Edit: Diễm Nguyễn
Sau khi Hùng Cách Cách tắm rửa sạch sẽ, hít thở sâu lấy lại tinh thần, cô run run từng bước thò đầu ra cầu thang để chuẩn bị chuồn êm.
Cô cố gắng giữ vẻ bình tĩnh như mọi khi, như mặt hồ không gợn sóng, tiếp tục nấu điểm tâm cho mọi người...Nhưng thật ra cô đã đánh giá quá cao khả năng diễn xuất của mình.
Lúc xuống tới phòng khách cô nhìn thấy Phó Bạc Yến cùng Tô Hàng vừa tỉnh lại thì quả tim trong lòng ngực cô lại đánh liên hồi!
Cô cảm thấy đầu mình giờ như đầu gỗ, chẳng suy nghĩ được gì ra hồn. Giờ cô chỉ muốn co chân chạy khỏi cái biệt thự này, chạy trốn đến nơi không còn một bóng người.
Phó Bạc Yến vuốt vuốt cái cổ, uốn thân, chật vật từ dưới đất bò dậy. Anh nhìn về bóng lưng Hùng Cách Cách, nghi ngờ tự hỏi: "Cô ta bị làm sao ấy nhỉ?"
Tô Hàng cũng xoa xoa đầu, choáng váng đứng dậy hỏi: "Này, Hùng Cách Cách! Em định đi làm chuyện gì đấy?"
Hùng Cách Cách tiến lên một bước, quơ đại cây kéo sắt, cắt cụp cắt cụp tỉa chỉnh sửa cây cảnh. Cây kéo trong tay quơ tới nơi nào thì nơi đó trở nên trụi lủi, tàn phá phong cảnh một cách dã man.
Phó Khương đứng trong bếp nhìn ra thấy hành động chật vật của Hùng Cách Cách thì không khỏi nhếch miệng cười. Tâm trạng của anh rất tốt. Đây chính là cảm giác thoải mái sau khi được thoã mãn... Anh tự pha cho mình một ly cà phê thơm phức, bưng ra phòng khách. Anh vừa thưởng thức cà phê vừa ngắm bộ dạng buồn cười của Hùng Cách Cách rồi lại nhớ đến bộ dáng điên cuồng của cô tối qua. Bảo bối của anh quả thật rất nhiệt tình nha!
Tô Hàng nhìn nhìn thấy thân hình nhẹ nhàng khoan khoái của Phó Khương rồi nhìn lại bộ dạng thảm hại của bản thân và Phó Bạc Yến, trong đầu anh có một tia suy nghĩ xẹt qua. Anh cảm thấy lo lắng nhưng cũng không hiểu rõ tại sao lại lo lắng.
Phó Bạc Yến nhìn thấy Hùng Cách Cách chỉnh sửa cây cảnh thành hình thù kỳ quái, anh xoa xoa huyệt thái dương, nghĩ ngợi nói: "Tửu lượng của anh không tệ nhưng sao lại ngủ mê man tới sáng vậy nhỉ?"
Tô Hàng chợt ngẩng đầu, nhìn về phía Phó Khương.
Phó Khương bình tĩnh, hí mắt cười nói: "Bây giờ có thể tỉnh lại cũng không tệ rồi. Tối hôm qua, chúng ta đều uống đến quắc cần câu." Phó Bạc Yến muốn Phó Khương thừa nhận tối qua chú ấy đã bỏ thuốc vào rượu. Haizz! Làm sao có khả năng đó được?
Chú ấy làm sao có thể bỏ thuốc vào rượu của bọn họ được? Làm sao chú ấy thừa nhận chính mình ra tay được? Cái vấn đề này cần phải tỉ mỉ suy nghĩ, từ từ suy đoán. Lòng người quả khó hiểu, hai con sói con muốn học vẫn còn phải học rất nhiều nha.
Phó Khương đứng ở phía trước cửa sổ, nhìn Hùng Cách Cách liều mạng quơ múa kéo sắt loạn xạ thì chậm rãi cười nhàn nhã. Xem ra, tối hôm qua cô không mệt nha. Người học qua võ thuật thì có thể lực thật là tốt à.
Tô Hàng đi tới phía trước cửa sổ, bất mãn trừng mắt nhìn Phó Khương, cau mày, ghét bỏ, công kích nói: "Chú không cười dâm đãng như thế được không? Nhất là khi chú đang ngó bạn gái của cháu!"
Phó Khương cười ha ha, lại gần Tô Hàng, ghé vào lỗ tai anh nói: "Tiểu Hàng Hàng, tối hôm qua trong mơ chú thấy Hùng Cách Cách nói với chú rằng cô ấy yêu chú."
Thân người Tô Hàng khẽ run lên, anh có cảm giác xấu nhưng không dám suy nghĩ cùng cạn vì sợ mình sẽ đào bới ra một quả bom nguyên tử. Anh cố gắng điều chỉnh ý nghĩ của mình, nặn ra vẻ mặt khinh thường, lạnh lùng nói: "Nằm mơ mà cũng mơ vô sỉ vậy à!"
Phó Khương vỗ vỗ bả vai Tô Hàng, ý vị sâu xa nói: "Tiểu Hàng Hàng, có thể sau này cháu mới phát hiện ra hai chữ "vô sỉ" cũng không đủ để hình dung về chú. Nói xong anh bay về phía Hùng Cách Cách. Chính xác là bay nha, vì anh đang phiêu.(Một cảm giác rất Yomost nha!)
Tô Hàng mắng: "Cái người này sao lại là chú của anh em mình nhỉ? Chú ấy giống người bị đột biến thành quái vật rồi. Chú ấy chẳng biết đến lễ nghĩa, liêm sỉ gì cả!"
Phó Bạc Yến nhìn bóng lưng của Phó Khương, trầm giọng nói: "Tô Hàng, chớ xem thường chú ấy. Trong nhà chúng ta, chú ấy là người hành động tùy tiện nhất." Nhàn nhạt liếc Tô Hàng một cái, anh nói tiếp: "Nói một cách khác, chú út chính là loại người để đạt được mục đích sẽ không từ thủ đoạn nào hết." Phó Bạc Yến muốn nhắc nhở Tô Hàng, cũng là nhắc nhở chính mình. Sáng sớm hôm nay sau khi thức dậy, anh nhạy cảm phát hiện, Phó Khương và Hùng Cách Cách có vẻ gì là lạ. Cái cảm giác này làm cho anh hết sức lo lắng, giống như đã xảy ra một chuyện gì rất nghiêm trọng nhưng anh không chắc được. Điều đó không có nghĩa là anh không biết mà là... không thể tin được!
Tâm trạng Tô Hàng bất ổn, ghen tuông sôi trào. Anh cau mày đẩy cửa sổ ra nói với Hùng Cách Cách: "Hùng Cách Cách, em vào nhà nấu cơm đi!" Anh muốn đem cô đặt bên cạnh mình vậy mới có thể yên tâm.
Thân người Hùng Cách Cách cứng đờ, vừa mới xoay người, lại phát hiện Phó Khương đứng ở phía sau lưng, nhìn cô ở đấy phát tiết.
Phó Khương nói: "Ồ, chỉnh sửa không tệ, càng ngày càng có kỹ thuật tỉa cành trừu tượng rồi."
Hùng Cách Cách khóe miệng co giật hai cái, sau đó khom lưng, vòng qua người Phó Khương chạy đâm đầu vào phòng bếp, lách ca lách cách bận rộn.
Con ngươi Phó Khương lóe sáng, cũng quay người lại, đi vào nhà bếp. Hùng Cách Cách à, em có thể ẩn núp, nhưng em nhất định trốn không khỏi anh được!
Tô Hàng thấy Phó Khương tựa như một khối cao su lưu hoá đường, Hùng Cách Cách đi tới chỗ nào chú ấy cũng theo tới chỗ đó, trong lòng phát hỏa, trước Phó Khương một bước anh vọt vào phòng bếp, hướng về phía Hùng Cách Cách nói to: "Để anh giúp em!"
Một tiếng "bốp" vang lên, cái dĩa thuỷ tinh trong tay Hùng Cách Cách rơi xuống đất, văng miễng ra đầy sàn nhà.
Hùng Cách Cách thầm nói: Mình đúng là không có làm chuyện gì phạm pháp nhưng rõ ràng mình không có khiếu vụng trộm nha, thật thấy có lỗi với lương tâm quá!
Thật ra nếu như lúc này Tô Hàng hét lớn, chất vấn cô rốt cuộc đã làm chuyện gì có lỗi với anh? Cô nhất định nhận tội hết!
Tô Hàng tiến lên một bước, chụp lấy tay Hùng Cách Cách hỏi: "Sao em không cẩn thận vậy?"
Hùng Cách Cách cười khan nói: "Tại...tại anh đột nhiên xuất hiện, làm tôi giật mình."
Tô Hàng muốn sờ mặt Hùng Cách Cách, cô lại mất tự nhiên lách mình trốn. Cô cần yên lặng một chút, tốt nhất không nên tiếp xúc với ai trong một lát để lấy lại tinh thần.
Tô Hàng cau mày, trực tiếp hỏi: "Em né tránh anh sao?"
Hùng Cách Cách vội vàng lắc đầu: "Đâu có..."
Ánh mắt Tô Hàng cương quyết, tiếp tục ép hỏi: "Em có chuyện gạt anh phải không?!"
Hùng Cách Cách muốn lắc đầu, lại cảm thấy cổ của mình trở nên cứng ngắc lạ thường. Cô nắm chặt nắm tay, thẳng vào nhìn Tô Hàng, nội tâm hết sức giùng giằng thống khổ. Rốt cuộc có nên nói hay không đây? ! Nói là một đao thọt chết, không nói là hai đao thọt chết. Dường như khác biệt cũng không lớn lắm!
Lòng của Tô Hàng khẽ run lên, chợt muốn lảng tránh chuyện này. Anh hất tay Hùng Cách Cách ra, nói: "Thôi đừng ở đây nói nhảm nữa! Nấu cơm nhanh đi, anh sắp chết đói rồi!"
Hùng Cách Cách cắn răng, dùng sức nắm tay Tô Hàng tay, vội vàng nói: "Tôi... "
Tô Hàng lần nữa phủi tay Hùng Cách Cách ra, quát: "Dài dòng! Anh không ăn nữa!" Xoay người, anh chạy ra ngoài.
Hùng Cách Cách nhanh chân liền đuổi theo. Nhưng không cẩn thận, chân đạp lên miễng thủy tinh, đau đến ra mồ hôi. Cô lại chẳng bận tâm mà ra sức đuổi theo. Có mấy lời nếu cô không nói ra thì kìm nén thật là khó chịu! Cô không muốn giấu Tô Hàng chuyện xảy ra tối hôm qua, chỉ là mơ hồ không biết thời điểm nào thích hợp để nói. Cô cũng rất mâu thuẫn, không biết phải nói gì mới phải. Trước mắt, cô chỉ có một ý tưởng, đó chính là ôm chặt Tô Hàng, không để cho anh đi. Sau đó, cô cần suy nghĩ thêm một chút, rốt cuộc tiếp theo nên làm thế nào?
Dưới sàn nhà, chân Hùng Cách Cách ra máu đỏ tươi.
Phó Khương là người đầu tiên phát hiện Hùng Cách Cách bị thương.
Anh đưa tay ôm nhấc Hùng Cách Cách lên.
Hùng Cách Cách la lên: "Anh thả tôi xuống đi!"
Tô Hàng quay đầu lại, quát: "Chú thả cô ấy xuống ngay!"
Phó Khương trầm giọng nói: "Tô Hàng, mắt cháu bị mù sao? Không nhìn thấy chân cô ấy bị thương sao?"
Tô Hàng lúc này mới chú ý, chân Hùng Cách Cách đã đầm đìa máu tươi. Hô hấp của anh chậm lại, vội vàng tiến lên, muốn ôm Hùng Cách Cách.
Phó Khương không thèm để ý tới Tô Hàng, trực tiếp ôm Hùng Cách Cách tới đặt trên ghế sa lon.
Phó Bạc Yến lấy ra hộp dụng cụ cứu thương, im lặng rửa vết thương cho Hùng Cách Cách. Nếu như anh không có gây ra những việc hoang đường kia thì giờ phút này người ôm chặt Hùng Cách Cách chính là anh. Mà anh nhất định sẽ không để cho Hùng Cách Cách bị tổn thương nặng như thế.
Hùng Cách Cách nhìn về Tô Hàng, đôi môi run rẩy, lại không nói ra tiếng nào.
Tô Hàng quỳ trước người Hùng Cách Cách, nâng một chân vấy máu lên, yên lặng chăm chú nhìn vào, giống như muốn đem hình ảnh này khắc sâu vào trong lòng.
Hùng Cách Cách mất tự nhiên rụt chân, khàn khàn nói: "Không đau."
Phó Khương đẩy Tô Hàng ra, dùng cái nhíp gắp từng miếng từng miếng miểng ra khỏi chân Hùng Cách Cách.
Hùng Cách Cách thấy sắc mặt Phó Khương âm trầm thật đáng sợ, không khỏi nuốt nước miếng, lòng sợ hãi, nói: "Là tôi không cẩn thận đã giẫm vào miễng thuỷ tinh."
Phó Khương mặt lạnh, không nhìn Hùng Cách Cách một cái.
Hùng Cách Cách chột dạ.
Gặp quỷ sao? Cô chột dạ cái gì?Thiệt tình? !
Hùng Cách Cách cảm thấy uất ức . Cô trước giờ chưa từng hẹn hò với bạn trai, cô chỉ muốn toàn tâm toàn ý đối xử tốt với Tô Hàng, rồi lại sinh ra chuyện như vậy. Rốt cuộc cô nên làm thế nào mới tốt đây?
Phó Khương gắp ra một miếng miễng cắm sâu trong chân, Hùng Cách Cách đau đến run rẩy một lúc mới bớt.
Phó Bạc Yến ngước đầu, dịu dàng hỏi: "Đau không?"
Hùng Cách Cách lắc đầu, nói: "Trước kia tôi có luyện qua chân đạp đinh thép, bị thương như thế này chẳng là gì đâu."
Phó Bạc Yến cố ý thay đổi bầu không khí, liền nói: "Chân đạp đinh thép? Rất lợi hại nha." Anh lại cúi đầu nhìn qua nhìn lại chân Hùng Cách Cách hỏi: "Em là người luyện võ sao bị thương nặng như vậy?"
Hùng Cách Cách rụt cái chân nhỏ, ngượng ngùng cười nói: "Mỗi lần đạp cũng bị thương, rồi bỏ luyện."
"Ha ha..."- Phó Bạc Yến nhịn không được bật cười.
Hùng Cách Cách cảm thấy con người Phó Bạc Yến thật tốt.
Vào lúc này, điện thoại Hùng Cách Cách vang lên, sau khi nhấn phím nhận cuộc gọi thì bên trong truyền đến giọng nói đầy mùi bức cung của Phạm Bảo nhi: "Hùng Cách Cách à, tối qua như thế nào? Haha...Mất hồn không?"
Mặt Hùng Cách Cách trong nháy mắt ửng hồng. Cô đứng dậy nhưng vì chân đạp đất chạm vào vết thương nên thở nhẹ một tiếng ngã ngược về ghế sa lon.
Phạm Bảo Nhi cười khanh khách gian tà nói: "Xem ra, chiến trường rất kịch liệt nha. Thế nào? Bị thương hả?" Chậc chậc...Xem ra tàn cuộc cuộc chiến giữa nam-nữ thật là thảm thiết!
Hùng Cách Cách thật muốn đào hố, đem... đem Phạm Bảo Nhi chôn sống cho rồi ! Cô ta thật biết cách vạch áo cho người xem lưng! Hùng Cách Cách rúc cổ, tránh né ánh mắt thâm trầm của ba người đàn ông, nhỏ giọng nói: "Chân, chân tớ bị thương." Bà nội à, cầu xin bà đừng nói gì thêm nữa được không?Cô đã bị lửa cháy đến nơi rồi !
Phạm Bảo Nhi không hiểu cho lòng Hùng Cách Cách, tiếp tục nghi ngờ hỏi: "Chẳng lẽ, anh ta nghiện mút chân à?" Đặc biệt thích gặm chân Hùng Cách Cách à?
Hùng Cách Cách hoảng loạn nói: "Không nói nữa, hôm khác tớ lại... "
Phạm Bảo Nhi cắt ngang lời Hùng Cách Cách, thanh âm chợt trở nên uể oải, nói: "Hùng Cách Cách, đến đây bồi tớ đi."
Hùng Cách Cách đầy khẩn trương, vội hỏi: "Sao vậy?"
Phạm Bảo Nhi hừ hừ một hồi lâu mới nói: "Chán muốn chết chứ sao?!."
Hùng Cách Cách một hớp lên tiếng: "Được! Tớ lập tức đi!" Cô rất muốn lập tức chạy khỏi nơi này và đây là lý do chính đáng nhất. Không nhân dịp này thì cô còn đợi đến bao giờ?!
Cô muốn lập tức biến khỏi nơi đây nhưng bản thân chủ động lại rất bất tiện, chỉ có thể nhờ vào sự giúp đỡ của người khác.
Chương 110: Thì ra mình chỉ là một kẻ ngốc (2)
Edit: Diễm Nguyễn
Hùng Cách Cách nhìn quanh một vòng thấy Phó Khương mặt lạnh, giống như trời đang nổi lên mưa bão còn Tô Hàng thì cau mày, hiển nhiên không đồng ý cho cô đi gặp Phạm Bảo Nhi; cuối cùng cô nhìn Phó Bạc Yến.
Phó Bạc Yến tốt với cô, chẳng những quan tâm đến vết thương của cô mà còn tặng cho cô nụ cười thật ấm áp.
Được! Hôm nay cô liền trưng dụng anh ta!
Nghĩ đến đây, Hùng Cách Cách đầu tiên là cười cười lấy lòng Phó Bạc Yến sau đó mới mở miệng dò hỏi: "Phiền anh chở tôi tới nhà Phan Bảo Nhi được không?"
Phó Bạc Yến chờ đợi chính là cơ hội như thế này đây. Anh dứt khoát trực tiếp ôm lấy Hùng Cách Cách như để biểu đạt ý của mình, anh cười nói: "Thật là vinh hạnh!"
Hùng Cách Cách lần nữa cảm thán: Phó Bạc Yến là một người tốt a! Cô không dám nhìn tới mặt Phó Khương và Tô Hàng, cô sợ lại nhớ đến ác mộng buổi tối hôm qua. Cô đem cái đầu nhỏ của mình vùi trong ngực Phó Bạc Yến làm đà điểu!!!!
Hành động của Hùng Cách Cách làm cho Phó Bạc Yến mừng như điên. Chỉ cần Hùng Cách Cách mở lòng cho anh thêm một cơ hội nữa thì anh nhất định sẽ đem đến cho cô tràn đầy ngọt ngào và hạnh phúc.
Nhìn bóng dáng hai người biến mất, Tô Hàng lộ vẻ vô cùng bối rối.
Anh ngồi xuống ghế sa lon, bứt bứt tóc, hướng về Phó Khương khai chiến: " Sao chú không dính lấy người cô ấy nữa? Chú không phải luôn là keo dính chuột à?"
Phó Khương thở dài trả lời: "Sau này muốn nói chú là keo dính chuột thì làm ơn thêm năm chữ: 'Nhãn hiệu Hùng Cách Cách'.
Keo dính chuột nhãn hiệu Hùng Cách Cách sao?
Trong nháy mắt Tô Hàng trở nên giận dữ, lớn tiếng chất vấn: "Phó Khương, chú cứ cùng cháu tranh giành bạn gái hoài sao? ! Chú có thật lòng yêu Hùng Cách Cách hay có ý đồ khác? Chú đừng cho rằng cháu không biết là chú hận tất cả người của Phó gia. Chú không trả thù ông nội được lại đi trả thù bọn cháu sao? Bất kể Hùng Cách Cách là bạn gái của cháu hay là bạn gái của anh trai cháu, chú đều muốn tranh à? Cháu đang nghi ngờ có phải mấy năm nay chú giả khùng giả điên để chờ thời điểm trả thù hay không???"
Con ngươi Phó Khương có tia gì đấy xẹt qua thật nhanh. Cuối cùng anh cười nhạt, nhíu mày nói: "Ồ, xem ra cháu biết những điều chú đã trải qua à?"
Tô Hàng hơi ngẩn ra, sau đó trầm giọng nói: "Cháu nghe lén ba mẹ nói chuyện. Đối với chuyện kia, bọn họ cũng chỉ là suy đoán mà thôi. Nghe chú nói như vậy, cháu càng có thể khẳng định, chuyện đó là thật. Chỉ là, oan có đầu nợ có chủ, chú muốn tính toán gì thì tìm ông nội tính cho xong ân oán chứ đừng ở đây can thiệp vào chuyện của tụi cháu!"
Mắt Phó Khương lộ ra vẻ nhạo báng: "Oan có đầu nợ có chủ? Ai da...Người Phó gia thật đúng là máu lạnh. Chú thật sự là càng ngày càng không thích dòng họ này rồi. Nếu được ngày mai chú sẽ sửa thành họ Hùng."
Tô Hàng đập tay lên bàn trà, không kiềm được giận dữ nói: "Tại sao lại là họ Hùng? Chú đối với Hùng Cách Cách có mấy phần thật lòng? Hùng Cách Cách có tài đức gì mà lọt vào mắt chú? Một người ngốc như vậy cái gì cũng không biết, cùng lắm chỉ là đồ chơi trong mắt chú! Có phải chú thấy cháu quan tâm Hùng Cách Cách nên nhảy vào tranh giành cô ấy hay không? Cách trả thù như thế rất ngây thơ! Cháu cảnh cáo chú: Cách xa Hùng Cách Cách một chút! Trước mặt cô ấy cháu đã không vạch trần chú ra là vì bận tâm mặt mũi của Phó gia. Chú đừng có mà quá đáng!"
Phó Khương nhàn nhạt liếc Tô Hàng một cái, nói: "Xem ra, trong lòng cháu thì Hùng Cách Cách chỉ là một cô gái ngốc nghếch, không quan trọng bằng mặt mũi Phó gia a. Ha ha... Mà ngốc nghếch gì đó cũng có điểm tốt, không phải sao? Cháu mắng cô ấy đôi câu, cô ấy không tức giận. Cháu tát cô ấy một cái, cô khóc một lát sẽ ổn. Cháu chọc tức cô ấy, chỉ cần nói lời xin lỗi, cô ấy sẽ tha thứ cho. Chậc chậc... Như vậy, Hùng Cách Cách thật đúng là cực kỳ có ích nha!"
"Con người của chú đây rất thích giành đồ của người khác. Giành được rồi chú có cảm giác đạt được thành tựu cho bản thân nha. Tiểu Hàng Hàng, nếu như cháu không cần cô ấy nữa thì đến liếc mắt chú cũng chẳng thèm." Thân thể Phó Khương nghiêng về phía trước, đến gần Tô Hàng nói tiếp: "Chỉ tiếc, hiện tại thì cô ấy rất quan trọng, không phải sao?"
Tô Hàng cố gắng tỉnh táo lại, không để cho mình bị Phó Khương chọc tức điên. Ann châm chọc nói: "Phó Khương, chú đừng quá xem trọng mình. Chú cho rằng chú có thể giành được Hùng Cách Cách à? Cháu cho chú biết, cô ấy có tính phục dịch. Một khi cô ấy xác định chủ cả thì cô ấy sẽ phục dịch cả đời."
Phó Khương nói mát lại: "Ai ya... Tình yêu ư! Cháu chỉ là coi cô ấy như đầy tớ để sai khiến à? Nghĩ đến cũng đúng, nếu không như thế thì sao muốn mắng liền mắng được?"
Đầu Tô Hàng nóng lên, tức giận nói: "Cháu muốn đối xử với cô ta như thế nào thì đối xử như thế ấy. Nếu coi cô ta như đầy tớ thì cũng không phải chuyện của chú!"
Phó Khương tức giận, nhàn nhã đứng lên, cảm khái nói: "Tiểu Hàng Hàng, cháu thật đúng là... " Câu nói kế tiếp, không kịp nói ra, bởi vì, anh nhìn thấy người vừa đi mà quay trở lại là Phó Bạc Yến và...Hùng Cách Cách.
Hùng Cách Cách cụp mặt xuống, vùi đầu trong ngực Phó Bạc Yến. Giờ phút này cô không muốn bất kỳ ai nhìn thấy vẻ mặt của mình.
Người luôn bình tĩnh như Phó Khương mà tay chân cũng trở nên luống cuống. Anh muốn chạy vọt tới trước mặt Hùng Cách Cách để giải thích. Vậy mà, mặt Hùng Cách Cách lại toát ra vẻ lạnh lùng làm đông cứng bước chân của anh.
Tô Hàng nhận thấy không khí quái dị, cũng đứng dậy từ trên ghế salon. Khi anh nhìn thấy Hùng Cách Cách đứng đấy, anh cảm thấy dường như có đôi bàn tay vô hình nào đó đang bóp cổ mình, hô hấp bị nghẽn lại.
Bầu không khí rất nặng nề, hô hấp rất khó khăn, mỗi người dường như đều bị buộc hoặc mang thuốc nổ bên người nên không thể động, không dám động. Chỉ sợ vừa động đậy liền bị khối thuốc nổ công phá tan xương nát thịt.
Phá vỡ bầu không khí yên tĩnh như chết, Phó Bạc Yến mở miệng giải thích nguyên nhân bọn họ đi mà quay lại: "Tôi quên rửa mặt nên trở lại sẵn thay đồ luôn."
Những lời này, giống như là một cây kéo, rắc rắc một tiếng cắt đứt làm bao thuốc nổ bắn ra: Một tiếng ầm vang nổ ra đem nổ Phó Khương và Tô Hàng đến nỗi hài cốt cũng không còn!
Bọn họ trở lại đã bao lâu? Có phải đã nghe được toàn bộ câu chuyện hay không? Hùng Cách Cách đã hiểu lầm chăng! Nhất định đã hiểu lầm!
Tâm ý của Tô Hàng và Phó Khương vào giờ khắc này trở nên tương thông, hai người cùng nhau chạy về hướng Hùng Cách Cách. Bọn họ muốn nắm chắc cô, cho họ một cơ hội giải thích. Bọn họ muốn thừa nhận, những lời đó chẳng qua là miệng chó không mọc ra ngà voi! Chỉ cần Hùng Cách Cách nhìn bọn họ một cái, đừng có dùng ánh mắt lạnh lùng đáng chết đó nhìn bọn họ xa vời là được.
Vậy mà Hùng Cách Cách lại hành động trước bọn họ một bước, nhào ra khỏi người Phó Bạc Yến, nhanh chân chạy ra ngoài.
Chân Hùng Cách Cách dẫm trên đất, đau đớn vô cùng nhưng cô cũng không cảm nhận được.
Động tác của cô thật nhanh, giống như muốn tránh thật xa khỏi nguy hiểm.
Phó Khương cùng Tô Hàng không thể đuổi kịp Hùng Cách Cách.
Sàn nhà biệt thự hiện rõ lên mấy dấu chân máu, càng xa càng mờ rồi dần dần biến mất không thấy gì nữa...
Hùng Cách Cách không biết chạy đã bao lâu chỉ biết rằng cô chạy đến nỗi thở hồng hộc, cho đến khi chạy không nỗi nữa cô mới giảm tốc độ, giống như một con rùa đen không có nhà để về, chậm rãi tịch mịch bò sát...
Cô không biết nên đi về đâu, cũng không có nơi nào có thể đi.
Cô đi thẫn thờ cho đến khi điện thoại di động vang lên. Lấy ra xem là điện thoại của Phó Khương gọi đến, cô không hề do dự liền nhấn nút từ chối và tắt máy luôn.
Hùng Cách Cách không muốn bị người khác tìm được cho nên vừa chạy ra khỏi biệt thự, cô nhanh chóng chui vào một khu rừng.
Lúc mới bắt đầu chạy đi cô không cảm giác được gì. Nhưng khi đi một hồi cô mới nhớ tới vết thương dưới lòng bàn chân. Thật ra chân cô cũng có nối với những dây thần kinh cảm giác nhưng giờ cô mới cảm nhận được nỗi đau tê tái.
Cô không có mang giầy, trên chân chỉ quấn mấy vòng băng. Tới giờ thì băng quấn đều đã tuột mất, chỉ còn lại mấy lỗ thịt máu nham nhở.
Thật khó có mấy khi như lúc này đây Hùng Cách Cách nghĩ: Không có ai đau lòng vì ta, ta phải đau lòng cho chính mình.
Vì vậy cô leo lên cây, lẳng lặng nhìn về hướng nhà mình.
Thật ra thì cô cũng không biết mình đang nhìn về hướng nào, có phải là hướng nhà hay không nhưng cô sẽ giả vờ ngớ ngẩn, sẽ cố chấp tin tưởng đấy là hướng về nhà cô.
Hùng Cách Cách giống như một đứa trẻ lạc đường, một đứa trẻ chỉ biết dựa vào hai chân của mình, đôi chân giẫm đầy vết máu trên nền đất, ngây ngốc nhìn về hướng nhà mình. Thật sâu trong lòng nó là khát vọng có được một chỗ dung thân ấm áp.
Không biết có phải những người sau khi bị thương thường nhớ nhà mình hay không? Nơi đó là nơi che chở ấm áp và tràn đầy tiếng cười. Hùng Cách Cách là người như thế
Đáng tiếc, cô chỉ có thể nhìn ra phía xa xa, lại không thể trở về.
Trở về làm gì? Chỉ khiến ba mẹ cô lo lắng hơn mà thôi.
Vả lại vết thương này nhỏ, không bao lâu sẽ sớm lành thôi.
Không đau, thật không đau.
Hùng Cách Cách hít mũi một cái, lắc lắc hai chân, rồi khẽ khàng ngâm nga một bài hát không biết tên. Tiếng hát của cô khàn khàn, run rẩy, nồng giọng mũi, giống như một thanh dao cùng cứa qua cứa lại, cắt không đứt thịt, lại... rất đau!
Những chuyện xảy ra gần đây thật phức tạp khiến cô rất đau lòng...
Hùng Cách Cách rất muốn làm rõ mọi chuyện nhưng dường như lực bất tòng tâm.
Có lẽ cô giống như người mà Tô Hàng nói: Là một kẻ ngu ngốc!
Đúng vậy rồi, cô quả thật ngu ngốc, ngu đến nỗi không phân biệt rõ rốt cuộc mình thích người nào; ngu đến mức cho là mình xứng với những chàng trai nhà giàu; ngu đến mức vì cân nhắc tình cảm mà đau khổ không dứt; ngu đến mức...cứ cho mình là thông minh...
Ôi! Những lời nói của bọn họ thật khiến lòng cô đau đớn vô cùng.
Cô có tính phục dịch sao? Cô chỉ là một đứa đầy tớ trung thành sao? Có hay không có cô cũng không quan trọng sao? Tình cảm của cô chỉ là cái để người ta lợi dụng trả thù sao?
Nếu như cô tệ hại như thế, tại sao Tô Hàng lại theo đuổi cô? Có phải vì không chiếm được cho nên càng muốn có à?
Còn Phó Khương, cô hoàn toàn không hiểu được người đàn ông này. Mới đầu, anh ta chọc tức cô; sau đó chọc tức cô; sau đó nữa, vẫn là chọc tức cô; đến cuối cùng, mụ nội nó vẫn là chọc tức cô!
Cô rất thú vị sao? Đáng giá để anh ta phí hết tâm tư chọc tức sao?
Mà đúng rồi, chính là ông cụ Phó đã làm chuyện có lỗi với Phó Khương nên anh ấy mới trả thù đây.
Nhưng tại sao lại trả thù cô?
Bởi vì Tô Hàng tỏ vẻ yêu mến cô sao?
Cho nên anh ấy không tiếc dùng tất cả thủ đoạn cướp cô ở trong tay Tô Hàng, sau đó vứt bỏ như vứt đôi giày cũ ư?
Tối hôm qua... Tối hôm qua... Tối hôm qua rõ ràng là cô cưỡng...anh ta nha!
Đó là mưu kế của anh ta sao? Có lẽ...