Edit: Chenqiucao
Trong phòng làm việc tổng giám đốc của Phó Bạc Yến có một phòng nghỉ. Cũng không ai biết lúc này ở trong đó có một người đang nằm, hai chân vắt chéo quang minh chính đại nghe lén cuộc trò chuyện trong phòng làm việc.
Khi Hùng Cách Cách rụt vai theo đuôi Hùng Cách Cách biến mất trong thang máy, một người đàn ông thở dài đẩy cửa phòng nghỉ ra, nghênh ngang đi tới trước bàn Phó Bạc Yến, cướp luôn ly cà phê anh ta đang cầm trên tay uống một hơi cạn sạch.
Nếu như đổi lại là người khác dám giành vật trong tay Phó Bạc Yến, anh ta nhất định sẽ cho người đó biết thế nào là hối hận, nhưng đó là Phó Khương, nên Phó Bạc Yến đành cam chịu. Ai bảo Phó Khương chú của anh chứ!
Ông Phó tuổi già còn có thêm con, đúng y như câu nâng niu trong lòng bàn tay sợ lạnh, ngậm trong miệng sợ tan. Phó Khương là con ngươi của ông Phó, ai cũng không được đụng đến!
Phó Khương ấy à, cũng làm rạng rỡ cho ông Phó, từ nhỏ được người ta gọi là thần đồng thiên tài, là con của trời.
Phó Khương trước giờ chưa từng làm trắc nghiệm về chỉ số IQ bao giờ, nhưng ai quen biết anh ta cũng đều đoán chỉ số thông minh của anh ta ít nhất cũng là 180.
Phó Khương hồi nhỏ đã là một truyền kỳ.
Có thể nói anh ta là người giỏi về suy đoán lòng người, anh ta có thể giải quyết những vấn đề làm một nhà toán học đau đầu, anh ta cũng có thể đứng trên sân khấu diễn giảng tiến hành phân tích sắc bén tương lai của sinh viên.
Nếu như không phải ngày sinh của Phó Khương ghi rõ trên giấy khai sinh, rất khó làm người ta tin một thiếu niên khôi ngô, ăn nói đĩnh đạc có kiến thức uyên bác như vậy thật ra chỉ là một cậu bé 12 tuổi thôi.
Ông Phó mừng tới nỗi chỉ kém nước gặp ai cũng muốn khoe khoang con trai mình giỏi giang thế nào.
Thế nhưng không biết có phải ông trời ghen tỵ vì Phó Khương quá ưu tú hay không mà khi anh ta sắp bước sang tuổi 13. Thì đột nhiên xảy ra một chuyện ngoài ý muốn.
Việc lần đó không phải sự cố, mà thật sự là ngoài ý muốn.
Phó Khương biến mất!
Anh ta mất tích suốt cả một tháng!
Khoảng thời gian đó trên dưới nhà họ Phó không ngừng tìm kiếm, nhưng chẳng thu được kết quả gì.
Cuối cùng mọi người đổ dồn ánh mắt hoài nghi lên người Uy Điệp Nhi, con gái của trùm dầu mỏ.
Có điều huy động hết nhân lực và tài lực của nhà họ Phó lúc bấy giờ cũng không thể xâm nhập vào trong nhà ông trùm dầu mỏ để điều tra xem Phó Khương có bị nhốt ở đó không.
Uy Điệp Nhi là người ái mộ Phó Khương. Năm đó Uy Điệp Nhi chỉ hai mươi tuổi, cô đuổi theo dấu chân Phó Khương, đi xem từng buổi diễn giảng của anh ta, mua tất cả những gì anh ta thích, thậm chí còn phái người theo dõi nhất cử nhất động của Phó Khương 24h.
Mỗi lần Uy Điệp Nhi nhìn thấy Phó Khương giống như thấy báu vật hiếm có, hận không thể lấy làm của riêng mình.
Dưới tình huống như vậy mà Phó Khương lại đột nhiên mất tích.
Phó Khương xuất hiện lần nữa, đã là chuyện của một tháng sau.
Ông Phó phát hiện Phó Khương ở cửa.
Phó Khương lẳng lặng nằm trên tuyết, giống như một tác phẩm nghệ thuật tinh xảo không có bất kỳ tức giận nào.
Trên người Phó Khương không có vết thương, nhưng anh ta sốt cao và trong trạng thái hôn mê.
Sau khi sốt một đêm, Phó Khương rốt cuộc cũng tỉnh lại. Thế nhưng anh ta lại sốt hỏng não, luôn làm ra một số chuyện làm người ta không tưởng tượng nổi.
Phó Khương vẫn thông minh, nhưng lại giống như một người đã hoàn toàn thay đổi.
Anh ta bắt đầu đánh nhau với những đứa trẻ khác, anh ta nói chuyện với một chậu hoa, thậm chí trước mắt mọi người anh ta còn dùng giấy vệ sinh xì nước mũi kêu to tướng.
Cậu bé thiên tài nhà họ Phó chẳng thấy đâu, thay vào đó là một đứa bé tinh thần không bình thường xuất hiện.
Ông Phó vô cùng đau lòng nhưng chẳng còn cách nào khác.
Ông Phó mời bác sĩ tâm lý cho Phó Khương thử hỏi thăm Phó Khương trong thời gian mất tích một tháng anh ta bị nhốt ở đâu, làm những gì? Nhưng người bác sĩ tâm lý kia chẳng những không hỏi được những chuyện Phó Khương đã trải qua trong một tháng nay, mà ngược lại bị Phó Khương hành hạ thiếu chút ngất xỉu.
Chuyện này từ đó trở thành một bài toán khó không có lời giải.
Con trai thì trước sau gì vẫn là con trai mình, dù nó có ngốc đi nữa cũng là con mình!
Ông Phó vẫn yêu thương Phó Khương như trước kia, không để cho anh ta chịu bất kỳ ấm ức nào nữa, nhưng cũng không gặp ai là lại khoe khoang về con trai mình nữa.
Thời gian là thứ diệu kỳ.
Theo thời gian Phó Khương trưởng thành không có ai đặt hy vọng vào anh, cũng chẳng có ai vây quanh anh, lại càng không có ai coi anh là người bình thường. Dĩ nhiên cũng không ai dám ức hiếp Phó Khương. Nên biết rằng, mặc dù tinh thần Phó Khương không bình thường, thỉnh thoảng sẽ động kinh, nhưng anh không phải là người đầu óc ngu si. Ngược lại nếp nhăn não của anh còn nhiều hơn cả người bình thường.
Hôm nay, Phó Khương đột ngột xuất hiện trong văn phòng Phó Bạc Yến làm anh ta giật cả mình.
Phó Bạc Yến đánh mắt nhìn phòng nghỉ của mình, bắt đầu không hiểu nổi, vì sao chú mình có thể ngủ trong phòng nghỉ của mình trong khi mình lại không hề hay biết? Chẳng lẽ mắt thư ký của anh đui rồi à?
Sau khi Phó Khương uống cà phê xong, nói với Phó Bạc Yến: "Giường của cháu tốt thật đấy, mai chú tới đây làm việc."
Phó Khương nói không đầu không đuôi nhưng Phó Bạc Yến lại hiểu. Ý của chú anh là, giường của anh rất tốt, ngủ rất thoải mái, mai chú ấy tới đây ngủ tiếp. Đi làm hả? Chỉ là một cách ngụy trang.
Phó Bạc Yến gật đầu đáp: “Được.”
Phó Khương lại nói: “Được cái gì mà được? Chú nói muốn tới đây làm việc mà mày lại không sát hạch chú, mày hiểu chú biết làm gì, thích hợp với vị trí công tác nào à?”
Phó Bạc Yến thỏa hiệp nói: “Vậy chú nói đi, chú biết làm gì?”
Phó Khương đưa hai ngón tay ra, “Chú vô cùng tinh thông hai loại. Loại này không biết, loại kia cũng không biết luôn.”
Phó Bạc Yến nhức đầu. Anh có trực giác dường như việc kinh khủng sắp xảy ra, những ngày tháng tốt đẹp của anh sau này sắp chấm dứt. Anh cố làm ra vẻ trấn định, lạnh lùng nói: “Ngày mai chú tới đây, muốn làm gì thì làm cái đó.”
Phó Khương đứng lên, vừa đi về phía cửa vừa lắc đầu ngao ngán nói: “Chú thật sự rất ghét đặc quyền.” Sau khi kéo cửa phòng ra, Phó Khương móc khẩu súng bên hông ra, nhắm ngay vào cô thư ký nhanh chóng bóp cò.
Phó Bạc Yến còn chưa kịp nói ‘đừng’ thì cô thư ký đã lão đảo ngã xuống bàn, hôn mê bất tỉnh.
Phó Khương cất súng, ung dung đi vào thang máy.
Phó Bạc Yến ngồi trên ghế một lát, chỉ cảm thấy trên người đang nhỏ từng giọt mồ hôi. Anh ta lắc đầu hít sâu hai cái rồi mới đừng lên khỏi ghế, kéo cửa phòng đi ra ngoài.
Cô thư ký hôn mê không lâu, day trán từ trên bàn bò dậy.
Khi cô nhìn thấy Phó Bạc Yến lập tức đứng lên, cố gắng mỉm cười. Vẻ mặt ngượng nghịu đó giống như bản thân ngủ gật bị lãnh đạo bắt được.
Phó Bạc Yến cảm thấy cuộc sống ngày mai của mình nhất định sẽ rất đặc sắc.
Anh rất mong đợi!
Chương 14: Hùng Cách Cách từ trên trời rơi ruống (1)
Trên đường về nhà, Tô Hàng nhận được cuộc gọi từ một người bạn nên thả Hùng Cách Cách ở ven đường, “Cô đi thu dọn cho mình đi, nhưng đừng có làm giống như lượm ve chai đấy.”
Hùng Cách Cách nhìn Tô Hàng không nhúc nhích.
Tô Hàng suy nghĩ một lát liền hiểu. Anh móc ba ngàn trong túi ra đưa cho Hùng Cách Cách, “Ứng trước tiền lương cho cô.”
Hùng Cách Cách cầm ba ngàn trong tay, sau khi nghiêm túc đếm hai lần mới nhe răng cười với Tô Hàng.
Tô Hàng giật mình đạp chân ga, biến mất tăm trong nháy mắt.
Hùng Cách Cách cầm ba ngàn vui vẻ chạy đi tìm Phạm Bảo Nhi, trước tiên là lưu luyến trả 1280 đồng cho cô ấy, sau đó thoải mái xin Phạm Bảo Nhi đãi một bữa!
Sau khi ăn uống no say hai cô gái bắt đầu dắt tay nhau ra phố mua đồ.
Phạm Bảo Nhi nói: “Công ty mình sắp tổ chức một buổi dạ hội, mình phải mua một bộ lễ phục, không chừng có thể quyến rũ được một anh chàng có triển vọng.”
Hùng Cách Cách gật đầu bày tỏ ủng hộ.
Hai cô gái đi dạo trong khu giảm giá mặt hàng cao cấp, vất vả mãi mới chọn trúng một chiếc áo đầm chiffon, vừa nhìn giá tiền thì sợ hết hồn.
Phạm Bảo Nhi bất chấp, dậm chân chìa tay ra với Hùng Cách Cách.
Hùng Cách Cách sau khi xoắn xuýt bèn móc ra toàn bộ gia sản của mình bỏ vào trong tay Phạm Bảo Nhi.
Phạm Bảo Nhi sau khi thanh toán xong thì trả hơn ba trăm tiền thừa cho Hùng Cách Cách.
Hùng Cách Cách quay lại khu vực giảm giá, cuối cùng cũng tìm được một bộ âu phục màu xám có tiền vừa phải. Sau khi mặc thử mặc dù hơi rộng, nhưng dẫu gì cũng coi như là một bộ hàng hiệu.
Hùng Cách Cách cầm 86 đồng còn sót lại dứt khoát ra khỏi cửa hàng xông về phía vỉa hè, chọn lấy một đôi giày màu xám và hai chiếc quần lót màu trắng để tắm rửa cùng với một chiếc áo nịt ngực trắng trong đống hàng rách nát lớn.
Phạm Bảo Nhi vỗ ngực bảo đảm nói: “Tháng sau khi phát lương tớ sẽ trả tiền cậu ngay lập tức! Đến lúc đó dù có đổ máu tớ cũng sẽ mua sách đắt nhất cho cậu!”
Sau khi hai người chia tay, Hùng Cách Cách giơ lên chiến lợi phẩm của mình đi bộ về phía biệt thự.
Cô đi từ lúc mặt trời chói chang tới khi trời ngả về tây, rồi lại từ mặt trời chiều ngả về tây đi tới tận sao sáng lấp lánh. Tới khi cô dư lại hơi thở cuối cùng, rốt cuộc cô cũng bò đến cửa nhà Tô Hàng.
Cửa lớn biệt thự khóa chặt, còn bên trong thì tối ngòm.
Hùng Cách Cách nhìn biệt thự đến ngẩn người, sau đó đấm hai chân, lắc hai cánh tay, dứt khoát quyết định trèo vào nhà.
Đúng lúc Hùng Cách Cách dựa vào kỹ thuật len lên đỉnh cửa lớn thì nó đột nhiên bị mở ra!
Hùng Cách Cách sợ hết hồn, túi hàng trong tay rơi loảng xoảng xuống đất.
Đúng lúc này, một chiếc xe lái vào biệt thự.
Hùng Cách Cách thấy chiến lợi phẩm của mình sắp bị nghiền nát thành phế phẩm, vội vàng vẫy hai cánh tay chuẩn bị bảo chiếc xe đó dừng lại. Nhưng không ngờ cũng mình vào lúc này đã xảy ra sự cố. Gót giày Hùng Cách Cách đột nhiên gãy lìa, làm cô mất trọng tâm cắm người xuống dưới đất.
Vừa khéo chiếc xe kia cũng lái tới cửa chính.
Càng thần kỳ là chiếc xe đó là xe mui trần.
Rất dễ nhận thấy Phó Bạc Yến hoàn toàn không nhìn thấy Hùng Cách Cách leo lên cửa chính, cho nên mới dùng điều khiển từ xa mở cửa để lái xe vào biệt thự. Khi anh cảm thấy trên đỉnh đầu có thứ gì đó rơi về phía mình, thì theo bản năng ngẩng đầu lên nhìn.
Một quái vật đen kịt, u ám kinh khủng, diện mạo dữ tợn giương nanh múa vuốt, trực tiếp đổ xuống chỗ anh!
Muốn tránh cũng chẳng còn kịp.
Sau khi ‘rầm’ một tiếng, thế giới của Phó Bạc Yến xuất hiện trạng thái chân không ngắn ngủi.
Ngay sau đó, Hùng Cách Cách luống cuống tay chân bò dậy khỏi người Phó Bạc Yến, “Xin lỗi, xin lỗi, thành thật xin lỗi anh...”
Phó Bạc Yến vẫn duy trì tư thế ngửa đầu, không quay đầu nhìn Hùng Cách Cách.
Hùng Cách Cách tò mò vì vậy tiến tới bên cạnh Phó Bạc Yến, cũng ngẩng đầu nhìn lên.
Phó Bạc Yến dùng giọng điệu vô cùng bình tĩnh hỏi: “Cô nhìn cái gì đó?”
Hùng Cách Cách thành thật đáp: “Tôi xem cái anh đang nhìn.”
Phó Bạc Yến khó khăn hít sâu một hơi, trầm giọng tự thuật: “Cổ tôi bị cô đè nên xảy ra vấn đề, không thể cúi đầu được.”
Hùng Cách Cách nhẹ nhàng ‘ồ’ một tiếng.
Phó Bạc Yến siết chặt ngón tay cắn răng nói: “Đi gọi xe cứu thương!”
Hùng Cách Cách suy nghĩ một lát, dè dặt hỏi: “Gọi xe cứu thương là phải xài tiền đấy?”
Trên đầu Phó Bạc Yến bắt đầu bốc khói xanh. Anh tự nói với mình, đừng giận, đừng giận, đừng làm mất phong độ đàn ông! Tức giận với một cô gái như vậy không đáng. Đúng, phải tỉnh táo, phải bình tĩnh, phải rộng lượng… Rộng lượng cái con mẹ nó! Anh muốn bóp chết cô ta!
Phó Bạc Yến gằn từng chữ gầm nhẹ nói: “Đi! Gọi! Xe! Cứu! Thương!”
Hùng Cách Cách lập tức nhảy ra ngoài xe, luống cuống chạy ra khỏi cửa chính.
Đợi tới khi cô chạy được chừng 1000 m, cô mới nghĩ ra ‘gọi xe cứu thương’ không cần tự mình chạy đến bệnh viện gọi, hầu như chỉ cần một cú điện thoại là xong. Vì vậy, Hùng Cách Cách vòng quay lại, đầu tiên bày tỏ sự áy náy sâu sắc với Phó Bạc Yến, sau đó móc ra điện thoại bấm 12. . .
Bởi vì vị trí của ngôi biệt thự này rất vắng, nên phải hơn năm mươi phút sau xe cứu thương mới đến nơi.
Nhân viên cứu hộ chuyển Phó Bạc Yến lên xe, lại tốn năm mươi phút nữa mới đến bệnh viện.
Sau khi làm một loạt kiểm tra, bác sĩ đưa ra một đề nghị hết sức quyền uy, “Phải phẫu thuật nắn lại xương.”
Lúc này đã là 3h30’ sáng. Bác sĩ phụ trách phẫu thuật nắn lại xương đang nghỉ ngơi. Nên Phó Bạc Yến phải đợi.
Phó Bạc Yến ngước nhìn trần nhà bệnh viện, lấy điện thoại di động ra, vất vả gọi một cú điện thoại.
Chỉ trong chốc lát, lập tức có mấy bác sĩ xông tới, cũng tuyên bố lập tức tiến hành phẫu thuật, viện trưởng và bác sĩ phụ trách phẫu thuật đang khẩn cấp tới.
Phó Bạc Yến cau mày, tản ra thông tin người lạ chớ tới gần.
Đám bác sĩ lui đi trong nháy mắt.
Hùng Cách Cách dè dặt đến gần Phó Bạc Yến hỏi: “Thật sự phải phẫu thuật à?”
Phó Bạc Yến nhắm mắt lại, không muốn để ý tới Hùng Cách Cách.
Hùng Cách Cách nhỏ giọng nói: “Phẫu thuật đau lắm đó.”
Phó Bạc Yến tức thì mở mắt, muốn quay đầu trừng Hùng Cách Cách, lại vặn cái cổ bị đau đến hít vào một hơi.
Hùng Cách Cách đưa hay tay ra, đặt trên cổ Phó Bạc Yến nói: “Thật ra thì rút như vậy là được rồi.” Vừa dứt lời, tay cô đột nhiên dùng sức rút!
“A!” tiếng kêu thảm thiết tan nát cõi lòng phát ra từ cổ họng Phó Bạc Yến.
Hùng Cách Cách sợ hết hồn, lập tức nhảy ra phía sau.
Phó Bạc Yến xoay người, mắt đỏ rực sắp nứt ra trừng Hùng Cách Cách.
Hùng Cách Cách nhanh chân bỏ chạy.
Phó Bạc Yến nhấc chân đuổi theo.
Hùng Cách Cách kêu: “Đừng đuổi theo tôi! Đừng đuổi theo tôi!”
Phó Bạc Yến giận dữ hét lên: “Cô đứng lại cho tôi! Đứng lại!”