấy khuỷu tay chính mình, ánh mắt ngây dại: “Nửa năm, qua nửa năm mình mới rõ ràng anh ấy đã thực sự đi rồi, mình mới dám xác định, anh ấy thực sự không cần mình nữa. Phụ nữ quả là kỳ quái, có đôi khi biết rõ là không có khả năng, nhưng là vẫn ôm ảo tưởng. Đóa Đóa, mình thực sự không lừa cậu, mình thực sự đã từng ôm ảo tưởng.”
Đó là người đàn ông mà nàng yêu nhất, sẽ không thể chỉ vì một giây trong lúc đó mà tình yêu này có thể biến thành hận thù cùng tê tái.
“Hiện tại anh ấy là công tước hoàng gia Anh phải không?” Ánh mắt Lâm Hi Hi trong veo nhìn Lam Đóa phía đối diện, bên môi lộ ra một nụ cười nhạt nhẽo, “Mình cảm thấy thực kỳ diệu, cư nhiên mình lại có một đoạn hôn nhân với người như vậy, mình còn có con của anh ấy. Trên người anh ấy mang dòng máu của hai quốc gia phải không? Cậu nhìn xem, mình chỉ là một người phụ nữ bình thường, có thể có một đoạn gặp gỡ như vậy quả là không tồi đi, tuy rằng đoạn gặp gỡ này… cũng đau đớn.”
Ý cười trên môi vẫn chưa dứt, nhẹ nhàng khuấy chiếc thìa trong bát, nhẹ giọng nói: “Mình hy vọng tương lai mình có thể tự bản thân chống đỡ cuộc sống của chính mình, mình có thể đủ năng lực để nuôi dưỡng thật tốt con của mình, tương lai rất dài, mình đã có chuẩn bị một mình tiếp tục sống, không phụ thuộc ai, không phải tin, không phải quá dựa dẫm vào ai.”
Nhẹ nhàng dừng lại không khuấy nữa, nàng bưng chiếc bát nho nhỏ lên, khẽ uống một ngụm canh, hơi nước mông lung quanh quẩn trên cánh mi của nàng.
Lam Đóa cảm thấy trái tim mình tê rần.
Cô không dám nói với Hi Hi, cho tới nay, cho dù là Lạc Thành và Tần Dịch Dương đều đã quay trở lại Anh, nhưng là cá nhân cô ở công ty, mỗi tháng vẫn lĩnh mấy vạn tiền lương, không được xem là quá nhiều tiền, nhưng dựa vào số tiền đó, cuộc sống ở thành thị cũng đã rất khá rồi. Cô từng đi đến phòng tài vụ ở công ty, câu trả lời dĩ nhiên sẽ là “đây không thuộc khả năng quản lý của bọn họ.”
Không cần nghĩ cũng đã biết, đây là ý tứ của Tần Dịch Dương.
Thế nhưng hắn chỉ muốn vậy thôi sao? Chẳng lẽ định cứ như vậy mà chiếu cố Hi Hi sao?
Trời biết, cô gái nhỏ bé kiên cường trước mắt này, thứ mà cô ấy cần không phải là tiền, không phải là an ủi, lại càng không phải là không quan tâm. Nguyên nhân mà cô ấy có thể chống đỡ được đến bây giờ là trong bụng còn có cục cưng, bằng không, cô ấy dùng cái gì để có thể sóng yên biển lặng được đến bây giờ?
“Hi Hi, cậu đã từng bao giờ nghĩ tới, đợi khi cục cưng sinh ra, lớn hơn một chút, cậu có thể tìm một người đàn ông khác lập gia đình không.. .?” Lam Đóa khẽ hỏi, dè dặt đưa ra đề nghị: “Cậu một mình mang theo cục cưng sống cả đời, không để ý đến khi nó lớn lên sẽ không tốt, chính bản thân cậu cũng gục ngã mất, cậu còn trẻ như vậy, chẳng lẽ muốn chôn vùi bản thân cả đời sao?”
Thân thể Lâm Hi Hi khẽ cứng đờ.
Hồi lâu, trên mặt lộ ra một nụ cười yếu ớt, chua xót, như là một gợn sóng nổi lên, thanh âm mềm nhẹ mà mê man: “Mình không biết... Mình còn có thể tìm ai chứ....?”
Trên đời này, quả là có người yêu đến cực điểm, hận cũng tới cực điểm, đến mức có thể khắc sâu vào xương tủy mình.
Dù cho có từng vượt qua sóng gió bão bùng, cũng không thể có gì ngoài mây khói thoảng qua mà thôi.
Người đàn ông kia đã khắc sâu dấu vết trong sinh mệnh của nàng, hắn đi rồi, trái tim kia sẽ không còn ai có thể bước vào được nữa. Không còn ai, không còn người nào có thể khiến cho nàng yêu cùng hận khắc sâu như vậy nữa.
“Có mà!” Lam Đóa vội vàng nói: “Cậu nhớ đến vị bác sĩ kia đi, là Trung kiều du học trở về đó! Cũng là người xuất chúng nha, hơn nữa tư tưởng của người ta cũng rất tiến bộ, căn bản không để ý đến việc cậu có con hay không, không phải là cậu đã ly hôn sao, Hi Hi ngốc nghếch, anh ta thích cậu a! Cậu thử xem xem có được không?”
Lâm Hi Hi cảm thấy thực vô vị, có thể nhớ tới một chút bộ dáng của người bác sĩ kia, nhưng cũng không rõ ràng lắm.
Không nghĩ tới là hắn thích nàng, nên càng không có lưu ý tới.
“Đã quên... Họ gì nhỉ?” Dù sao cũng là bạn của Lam Đóa, Lâm Hi Hi cũng để chút tâm tư ra hỏi.
Lam Đóa trợn mắt...
“Thực có lỗi!” Đôi mắt trong veo của nàng hiện lên một tia hối lỗi, “Mình thực không có liên hệ với anh ta, quên mất.”
Lam Đóa khoát khoát tay.
Quên đi, cô đã sớm biết là sẽ như vậy mà, kỳ thật cô gái nào mà có thể có một đoạn quá khứ với vị chủ tịch thần bí kia mà nói, đúng là không ai có thể lọt vào mắt được nữa, đây cũng chẳng lấy gì làm lạ cả.
“Hi Hi, mình muốn làm mẹ nuôi của cục cưng.” Cô chạy vội đến gần.
Lâm Hi Hi ngẩn ra, cười rộ lên, xinh đẹp tựa như tiên nữ huyền ảo: “Thật sự muốn làm mẹ nuôi sao? Không phải cậu vẫn xưng là ‘tỷ tỷ’ à, trông cậu cũng còn trẻ mà?”
Lam Đóa đi trở về, cũng không để ý đến mình vừa mới ăn cơm xong, giương nanh múa vuốt chạy lại phía nàng nháo loạn lên.
***
Dây leo xanh biếc chăng kín vách tường cổ kính.Trên cánh cửa sổ chạm trổ, dây leo quấn quanh, lan tràn một chút vào trong căn phòng, tựa như thấu hiểu lòng người.
Một bức tranh cổ treo trên tường, một người đàn ông mặc trang phục kỵ sĩ có khí chất vương giả trời sinh, tay cầm một thanh đao chạm trổ tao nhã, tượng trưng cho sự dũng mãnh không chút sợ hãi, cũng ngụ ý bảo vệ cho sự bình yên.
Cả tòa lâu đài, một mảnh yên tĩnh.
Mặc một bộ váy dài mang phong cách châu Âu, Lily trộm men theo hành lang dài đi tới, cố gắng không phát ra tiếng động nào, mở cánh cửa to lặng nhìn vào bên trong.
Một căn phòng rộng rãi như vậy, một người đàn ông mặc trang phục công tước đang dựa vào sofa, cổ áo màu đen mạnh mẽ dựng thẳng lên, tên được thêu màu trắng tinh xảo nổi bật càng khiến hắn trở lên tuấn lãng phi phàm, thần thái sáng láng. Hắn tao nhã dựa vào sofa tĩnh lặng nhưng vẫn lộ ra một tia nghiêm túc khó có thể nói thành lời, ngón tay thon dài vô cùng mị hoặc, trong nháy mắt khẽ duỗi ra hoặc là co lại, có thể nhìn thấy một chiếc nhẫn lóe sáng ở ngón áp út tay trái, không rõ hình dạng nhưng lại có thể hung hăng làm đau lòng người.
Mắt nhìn thấy cặp mắt to lớn kia sắp phát hiện thấy mình, Lily nhanh chóng chạy trốn, lưng dán vào vách tường, không dám thở mạnh. Đây là một ngày sau khi được thả ra khỏi phòng vẽ tranh, rốt cục cô cũng có thể nhìn thấy Vinson!