“Xin chào ” thanh âm Lâm Hi Hi có một chút ngại ngần, nhẹ nhàng nói.
Âm thanh trong trẻo nhưng lại lạnh lùng vang lên, nàng dừng lại một chút rồi tự hỏi mới nghĩ đến là ai. Đêm khuya tĩnh lặng như vậy có thể nghe thấy tiếng Lạc Thành cũng thật là tốt.
“Lâm tiểu thư tỉnh rồi phải không? ” Tiếng nói Lạc Thành vang lên, không mang theo độ ấm.
Lâm Hi Hi nhẹ nhàng đưa điện thoại lên sát tai: “Đúng vậy”.
Lạc Thành dừng một chút, tiếp tục nói: “Trước tiên, đêm nay Lâm tiểu thư hãy ở lại nhà trọ này, nếu cần gì có thể trực tiếp nói với tôi. Tôi sẽ chuẩn bị. Sáng mai sẽ có người đến đón cô, đây là ý của Tần tiên sinh. “
Lâm Hi Hi không hiểu ra sao.
Nàng không rõ lắm ý tứ của Lạc Thành, nhẹ nhàng hít một hơi, nhẹ giọng hỏi: “Vậy anh ấy ở đâu?”
Tiếng nói lạnh lùng của hắn vang lên dứt khoát: “Tần tiên sinh có việc gấp phải đi trước, cô còn gì phân phó nữa không?”
Có việc đi trước...
Lâm Hi Hi cảm thấy cả người dường như mất hết khí lực, hàng lông mi thanh thoát thật dài chậm rãi hạ xuống, nhẹ ngồi trên sàn nhà, thấp giọng nói: “Không cần đâu.”
“Vậy thì tốt, Lâm tiểu thư, không cần nghĩ ngợi nhiều. Tần tiên sinh có nói, vô luận phát sinh chuyện gì, chỉ mong cô tin tưởng vào chính trực giác của mình. Xin cô hãy bảo trọng.”
Lạc Thành bổ sung thêm một câu, thanh âm dịu dàng hơn một chút.
Lâm Hi Hi vẫn là không để ý lắm đến ý tứ của hắn, thậm chí cũng không để những lời nói ấy ở trong lòng.
Nàng cũng rất muốn tin tưởng hắn, tin tưởng tình yêu của chính mình. Chỉ là trong màn đêm yên tĩnh, cô tịch ấy, cùng nàng triền miên hoan ái, vậy mà một lúc sau bỏ nàng lại ở căn phòng trống trải này. Nàng nghĩ mãi mà không hiểu, rốt cuộc hắn bỏ đi vì cái gì??
Trong lòng phảng phất một tia mất mát, giống mạch máu đỏ quấn quanh cổ tay nàng, không ngừng chảy mãi.
“Cảm ơn, tôi đã biết.” Nàng tắt điện thoại, ngồi lặng thật lâu trong phòng khách.
Sàn nhà thật sự rất lạnh, nàng không còn đủ sức lực để ngồi ở đó cả đêm, vì thế chậm rãi đứng dậy, đi về phía phòng tắm, để nước nóng làm nàng dễ chịu hơn một chút, cảm nhận từ đầu đến chân mình đều được tẩy trừ sạch sẽ.
Nhẹ tay vuốt ve cái bụng hơi nhô lên, tất cả sinh mệnh cùng tâm tư của nàng đều ở cả nơi này.
Gặp gỡ một người đàn ông, yêu thương người đó, có đứa con chảy chung dòng máu của bọn họ, đây chẳng phải là hạnh phúc mà nàng mong đợi hay sao? Chính là trong giờ phút này, cõi lòng nàng hiện lên làn gió mát mẻ. Từ trong phòng tắm bước ra, nàng quấn chặt thân thể trong chiếc khăn bông thật dày, do dự ngồi ở ghế sofa hồi lâu, lại vẫn không có dũng khí để gọi điện cho hắn.
Dãy số mà nàng đã thuộc nằm lòng.
Bàn tay mảnh khảnh chống đỡ cái trán, không thể lý giải được vấn đề ở đâu, cho dù nàng và hắn đã cùng chung sống dưới một mái nhà, nhưng sao vẫn không có cảm giác ấm áp mà vốn dĩ một “gia đình” cần phải có? Hoặc cũng có thể vấn đề là ở hắn, có thể hắn vẫn chưa tin tưởng nàng, vì chưa bao giờ hắn nói chuyện thẳng thắn cùng nàng.
Đầu óc thật loạn...
Thân ảnh mảnh mai dựa vào thành ghế, ôn nhu vuốt ve cái bụng, nàng yêu thương hỏi: “Cục cưng muốn gặp ba con không?”
Mềm mại lộ ra tia yếu ớt, nàng nhẹ nhàng gập đầu gối lên sofa, cúi đầu nỉ non: “Mẹ cũng rất nhớ ba, muốn gặp ba, chỉ là mẹ không muốn phải ở một mình qua đêm, cục cưng, con cùng ở với mẹ chứ?”
Đầu mùa thu vẫn mang theo hơi lạnh, Lâm Hi Hi cuộn mình ở ghế sofa ngủ đến nửa đêm, đứng lên đi về phía ngăn tủ cầm ra một chiếc chăn mỏng. Nàng rất quen thuộc nơi này, ban công bên ngoài le lói chút ánh sáng, xua đi sương mù dày đặc, mặt trời đã sắp lên.
Cảm giác hơi buồn ngủ, nàng lấy tay xoa nhẹ thái dương, làm dịu đi hoài nghi cùng lo lắng trong lòng mình.
Nhẹ nhàng đi vào giấc ngủ, mơ một giấc mơ thật đẹp.
Đêm khuya, một chiếc xe lao như bay trên đường, Lam Đóa ngồi một bên lẳng lặng nhìn người đàn ông bên cạnh, sắc mặt càng nghiêm trọng hơn.
“Anh có chịu nói không? Rốt cuộc anh mang cô ấy đi đâu rồi? Anh không nói tôi nhảy xuống xe đấy!” Cô cắn răng uy hiếp.
Lạc Thành vẫn một mực im lặng, không trả lời.
“Anh muốn gạt cô ấy có đúng không? Anh không muốn cô ấy biết chuyện xảy ra ở bữa tiệc. Tôi nói cho anh hiểu, sớm muộn gì cô ấy cũng sẽ biết. Tóm lại các người muốn làm gì? Muốn đưa cô ấy đi đâu?” Ánh mắt Lam Đóa phát hỏa, khuôn mặt hiện lên sự tức giận không thể che giấu, nói liến thoắng không ngừng.
Lạc Thành vẫn như cũ lạnh nhạt, chuyên tâm lái xe, không có ý định giải thích, cũng không muốn mở miệng nói chuyện.
“Họ Lạc kia, tôi nói dừng xe.” Lam Đóa rống lên một tiếng.
Cô rõ ràng vừa nghe thấy Lạc Thành gọi điện cho Hi Hi, cũng biết cô ấy khẳng định là bọn hắn đã sớm an bài để cô ấy không tham dự bữa tiệc, cũng không nói cho cô ấy đã xảy ra chuyện gì. Có lẽ đến lúc này cô ấy còn không biết gì cả.
Lạc Thành cuối cùng cũng có chút động đậy, ánh mắt thản nhiên liếc nàng một cái.
“Lam tiểu thư, vô luận phát sinh chuyện gì, đều là chuyện riêng của Tần tiên sinh và Lâm tiểu thư, cô không cần nhúng tay vào, có hiểu không?” Giọng nói của hắn không chút nào biến đổi, vẫn là lạnh lẽo như thế.
“Tôi không nhúng tay vào thì cô ấy có thể sống được sao?” Lam Đóa đã nổi giận thực sự.
“Tần Dịch Dương có ý gì vậy? Hai ngày trước còn đến nơi ở của tôi để nhìn cô ấy, đối xử với cô ấy tốt như vậy. Đêm nay lại xuất hiện chuyện này, đùa giỡn đàn bà thấy vui vẻ lắm đúng không? Muốn cô ấy ngay từ đầu tự sinh tự diệt sao?”
Lạc Thành biểu tình lạnh lùng, ánh mắt nhìn cô cứng lại một thoáng rồi chậm rãi tan ra.
“Không cần kích động như vậy”. Hắn nghĩ ngợi một hồi, thản nhiên nói ra câu này.
Lâm Đóa xoa xoa một bên mặt, cuối cùng quay sang nói với hắn “Anh dừng xe lại đi, tôi muốn về một mình.”
Trong xe một mảnh yên lặng.
“Lạc Thành, anh không hiểu tiếng người à? Tôi đang nghi ngờ nhận thức của anh đấy”. Lam Đóa thực sự phát hỏa, đã muốn mở cửa xe, chẳng ngờ Lạc Thành nhanh tay hơn đã khóa cửa trước, cô căn bản không thể mở được.
“Hừ...” Lam Đóa cười lạnh. “Thật ghê tởm.”
Đúng vậy, thật ghê tởm. Chán ghét nhất là loại đàn ông có tiền có thế, chỉ biết dùng phương thức này để phụ nữ khuất phục sao? Nói vậy thì Hi Hi cũng bị như thế, đàn bà một khi đi rơi vào tay đàn ông đều không thể phản kháng, vậy trong thế giới này còn gì là công bằng, còn đâu là đạo lý, chỉ cần đàn ôngcao hứng, muốn gì được đấy, nghĩ gì đều phải theo sao? Đều muốn quản cả tâm tình của phụ nữ?
Lạc Thành há miệng thở dốc, muốn nói cái gì nhưng lại thôi.
Khi xe dừng lại dưới nhà cô, hắn mở miệng nói: “Có một khoản tiền đã được gửi vào tài khoản của cô, trong thời gian này, mong cô chiếu cố Lâm tiểu thư thật tốt, đây cũng là ý của Tần tiên sinh.”
Lam Đóa cười lạnh: “Các người yên tâm giao cô ấy cho tôi à? Nói cho các người biết, tôi sẽ không đối xử tử tế với cô ấy, tôi không có thói quen làm bảo mẫu của người khác, đừng hy vọng tôi sẽ chiếu cố cô ấy. Cả cô ấy và đứa nhỏ đều bị hắn ta vứt bỏ, dựa vào cái gì mà một người xa lạ như tôi phải để ý đến Hi Hi? Các người không biết chuyện này buồn cười thế nào hay sao?”
Lạc Thành chưa bao giờ thấy cô gái này ăn nói khép nép hay khéo léo một chút nào.
Từ trước đến nay tính tình của hắn đều bình tĩnh là thế, chưa từng có xúc động: “Cô sẽ không làm thế đâu”
Lam Đóa xoay người, lười biếng nhìn hắn, mạnh mẽ chặn lại giọt nước sắp tràn ra nơi khóe mắt, oán hận xuống xe: “Tôi mặc kệ các người có lý do gì, có chuyện gì khó xử... Tóm lại, các người đi chết đi.”
Cô oán hận nện cửa xe một tiếng, vang lên tiếng sập cửa khô khốc, tiếng giày cao gót va đập dưới chân phát ra âm thanh mạnh mẽ.