Người ở vào trường hợp của Trương Huy theo lý thuyết anh ta nên cho Phó Bạc Yến thể diện. Nhưng bi thương là Phó Bạc Yến từng là tình địch của anh ta. Khiến hắn ta căm phẫn nhất là Phó Bạc Yến chẳng cần dùng thủ đoạn theo đuổi nào, mà chỉ là một nụ cười nhỏ không thể thấy cộng thêm ánh mắt mập mờ không rõ đã dụ dỗ mất cô gái hắn ta ngưỡng mộ trong lòng! Đối với đàn ông mà nói đây là sự sỉ nhục trắng trợn!
Gia thế của Trương Huy không tệ nên hắn ta càng không cho Phó Bạc Yến thể diện. Hắn ta nói: “Chuyện như vậy cũng chẳng phải là lớn lao gì, nếu như Phó tổng đã lên tiếng vậy thì cứ chuyển nó qua cho anh vậy. Đồ trong túi của tôi cũng không nhiều, cộng lại tất cả cũng chỉ đáng giá mười triệu, Phó tổng xem làm thế được không.”
Hùng Cách Cách nghe thấy đây rõ ràng là bắt chẹt trắng trợn mà!
Cô thật sự, thật sự, thật sự rất muốn xông lên giẫm đạp tên đàn ông xấu xa đó dưới chân sau đó sẽ dùng sức nghiền ép hắn ta thành hình dạng bánh nướng bị ném dưới đất! Lương thiện đi chết con mẹ nó đi! Cô muốn chuyển qua nghiền chỗ yếu ớt nhất của hắn ta! Nghiền! Nghiền!
Trong lúc Hùng Cách Cách đang yy thì cuối cùng Tô Hàng cũng chen đến bên người cô. Chỉ thấy anh hếch cằm nhọn lên, mở hàm răng sắc bén như răng dã thú ra, gầm gừ nã pháo: “Trương Huy cậu dù gì cũng được coi là một thằng đàn ông, vậy mà còn dùng mánh khóe cướp đoạt của phụ nữ, chẳng ra thể thống gì cả, bản lĩnh vu cáo hãm hại người khác cũng không nhỏ đâu! Giờ tôi đang nghi ngờ liệu cậu có phải là tên thái giám cuối cùng của Trung Quốc không, mà sao lại nhì nhà nhì nhằng chẳng hào phóng ngay thẳng bằng một cô gái nữa?”
Lời nói của Tô Hàng làm Trương Huy tức tới mặt đỏ tía tai. Hắn ta há miệng dường như muốn gào rít gì đó. Nhưng Tô Hàng là con người mắt tinh mồm miệng sắc lẹm, không cho hắn ta có cơ hội phản bác: “Tốt nhất là cậu đừng có mở miệng nói chuyện, cẩn thận làm ô nhiễm không khí. Gần đây việc bắt người gây ô nhiễm chỉ số chất lượng không khí rất khắt khe, cậu kiềm chế chút đi, đừng để bị người ta lấy cớ là làm ảnh hưởng đến việc xây dựng bộ mặt thành phố rồi bắt lại cho hình phạt tàn nhẫn.” Anh nói xong bèn khoác cánh tay lên vai Hùng Cách Cách, ý nghĩa hết sức rõ ràng đơn giản như đang nói: cô gái này được tôi che chở, cậu muốn làm gì?
Phó Bạc Yến cũng không nói những lời vô dụng với Trương Huy nữa, mà trực tiếp nói với : “Chúng ta đi.” Cực kỳ khí phách!
Trương Huy giương mắt nhìn người đi mất nhưng lại không biết mình còn có thể làm gì? Bất lực! Một Phó Bạc Yến đã đủ làm hắn đau đầu rồi vậy mà còn xuất hiện thêm một Tô Hàng, có để người ta sống nữa không đây?
Hùng Cách Cách là người nhiều thêm một chuyện chi bằng bớt đi một chuyện. Phó Bạc Yến bảo đi đương nhiên là cô sẽ đi theo rồi. Mặc dù cô cực kỳ ấm ức nhưng tội danh ‘gói trộm thức ăn’ cô vẫn phải chịu một phần trách nhiệm.
Xương Kỳ là chủ nhân của vũ hội hóa trang lần này nên dĩ nhiên phải tiễn đám người Phó Bạc Yến ra đến tận cửa. Cô ta nhịn xuống nỗi kích động muốn xé Hùng Cách Cách thành nhiều mảnh nhỏ, cố gắng duy trì dáng vẻ để mình trông vẫn thoải mái rộng rãi có phong thái.
Trương Huy thua trận, chán nản quay lại phòng hóa trang của mình chuẩn bị thay bộ đồ hoàng tử trên người.
Hắn ta cực kỳ kinh hãi khi phát hiện túi xách casual của mình lại nằm bên cạnh chiếc ghế trong phòng hóa trang!
Trương Huy nhận ra được một sự thật vô cùng ghê gớm... Túi của Hùng Cách Cách giống y túi xách của hắn! Hắn đã trách lầm Hùng Cách Cách!
Mặc dù hắn đã biết rõ sự thật nhưng cũng không định đi xin lỗi. Hắn ném chiếc túi đoạt được từ chỗ Hùng Cách Cách ra ngoài cửa sổ, tiêu diệt chứng cớ trước rồi nói sau.
Sau khi thay quần áo xong, hắn đi vào nhà vệ sinh một chuyến sau đó xách túi casual của mình lên đi ra khỏi phòng hóa trang.
Nhưng không ngờ vào thời khắc hắn đi vào trong nhà vệ sinh đã có một người lẳng lặng lẻn vào trong phòng hóa trang, động tay động chân với chiếc túi xách của hắn ta.
Trương Huy gặp Phó Khương trong hành lang, nhìn dáng vẻ như anh đang tìm kiếm gì đó. Đối với người phong vị truyền kỳ này Trương Huy hơi kiêng dè. Ai biết người đàn ông cực kỳ bình thường trước mặt này sẽ đột nhiên phát điên lúc nào chứ? Phải biết rằng bệnh thần kinh một khi phát điên lên thì đáng sự mức nào! Dù cho Phó Khương không nổi điên, thì với đầu óc tính kế người khác đó của anh cũng đủ để hắn ta ăn đủ. Hắn không muốn chọc vào tên Liokaiser này! (Liokaiser là tên nhân vật trong bộ phim hoạt hình Transformers: Victory)
Trương Huy vốn định vòng qua Phó Khương, nhanh chóng rời đi nhưng Phó Khương lại ngăn Trương Huy lại, vẻ mặt mê mang hỏi: “Cậu trông thấy túi xách của tôi rồi sao?”
Trương Huy tỏ ra lạnh nhạt và khách sáo, mỉm cười đáp “Không có.”
Phó Khương chuyển tầm mắt rơi vào chiếc túi trong tay Trương Huy, đồng thời nói cực kỳ khẳng định: “Chiếc túi cậu đang xách chính là chiếc của tôi!”
Trương Huy hơi sững sờ, ngay sau đó cười nói: “Làm sao có thể? Có phải anh nhìn nhầm rồi không? Đây là túi của tôi.” Chẳng lẽ, cái mà ban nãy cô gái kia trộm là túi của Phó Khương?
Con ngươi Phó Khương rét lạnh, đột nhiên lớn tiếng la hét ầm ĩ , “Cậu trộm túi xách của tôi! Trộm túi xách của tôi!”
Một tiếng la như thế lại thu hút một đám nam nữ nhiều chuyện.
Phó Khương nói hết sức khẳng định: “Cậu trộm túi của tôi! Bên trong túi của tôi đựng mười tấm chi phiếu trị giá mười triệu!”
Mọi người xôn xao...
Trương Huy hơi mất bình tĩnh. Để chứng minh sự trong sạch của mình, hắn ta mở túi xách ra, lật từng thứ trong túi bày ra trước mắt mọi người, “Mọi người nhìn đi, đây là điện thoại, máy tính bảng, ví tiền của tôi, đây là… hả? Đây là… Đây là cái gì? Cái này không phải của tôi, thật sự không phải của tôi!”
Trong tay trương Huy đột nhiên siết chặt một thứ cực lớn màu đen, vô cùng co dãn, có thể lắp pin còn có thể lắc lư trái phải co rút trên dưới, đó là… mô phỏng của cơ quan sinh dục nam!
Tay Trương Huy run lên, túi xách rơi bụp xuống đất. Từ trong rơi ra một sổ khám bệnh, một lọ thuốc trị bệnh liệt dương và một chai thuốc bôi trơn lớn.
Trương Huy hoàn toàn ngu luôn.
Phó Khương cúi người xuống, nhặt lên sổ khám bệnh lên rồi mở ra, hắng giọng đọc: “Bệnh… AIDS?” Sau đó hất tay kêu một tiếng thảm, quẳng cuốn sổ đi xoay người chạy mất. Tốc độ kia, tuyệt đối kinh người!
Bất kể là người nước nào cũng đều có tâm lý ‘bầy đàn’. Mọi người đầu tiên là nghe Phó Khương hô lên ba chữ làm người đời kinh sợ, sau đó nhìn anh chạy ba chân bốn cẳng như dã thú gặp nước lũ thì trong lòng cũng nổi lên cảm xúc khủng hoảng, giống như lúc này Trương Huy đã phát bệnh AIDS, trên người có đầy vi khuẩn bệnh AIDS phát tán ra bên ngoài với tốc độ ánh sáng. Mọi người lập tức tản ra bốn phía, liều mạng chạy ra ngoài, muốn cách tên Trương Huy mang bệnh AIDS này càng xa càng tốt!
Chạy đi, chạy đi, nếu không chạy sẽ bị Trương Huy lây bệnh!
Trong đầu Trương Huy nổ ầm một tiếng hiện ra một mảnh trống rỗng thê thảm. Giống như… Bị vũ khí nguyên tử tấn công.
Hắn ta bắt đầu bước vào bên bờ của sự sụp đổ.
Hắn vừa không nghĩ ra, lại vừa không hiểu, tại sao... có thể như vậy?
Trong túi của hắn sao lại có những thứ khó coi đó! Rốt cuộc là ai đang hãm hại hắn? Sau này sao hắn còn làm người được nữa? Tại sao lại rơi vào trong vòng luẩn quẩn này?
Lúc này ngay cả ý nghĩ nhảy lầu hắn ta cũng có!
A! A! A! A! A! Ông trời ơi, người đang đùa bỡn con sao? Người sắp đùa chết con rồi!
Chương 40: Khi gian tình được tiến hành (7)
Bên ngoài hội quán Xương Kỳ đứng ở cửa bày ra bộ dáng quyến rũ cười tủm tỉm nhìn Phó Bạc Yến. Cô ta cố ý dò xét địa vị của Hùng Cách Cách trong lòng Phó Bạc Yến, bèn mở miệng trêu ghẹo: “Bạc Yến, anh muốn làm hộ hoa sứ giả em mặc kệ, nhưng dẫu gì anh cũng nên bảo vệ một bông hoa chứ.”
Phó Bạc Yến nhìn Hùng Cách Cách, rồi cười đáp, “Sao cô biết cô ấy không phải là nụ hoa sắp nở chứ?”
Tô Hàng thẳng thắn hơn, trực tiếp nổ súng về phía Xương Kỳ, “Nếu như cô là hoa thì bò cũng không dám ỉa phân!”
Phó Bạc Yến không trách cứ Tô Hàng, mà đạp chân ga lái xe đi.
Xương Kỳ đứng ở cửa hội quán, sắc mặt biến đổi! Đổi đi đổi lại! Trong mắt cô ta hiện lên sự sắc bén lạnh thấu xương, đó là một loại sắc thái trộn lẫn giữa thù hận và đố kị.
Cô ta hít sâu một hơi, tự nói với mình phải tỉnh táo. Không ai có thể đấu lại cô ta! Lúc xoay người đi về thì lại bị một người đang đứng sau lưng cô làm giật mình.
Cô ta hít một hơi khí lạnh, chợt lui về phía sau một bước, thở hổn hển nói: “Phó... Phó Khương?”
Phó Khương híp mắt, vẻ mặt ôn hoà nói: “Xương Kỳ, cô bé không có lễ phép như con, chú không thích.”
Xương Kỳ vội sửa lời nói: “Chú Phó.”
Phó Khương hài lòng gật đầu, móc một cây kẹo que từ trong túi quần ra đưa cho Xương Kỳ, “Xương Kỳ ngoan, chú mời con ăn kẹo.”
Xương Kỳ cầm kẹo tức thì rối rắm. Mọi người đều biết Phó Khương có tiền sử bệnh thần kinh gián đoạn, ai biết trong chiếc kẹo này có thứ gì cổ quái không chứ?
Con ngươi Phó Khương lạnh lẽo trầm giọng nói: “Sao nào? Ghét bỏ đồ của chú?”
Ánh mắt kia quá mức kinh người!
Xương Kỳ vội bóc vỏ kẹo ra, đưa kẹo que vào trong miệng. Liếm thử không có mùi là lạ, lúc này mới yên tâm ăn.
Mắt Phó Khương chớp chớp, dựa người vào bên cửa vẻ mặt chân thành nói: “Xương Kỳ, quần áo của cháu hôm nay đẹp thật đấy.”
Đối mặt với một Phó Khương lịch sự, quân tử bất phàm, nói năng nhẹ nhàng thì chẳng có cô gái nào có sức kháng cự cả.
Nhất là khi anh ấy khen ngợi bạn, nụ cười trong mắt đó như bầu trời đầy sao làm người ta không nhịn được khát khao hướng ra bên ngoài, ao ước mình có thể dừng chân trong chòm sao lấp lánh đó.
Xương Kỳ hơi thất thần.
Lòng cô ta đang rối như tơ vò. Vì Phó Khương là một người bệnh thần kinh gián đoạn mà rối bời; rối bời vì ban đầu mình không yêu Phó Khương; rối bời vì sau khi yêu Phó Bạc Yến lại phát hiện ra Phó Khương mê người như vậy!
Xương Kỳ thầm than trong lòng, khi hồi hồn thì hơi ngượng ngừng nhẹ nhàng nói, “Cám ơn.”
Phó Khương ra vẻ thâm tình chân thành nhìn chằm chằm Xương Kỳ, rồi nói tiếp: “Cháu làm chú liên tưởng đến một loài cá rất hấp dẫn. Cá chạch, cháu biết không? Đúng, chính là loài cá chạch đầu đen, trơn tuột tròn vo.”
Nụ cười trên mặt Xương Kỳ cứng ngắc.
Phó Khương ngưng mắt nhìn Xương Kỳ, tỏ vẻ áy náy nói: “Cháu biết đấy, chú không biết khen con gái nhiều.”
Ánh mắt đó khiến Xương Kỳ quyết định tha thứ cho lời nói không biết cách biểu đạt của anh.
Phó Khương lại nói: “Nhưng chú nói đều là lời từ tận đáy lòng.”
Gân xanh trên đầu Xương Kỳ nổi lên. Cô ta kéo cây kẹo que trong miệng ra, bất ngờ phát hiện cây kẹo que kia là màu xanh lá cây!
Cô ta lập tức móc gương ra lè lưỡi soi.
“Á...” Tiếng thét phát ra từ trong miệng cô ta.
Đầu lưỡi của cô ta biến thành... Màu xanh lá cây!
Phó Khương cười ha ha nói: “Ăn nói độc địa thì phải có cái lưỡi độc, như vậy mới được.” Anh nói xong thì nhét hai tay vào túi đứng thẳng người từ từ rời khỏi.
Trò cười hôm nay không phải anh không muốn ra tay bảo vệ Hùng Cách Cách, mà là đợi khi anh xuất hiện vừa khéo đánh trận cuối. Thật may là, động tác của anh khá nhanh còn trừng phạt được Trương Huy và Xương Kỳ, nếu không đâu còn mặt mũi đi gặp Hùng Cách Cách nữa chứ?
Đáng tiếc, khi nào Hùng Cách Cách mới có thể hiểu được tấm lòng son của anh đây? Hỏi thế gian tình là gì mà làm người ta đầu đầy sương mù! Haiz...