Phó Khương hơi sững sờ, ngay sau đó đứng thẳng người nén cười hướng về phía Hùng Cách Cách gật đầu một cái nói: “Tối qua tôi nhặt được một quyển sách, chính là võ công tuyệt học ‘Quỳ Hoa Bảo Điển’! Trang đầu tiên của sách có viết: muốn luyện môn võ công này cần phải vung đao tự thiến.”
Chân Hùng Cách Cách nhũn cả ra.
Phó Khương là một kẻ tâm thần, thần kinh không ổn định... Chuyện gì anh ta cũng có thể làm ra được...
Anh ta thật sự vung đao tự thiến ư? Có thật không? A! A! A! Không phải chứ!
Phó Khương vỗ vali, nặng nề nói với Hùng Cách Cách: “Em nhất định phải bảo vệ tốt của quý của tôi đó.”
Hùng Cách Cách thật sự muốn quẳng nó đi rồi quay đầu bỏ chạy. Nhưng cô vẫn kiềm chế được. Nếu như Phó Khương vung đao tự thiến thật thì cô cũng trách nhiệm không thể trốn tránh. Tuy nói người bình thường sẽ không cầm dao tự thiến mình nhưng Phó Khương không phải người bình thường! Anh ta là tên thường trú ở bệnh viện tâm thần!
Hùng Cách Cách cắn răng gật đầu thật mạnh. Ánh mắt không tự chủ liếc xuống phía giữa hai chân của Phó Khương. Rốt cuộc... là tự thiến chưa? Hẳn là chưa đi? Nếu như anh ta tự thiến thật vậy thì cần phải nghỉ ngơi một tuần, đúng chứ? Hay là bệnh thần kinh không biết đau?
Ừm, thật ra thì nói kẻ tâm thần không biết đau là do có chút căn cứ. Quê của Hùng Cách Cách có ba tên tâm thần, bọn họ phân biệt gọi là Đại Pháo, Cẩu Oa và Hắc Tử.
Đại Pháo 28 tuổi, Cẩu Oa 18 tuổi, và Hắc Tử 7 tuổi.
Đại Pháo đánh Cẩu Oa, gặp lần nào liền đánh lần đó!
Cẩu Oa sau khi bị đánh bèn đi khắp nơi tìm Hắc Tử, tìm được lần nào đánh lần đó!
Hắc Tử bị đánh bỏ chạy, gặp được Đại Pháo thế là nhặt gạch lên chọi!
Đại Pháo không dám đánh trả ngồi đực ra trên mặt đất mặc cho Hắc Tử đánh. Cho đến khi Đại Pháo trông thấy Cẩu Oa lượn lờ qua lại mới dám nhảy chồm nhào lên đấm đá.
Ba tên thần kinh cứ một đánh một giống như căn bản không biết đau là gì!
Hắc Tử đánh Đại Pháo, Đại Pháo đánh Cẩu Oa, Cẩu Oa lại đánh Hắc Tử, một khi đã xác định rõ mục tiêu thì nhất quyết không tha, cho đến khi ba người sức cùng lực kiệt tự bỏ đi.
Đợi sau khi Hắc Tử đi rồi Đại Pháo cũng không lau máu trên mặt mà vội nhặt cục gạch Hắc Tử ném cho vào mồm cắn một phát!
Gạch nứt vỡ vụn ra, Đại Pháo cười khà khà không ngừng.
Cảnh tượng này thường xảy ra ở quê Hùng Cách Cách.
Mỗi lần Hùng Cách Cách nhớ đến cảnh tượng đó là cả người cô không khỏi run bần bật! Cô… vô thức quay đầu nhìn Phó Bạc Yến và Tô Hàng ở phía sau.
Không biết loại bệnh thần kinh gián đoạn này có phải bệnh di truyền không?
Trong đầu của cô lập tức dần hiện ra một hình ảnh: Phó Khương tóc tai rối bù cả người hôi thối đuổi đánh Phó Bạc Yến mặt xanh nanh vàng thiếu một chiếc răng cửa, còn Phó Bạc Yến thì đang hung hăng đánh đá Tô Hàng người ngợm đen xì bốc mùi! Tô Hàng lại đang ra sức đè bẹp Phó Khương!
Cạc cạc... Hình ảnh này kinh hãi quá!
Hùng Cách Cách nghĩ tới nghĩ lui rồi nghĩ tới một cảnh khác. Hình ảnh lập tức chuyển tiếp, ba người đánh nhau tới nỗi rơi tõm xuống sông, bùn trên người được cọ sạch lộ ra lồng ngực gợi cảm.
Ba anh chàng hơi sững sờ, không ngờ đối phương bị mình hành hung lại là một đóa hoa sen mới nở! Thế là lại bổ nhào lên người nhau lần nữa, dần dần biến thành kịch liệt. Vung quả đấm ra lần nữa biến thành Hóa Cốt Miên Chưởng! (**)
(**) Hóa Cốt Miên Chưởng là một loại võ công âm độc khó luyện. Điểm đặc biệt là ngoài nhu trong cương, chú trọng vào việc bộc phát kình lực, thủ pháp dựa vào chưởng là trọng tâm, vận chuyển tinh giản nhưng liên miên bất tuyệt. Bên trong kình lực ẩn chứa cương kình, bên ngoài lại biểu hiện là nhu kình. Một khi bị Hóa Cốt Miên Chưởng đánh trúng thì lúc đầu tưởng như không có dấu hiệu lạ thường, tuy nhiên hai canh giờ sau toàn thân sẽ mềm nhũn như bông, tạng phủ tan nát, thê thảm vô cùng, không cách nào cứu chữa được.
Trong truyện Lộc Đỉnh Ký – Kim Dung, Mao Đông Châu từ Xà đảo lẻn vào hoàng cung, trước sau dùng loại chưởng pháp này hại chết Hiếu Liêm hoàng hậu, Vinh Thân vương, Đoan Tiến hoàng hậu.
Trong truyện Lục Tiểu Phụng của Cổ Long, Lục Tiểu Phụng lênh đênh trên biển, lên một hoang đảo tham dự một cuộc đổ bác đã chứng kiến Hoa Hoa thiếu gia chủ tâm phô trương, dùng Hóa Cốt Miên Chưởng biến chiếc bàn thành mềm nhũn như bông, dọa cho Lục Tiểu Phụng giật mình kinh tâm.
Nước đang khuấy động, người đang giãy dụa, nhiệt huyết đang cuồn cuộn, nhiệt tình đang dâng cao!
Phó Khương nhào vào trên người Phó Bạc Yến, Phó Bạc Yến đè trên người Tô Hàng, Tô Hàng... Được rồi, việc vây thành một vòng tròn này dường như có chút vấn đề. Ván này cứ như vậy đi. Ván sau đổi phương hướng làm lại từ đầu!
Ha ha... ha ha ha... Đây chính là 3P trong truyền thuyết đấy! Á! Á!
Chương 58: Ba con sói giành nhau một miếng thịt (3)
Hùng Cách Cách càng nghĩ càng hưng phấn, càng nghĩ càng happy, gương mặt xinh xắn bởi vì YY mà lộ ra sắc thái gợi tình. Nhìn ba người đàn ông đến nỗi tim đập rộn ràng, nước miếng chảy tràn, thứ gọi là năng lực trong nháy mắt tan thành mây khói!
Tính cách quá đơn giản, Phó Khương vẫn rất hiểu con người Hùng Cách Cách.
Phó Khương nheo mắt lại, đưa tay vuốt tóc cô gọi suy nghĩ đang lêu lổng của cô về. Hành động này trong mắt người ngoài là vô cùng thân mật.
Phó Bạc Yến và Tô Hàng nhìn nhau, trong mắt hai người hiện rõ lên sự phẫn nộ! Tức giận trần trụi! Tuy nhiên cơn giận này còn xen lẫn cả nghi vấn cùng với chút xíu sáng tỏ và suy đoán.
Phó Bạc Yến và Tô Hàng hướng về phía Phó Khương gọi một tiếng, “Chú út.”
Mắt Hùng Cách Cách lập tức trợn to, miệng mở lớn vì kinh ngạc, kích thước đó vừa vặn đủ nhét một quả trứng nóng hổi!
Trong lúc Hùng Cách Cách chết lặng người cực kỳ khoa trương thì Phó Khương lại gật đầu cười híp mắt chìa tay làm bộ định sở đầu Phó Bạc Yến và Tô Hàng, nhưng khi tay thò ra được nửa chừng thì lại thay đổi hướng quay về xoa đầu Hùng Cách Cách lần nữa!
Mẹ nó... Đây không phải rõ ràng đang chiếm tiện nghi của Hùng Cách Cách sao?
Phó Bạc Yến hơi cau mày, sắc mặt Tô Hàng trực tiếp biến thành màu xanh lá cây.
Hùng Cách Cách liếc mắt nhìn Phó Khương, sử dụng ánh mắt dò hỏi: tại sao anh xoa đầu tôi?
Phó Khương dùng mắt đáp: chứng tỏ quan hệ của hai ta tốt.
Hùng Cách Cách tiếp tục truy vấn: anh thật sự là chú út của họ?
Phó Khương khẽ mỉm cười đáp: tôi đã nói rồi mà.
Hùng Cách Cách nhìn lên bầu trời.
Phó Khương cũng nhìn lên bầu trời.
Tô Hàng căm ghét việc này! Hai người họ đang chơi trò giả câm à? Hai người họ sao lại có loại ăn ý hài hòa thế chứ? ! Cậu ta ngẩng đầu cũng nhìn bầu trời hỏi: “Hai người đang nhìn gì vậy?”
Phó Khương quay đầu liếc qua Tô Hàng một cái rồi trả lới: “Hùng Cách Cách đang nhìn cái gì thì chú nhìn cái đó. Nhưng mà chú không thể nói cho cháu biết bọn chú đang nhìn cái gì. Đây là bí mật, hiểu không?”
Tô Hàng rất ức chế! Cậu muốn hành hung Phó Khương một trận! A, không, có lẽ là hai trận hoặc dứt khoát hành hung liên hoàn thì càng tốt. Nhưng số phận lại bất công với cậu vậy đó! Phó Khương là một người bệnh tâm thần và còn là chú út của cậu nữa chứ! Trên đời này còn thiên lý nữa không?
Tại sao mỗi lần gặp người chú này của mình thì sự thông minh của cậu sẽ giảm xuống mức thấp nhất chứ? Mà cơn thịnh nộ và sự thông minh của cậu lại chạy về hai hướng liều mạng tăng lên! Cậu rất nghi ngờ rằng liệu mình có bị Phó Khương làm cho tức thành tắc mạch máu não, đến nỗi không làm chủ được hành động của mình hay không?
Trong khi Tô Hàng còn đang rối rắm thì Phó Bạc Yến lại trực tiếp hỏi về vấn đề mình quan tâm nhất: “Chú út, chú và Hùng Cách Cách biết nhau à?” Nhìn điệu bộ đó không chỉ là biết thôi mà còn rất quen thuộc là đằng khác. Trong lòng Phó Bạc Yến lờ mờ đoán được nhưng vẫn muốn nghe được đáp án của Phó Khương. Anh ta hy vọng mình không thông minh vừa đoán đã trúng như vậy.
Phó Khương nhìn Phó Bạc Yến như nhìn kẻ ngốc trả lời: “Nếu không biết thì có thể như vậy sao?” Anh đưa tay giữ vai Hùng Cách Cách để cô dựa vào trên người mình. Thế rồi anh lại cúi đầu nhỏ giọng rỉ tai nói với Hùng Cách Cách, “Chúng nó vẫn hay cười nhạo tôi không tìm được bạn gái, tôi không thể để họ chế giễu được. Em nói có đúng không?”
Nói chuyện với khoảng cách gần và tiếp xúc cơ thể mập mờ như vậy khiến hai gò má Hùng Cách Cách đỏ ửng mê người. Cô nghĩ: bệnh thần kinh gián đoạn giống như Phó Khương quả thực khó tìm bạn gái, và bị người ta cười nhạo là đương nhiên. Chẳng qua ‘cú sút và khung thành’ của mình thực sự chính thức đoạn tuyệt quan hệ giữa anh và nữ giới. Nếu để Tô Hàng và Phó Bạc Yến biết sau này Phó Khương không thể giao hợp được, không biết họ sẽ cười nhạo Phó Khương hay là hung hăng chỉnh cô? Dù sao thì họ mới thật sự là quan hệ ruột thịt.
Hùng Cách Cách rất rối rắm, rất mâu thuẫn, rất bất đắc dĩ...