Edit: Diễm Nguyễn
Beta: Thanh Liên
Tô Hàng ưỡn thẳng sống lưng, nhíu mày nói: “Bây giờ Hùng Cách Cách đã là bạn gái của em, anh tìm cô ấy nói chuyện riêng không phải quá tế nhị rồi sao?”
Phó Bạc Yến nhìn Hùng Cách Cách, hi vọng cô có thể cho anh một lời giải thích, hoặc đúng hơn là, cho anh một cái đáp án. Anh không tin Hùng Cách Cách đã trở thành bạn gái của Tô Hàng.
Tô Hàng cũng nhìn Hùng Cách Cách, dùng ánh mắt uy hiếp: nếu như em dám lắc đầu, hôm nay anh sẽ bóp chết em!
Được rồi, Hùng Cách Cách là một người rất nhút nhát, cô rất sợ uy hiếp nha.
Còn nữa, Phó Bạc Yến đã có người phụ nữ của mình, có cả con nữa rồi, còn muốn nói chuyện gì với cô nữa? Làm người thứ ba sao? Cô không phải là tình nhân! Lục đục đấu đá cô không làm được, xuôi theo ý người khác cũng không làm được, tranh đấu gay gắt càng không thích hợp với cô. Cô là loại người không có tâm tư làm người thứ ba để tranh đoạt lợi ích.
Nghĩ đến đây, Hùng Cách Cách nhe răng cười trừ với Phó Bạc Yến, coi như là cười chấp nhận lời nói của Tô Hàng.
Tô Hàng lén thở phào một hơi, đưa tay ôm vòng lấy bả vai Hùng Cách Cách thật chắc, dáng vẻ phách lối đến mức làm cho người ta muốn đánh cho cậu một trận!
Sắc mặt của Phó Bạc Yến tái nhợt đi. Anh không nói gì nữa, nhìn Hùng Cách Cách một cái thật sâu, rồi xoay người đi.
Hùng Cách Cách muốn gọi Phó Bạc Yến lại nhưng lại bị Tô Hàng trừng mắt. Khó khăn lắm cậu mới đuổi tình địch đi được, sao có thể để cho hai người bọn họ có cơ hội nối lại tình xưa? À, Sai! Sai! Sai! Không phải nối lại tình xưa, mà là cơ hội quyến rũ thành gian tình!
Hùng Cách Cách bị quản chế như thế cũng cứng rắn tiếp nhận việc bị Tô Hàng uy hiếp.
Sau khi Phó Bạc Yến rời đi, Tô Hàng sắc mặt không tốt ép hỏi Hùng Cách Cách: “Em muốn gọi anh ấy lại làm gì?”
Hùng Cách Cách ngồi trên ghế, vừa gặm bắp, vừa ậm ờ trả lời: “Tôi muốn hỏi mấy ngày tôi nghỉ dưỡng bệnh có được tính lương không?” Hùng Cách Cách cũng là có để tâm. Tuy thấy bóng lưng cô đơn của Phó Bạc Yến cô có chút đau lòng, không nhịn được muốn an ủi anh ấy một đôi lời, nhưng những lời thật lòng này, cô sẽ không nói với Tô Hàng. Cô cũng không phải thích ngược chính mình, để bị mắng một trăm lần cũng không thấy đủ.
Tô Hàng tin là thật, cũng không giận hờn, chỉ trợn mắt nhìn Hùng Cách Cách nói: “Ngày hôm qua anh mới chuyển cho em hai tháng tiền lương, em còn nghĩ đến lương nghỉ bệnh làm gì?”
Hùng Cách Cách cười hắc hắc, không trả lời.
Tô Hàng thấy kiểu cười này của Hùng Cách Cách thật không có ý tốt. Giống như người đã làm ra chuyện gì nhưng lại không nhận. Cậu muốn hỏi rõ ràng, lại sợ Hùng Cách Cách cảm thấy cậu là ‘ông tám’, chuyện gì đều một hai muốn hỏi tới cùng.
Nhẫn nại, nhẫn nại. Nhẫn nại một chút! Không biết chừng có một ngày cậu sẽ trở thành người được yêu thích nhất trong lòng bạn nhỏ… Ninja rùa mất!
Sau khi Phó Bạc Yến đi ra khỏi phòng vẽ, anh không biết nên đi đâu. Một mình anh lẳng lặng ngồi ở trong xe, nhìn về phương xa. Một loại cảm giác đau như bị cắt bắt đầu lan tràn…
Anh đã sai rồi sao?
Anh có nên tiếp tục nữa không?
Tô Hàng là em trai của anh. Anh có thể nhìn ra được tình cảm Tô Hàng dành cho Hùng Cách Cách đã không thể dùng chữ ‘Thích’ đơn thuần mà diễn tả.
Vì em ruột của anh, anh nên chắp tay nhường hạnh phúc của mình sao?
Có lẽ… có thể.
Tại sao hai từ ‘có thể’ lại giống như nặng ngàn cân, ép tới nỗi anh cảm thấy hít thở không thông?
Đáp án sai rồi sao?
Đúng vậy, đáp án dĩ nhiên là sai rồi!
Không phải ‘có thể’, mà là… ‘Không’!
Anh đã từng trải qua tình cảm ngây thơ ở thời niên thiếu. Khi đó, anh cho rằng đó chính là tình yêu. Anh cho rằng chỉ cần hai người thích nhau là có thể thiên trường địa cửu. Thực tế chứng minh, trên đời này quá nhiều cám dỗ, không phải anh đi nhầm, mà lỗi chính là cô đã đi sai bước.
Khi trải qua liên tiếp nhiều cuộc tình, lúc anh không tin tưởng vào tình yêu nữa thì Hùng Cách Cách lại xuất hiện.
Cô cố chấp theo đuổi sở thích của mình, kiên trì giữ tính cố chấp đó. Ở trong cái chảo nhuộm lớn của xã hội, cô vẫn duy trì được sự thẳng thắn hồn nhiên của mình.
Cô vốn một cây màu xám xịt làm kinh ngạc đến bốn phương, đã trải qua quá trình biến đổi cũng không hề có thay đổi phù hoa gì. Cô vẫn là cô như cũ: Một người chậm rì rì, thích YY, thích mỹ nam, nhiệt tình yêu thương cuộc sống và là cô gái có tay nghề nấu ăn ngon.
Cô sẽ vì anh mà thức chờ cho đến khuya, cô sẽ vì anh bị thương mà vươn mình ra đỡ lấy, cô sẽ ở nơi mà anh không thấy len lén cười dâm đãng, cô sẽ ở thời điểm anh không nghĩ tới liền phát biểu những ngôn từ đáng kinh người…
Cô linh hoạt như thế, đặc biệt như thế.
Phó Bạc Yến không nghĩ ra được mình rốt cuộc phải làm như thế nào mới có thể không thích cô nữa?
Vì Hùng Cách Cách, anh sẽ không tiếc đấu tranh gay gắt với Tô Hàng!
Có điều, anh còn tư cách đó sao?
Vừa nghĩ tới ánh mắt xa lánh của Hùng Cách Cách, anh liền cảm thấy đau đến bất lực!
Tại sao mọi chuyện lại như vậy? Đều là lỗi của anh sao? Bị cám dỗ, sẽ phải trả giá? A… Cái giá này thật sự quá đắt rồi.
Có lẽ, anh nên cho mình một cơ hội, cho hạnh phúc một cơ hội, cho… tương lai một cái công đạo.
Hít sâu một hơi, Phó Bạc Yến xuống xe, lần nữa tiến vào phòng vẽ của Tô Hàng.
Đứng ở cổng ra vào, anh không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn Hùng Cách Cách.
Tô Hàng nhìn thấy Phó Bạc Yến đi rồi mà còn quay lại thì trong mắt liền có phòng bị, nhưng cũng không có hành động gì.
Trong lòng Hùng Cách Cách hiểu rõ, vì vậy mấp máy môi, đứng lên, đi về hướng Phó Bạc Yến. Có lẽ, nói rõ mọi chuyện cũng tốt, tránh cho mọi người cảm thấy khó chịu về nhau.
Bầu trời bên ngoài tối đen như mực, Phó Bạc Yến ngưng mắt nhìn gò má Hùng Cách Cách, Hùng Cách Cách lại ngửa đầu ngắm nhìn sao trời.
Thời gian chậm rãi trôi qua, cổ của Hùng Cách Cách sắp chịu không nổi.
Cô đưa tay vuốt vuốt cổ, cười mỉa hai tiếng, nói: “Anh không nói chuyện, tôi cũng không biết nói gì mới phải. Hay là, anh đừng nói gì, chỉ nghe tôi nói thôi. Tôi cảm nhận được anh đối với tôi rất tốt. Từ đó trong lòng tôi cũng sinh ra một loại vọng tưởng. Nhưng loại vọng tưởng đó mới vừa dấy lên liền bị bóp chết rồi. Xương Kỳ nói, cô ta đang mang thai con của anh. Tôi không muốn làm người thứ ba, càng không muốn làm hồ ly tinh, cho nên… Ha ha… Liền xa lánh anh. Lúc đầu, lòng tôi cảm thấy không dễ chịu chút nào, nhưng bây giờ đã hoàn toàn tốt lên rồi. Nếu không phải là anh nhất định muốn nói chuyện với tôi, tôi cũng không muốn nói ra điều này. Dù sao, mọi chuyện cũng qua rồi. Tôi buồn ngủ rồi, tôi đi ngủ trước đây. Anh nếu không có chỗ ở, cũng có thể tới ở nơi này. Người tôi cũng khoẻ nhiều rồi, qua mấy ngày nữa là có thể trở về đi làm. A, tôi đi ngủ đây. Chúc ngủ ngon.”
Hùng Cách Cách nói liền một hơi, sau đó xoay người chạy trở về phòng vẽ.
Phó Bạc Yến nhìn bóng lưng Hùng Cách Cách rời đi, lầm bầm tự nói với chính mình: “Đều qua hết rồi sao?” Tại sao lại đau lòng như thế này? Đau như cắt!
Thời điểm Tô Hàng xem thấy mục tìm người trên mấy tờ báo, anh rốt cuộc cũng biết được, Hùng Cách Cách tiêu tiền lương như thế nào rồi.
Hùng Cách Cách dùng tiền lương của anh phát cho đi đăng tin tìm người. Người cô muốn tìm là một người có bệnh tâm thần gián đoạn, là một người nhìn bề ngoài rất nam tinh, là một đàn ông thích vào trong siêu thị ăn đồ nếm thử, là một người đàn ông tên Phó Khương!
Tô Hàng cầm những tờ báo kia, chỉ vào bức chân dung được phóng to, hỏi: “Em lấy hình của chú út ở đâu vậy?” Tại sao cậu lại cảm thấy tấm hình này có chút quái dị? Trước tiên không nói đến biểu cảm của người trong bức chân dung, mà cái kiểu cắt xén chỉnh sửa rất có vấn đề. Có người nào chụp hình mà không chụp cổ? Mà chân dung Phó Khương chỉ có khuôn mặt là được phóng lớn lên, còn lại đều bị chỉnh sửa, dựa theo độ lớn của khuôn mặt mà kéo dài xuống dưới. Hơn nữa, vẻ mặt kia… nói đơn giản chính là hội tụ của trêu chọc, quyến rũ, bỉ ổi và hấp dẫn! Mái tóc kia, không hiểu sao cậu lại có cảm giác như nó đang ướt nhẹp?
Trước những lời chất vấn của Tô Hàng, Hùng Cách Cách quyết định trả lời chân thực: “Tôi chụp anh ấy đấy.” Nhưng thật ra không phải là chụp, mà là quay video. Cô từng lén quay cảnh Phó Khương tắm. Tấm hình in trên báo chính là hình do cô cắt ra. Nếu như in nguyên bản gốc lên báo, nó sẽ khiến cho người xem phun máu mũi mất! Nếu như đem nguyên tấm đăng lên, chẳng những không giống như là đang đăng ở mục tìm người, ngược lại càng giống như… đăng quảng cáo trai gọi hoang dã. Thật quá nguy hiểm!
Tô Hàng nằm mơ cũng không nghĩ ra được Hùng Cách Cách có lá gan quay lén Phó Khương tắm. Dĩ nhiên, cho dù anh có nằm mơ giữa ban ngày cũng không ngờ, Hùng Cách Cách chẳng những quay lén Phó Khương tắm, còn chụp hình Phó Bạc Yến khoả thân, còn cả… chụp hình anh lúc anh ngủ trần như nhộng!
Cô gái này nhìn tưởng như vô hại, nhát gan kinh sợ nhưng vì một lợi ích nhất định, cô ấy lại có một trái tim nhỏ rất bỉ ổi, rất mạnh mẽ.
Tô Hàng không nghi ngờ gì, siết chặt tờ báo trong tay, tiếp tục làm khó dễ, hỏi Hùng Cách Cách: “Sao trước khi đi đăng báo tìm người, em lại không báo với anh một tiếng?”
Hùng Cách Cách thẳng thắn nói: “Tôi có nói qua với anh rằng muốn tìm Phó Khương. Nhưng anh nói không cần tìm, chờ anh ấy điên khùng đủ rồi tự nhiên sẽ trở lại. Nhưng cũng đã một tháng trôi qua, anh ấy vẫn chưa quay về.” Thời gian càng dài, cô càng lo lắng. Mấy ngày nay, đến đêm là cô không thể say giấc nồng được. Nếu tiếp tục hành hạ cô như thế này chưa biết Phó Khương có thể tìm trở về hay không, nhưng cô dám khẳng định nhất định tinh thần cô bị hỗn loạn, mất cân đối nội tiết tố, chắc bị phế mất!
Tô Hàng nhìn thẳng vào mắt của Hùng Cách Cách, cẩn thận hỏi: “Em rất để ý đến việc chú ấy có trở về không à?”
Hùng Cách Cách né tránh ánh mắt của Tô Hàng nói: “Vẫn luôn để ý đấy thôi.”
Tô Hàng hít sâu một hơi, ngồi bên cạnh Hùng Cách Cách. Một lát sau, anh mới mở miệng nói: “Hùng Cách Cách, nếu như anh nói cho em biết, chú ấy không đến một tháng là không về được, em tin hay không?”
Hùng Cách Cách kinh ngạc hỏi: “Làm sao anh biết? Tại sao anh ấy phải một tháng mới trở về được? Anh ấy đi đâu?”
Tô Hàng hơi có vẻ châm chọc cong cong khóe môi, nói: “Anh làm sao biết được chú ấy đi đâu? Chỉ là hàng năm chú ấy sẽ biến mất như vậy một tháng. Cũng không ai biết chú ấy đi đâu. Kể từ năm mười hai tuổi, chú ấy vô cớ mất tích một tháng, hàng năm cũng sẽ xảy ra chuyện giống vậy.”
Chương 96: Chúng ta đã lỡ làng rồi sao? (3)
Edit: Diễm Nguyễn
Beta: Thanh Liên
Hùng Cách Cách đột nhiên nổi giận, cô mất bình tĩnh quát: “Biết rõ anh ấy mất tích, sao còn không đi tìm? Biết rõ tinh thần anh ấy không bình thường, sao còn mặc kệ để anh ấy biến mất một tháng? Chỉ vì tâm thần anh ấy không bình thường sao? Cho nên mới không ai đi tìm, không ai quan tâm? Mặc kệ anh ấy sống hay chết sao?”
Tô Hàng hơi ngẩn ra, ngay sau đó cau mày nói: “Tìm à? Phải tìm thấy mới được sao! Em kích động cái gì? Rống cái gì? Anh đâu có lãng tai mà không nghe thấy lời em.”
Hùng Cách Cách quay đầu đi, không muốn nói chuyện. Phó Khương là một bệnh nhân tâm thần, chẳng lẽ không đáng để người khác lo lắng sao? Người nhà họ Phó biết rất rõ anh ấy sẽ biến mất trong một khoảng thời gian, nhưng không ai nghĩ tới, không ai muốn hỏi rõ ràng anh ấy đã đi nơi nào, tại sao lại biến mất như thế? không ai đi tìm anh ấy, mặc kệ anh ấy sống hay chết. Nếu như... Nếu như trong một tháng này, tâm thần Phó Khương có gì thất thường, anh ấy sẽ trải qua cuộc sống như thế nào đây? Có thể bị người ta đánh đập tàn nhẫn hay không? Có thể bị đói khổ lạnh lẽo hay không? Tại sao không có một ai quan tâm anh ấy như vậy?
Hùng Cách Cách cảm thấy vô cùng tức giận, muốn tìm một chỗ để phát tiết, rồi lại cảm thấy cả người không chút sức lực, ngay cả tinh thần cũng rất mệt mỏi. Đối với sự máu lạnh của người nhà họ Phó, cô cảm thấy trái tim mình băng giá. Mà người nhà họ Phó đương nhiên là bao gồm cả Phó Bạc Yến và Tô Hàng.
Tô Hàng thấy Hùng Cách Cách như thế nên tưởng cô không vui vì bị anh mắng, vì vậy anh liền dùng cùi chỏ đụng đụng cánh tay của cô, dỗ dành: “Này, em nghĩ cái gì đấy? Không phải anh trách em tự tiện đăng báo tìm người, mà là... Mà thôi, không có gì. Mục tìm người em cũng đã đăng rồi, giờ nên ngừng đăng đi? Đừng có suy đoán nữa, chúng ta đi ăn đi!” Suy nghĩ một chút, lại bổ sung một câu, “Chúng ta ăn buffet đi!” Anh kéo tay Hùng Cách Cách, đi ra chỗ xe jeep, chạy thẳng tới nhà hàng thịt nướng tiệc đứng. Mặc dù vết phỏng của Hùng Cách Cách đã gần lành hẳn, nhưng vẫn không nên ăn thức ăn kích thích.
Ở trong nhà hàng, Hùng Cách Cách lần nữa hồi phục sức sống. Hùng Cách Cách nghĩ đến câu trời sinh voi sinh cỏ. Nếu đã tốn tiền thì không nên có lỗi với bản thân mà không tiêu phí. Ăn! Hết sức ăn! Đem tất cả bất mãn cũng biến thành việc thèm ăn! Ăn no quá, liền đứng lên, đi một vòng, tiêu hóa một chút, sau đó... Tiếp tục ăn!
Không biết Phó Khương có được ăn cơm? Có được ăn những món ăn ngon miệng như thế này không? Phó Khương, anh phải sớm quay trở lại đấy.
Tô Hàng nhìn bộ dạng cực kỳ hăng hái của Hùng Cách Cách thì trong lòng cũng chất chứa đầy mật ngọt.
Hùng Cách Cách là bạn gái của anh, là người phụ nữ của anh.
Anh sẽ làm cho cô vui vẻ.
Mấy ngày kế tiếp, tình cảm Hùng Cách Cách và Tô Hàng rốt cuộc cũng thăng hoa.
Hai người sớm chiều làm bạn, cùng nhau vì sự nghiệp manga mà phấn đấu, cũng coi là có cùng chung sở thích.
Hùng Cách Cách nghĩ: Nếu cô đã đồng ý làm bạn gái của Tô Hàng, vậy thì cứ thử xây dựng mối quan hệ xem sao. Cô muốn cố gắng đối xử tốt với Tô Hàng.
Tô Hàng nghĩ: Nếu Hùng Cách Cách đã nhận lời làm bạn gái của mình, vậy mình sẽ cưng chiều cô ấy, để cho cô ấy không thể rời bỏ mình. Nhất định phải đối xử tốt với cô ấy.
Khi ở chung với Tô Hàng, Hùng Cách Cách thống nhất nguyên tắc chung đụng. Chỉ cần Tô Hàng đưa ra ý kiến, cô sẽ nghe theo; chỉ cần Tô Hàng đưa cho cô đồ, cô sẽ nhận lấy; chỉ cần Tô Hàng sáng tác ra tác phẩm, cô sẽ khen hay; lúc Tô Hàng nhẹ nhàng ôm lấy cô, cô sẽ không giãy giụa. Tô Hàng sẽ dành cho cô vẻ mặt ôn hoà, tốt đến mức không thể tốt hơn nữa. Còn những ngôn ngữ ác độc công kích thì càng ngày càng ít đi.
Trong lúc ở chung với Hùng Cách Cách, Tô Hàng cũng suy nghĩ làm sao để hai người sống cho hoà hợp. Thỉnh thoảng, anh vì Hùng Cách Cách vẽ mấy bức hoạ hết sức mập mờ cẩu huyết, cô sẽ hưng phấn đến nỗi hai mắt sáng rực. Thỉnh thoảng, lúc thay quần áo anh hơi giảm tốc độ một chút, tăng một vài động tác khiêu gợi, cô sẽ kích động hăng hái cả ngày. Thỉnh thoảng, lúc muốn ôm cô, anh mời Hùng Cách Cách đi ăn một bữa tiệc đứng trước, sau khi ăn xong, cô sẽ trở nên lười biếng mặc cho anh ôm, ngoan ngoãn vô cùng. Thỉnh thoảng, anh muốn phát triển thêm một bước, một nụ hôn sâu hay cái gì đó, thì phải... tiếp tục nghĩ cách. Tô Hàng không dám tùy tiện hành động, vì đối với anh quá trình trồng răng là một việc rất là đáng sợ.
Thật ra chỉ cần có thể ôm Hùng Cách Cách vào trong lòng, anh đã cảm thấy thỏa mãn rồi.
Anh chưa từng biết được bản thân anh rất dễ thỏa mãn!
Ha ha...
Hai người cùng ở chung một mái nhà, trong giai đoạn từ từ tìm hiểu rõ đối phương, từ từ tìm kiếm cách chung sống với nhau, từ từ hình thành nên thói quen có nhau, từ từ trở nên thân mật...
Rồi một ngày, hai người đi ra ngoài ăn cơm xong, vừa mới chuẩn bị trở lại phòng vẽ thì điện thoại Hùng Cách Cách đột nhiên vang lên.
Sau khi Hùng Cách Cách nhận điện thoại vẻ mặt lười biếng của cô lập tức trở nên khẩn trương, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn cũng theo đó mà trắng bệch.
Trong suốt cuộc điện thoại, đều là đối phương nói. Cho đến trước khi cúp điện thoại một giây, Hùng Cách Cách mới từ trong miệng nặn ra một câu: “Con về liền!”
Tô Hàng thấy trong mắt Hùng Cách Cách ứa ra tầng nước mắt, hỏi vội: “Sao? Em muốn về đâu?
Hùng Cách Cách siết quả đấm, khóc nức nở: “Tô Hàng, tôi xin anh, lập tức đưa tôi về nhà đi!”
Tô Hàng vội đáp: “Được! Được! Được, em đừng vội, chúng ta lập tức lên đường.” Anh nhanh chóng nổ máy xe, tăng tốc chạy băng băng về phía trước nói: “Nhà em ở đâu? Em có thể chỉ đường không?”
Hùng Cách Cách ngây ngốc nhìn Tô Hàng, chợt gào khóc lên, “Tôi biết rõ địa chỉ nhà tôi nhưng không biết đường đi về. Tôi mỗi lần về nhà đều là ngồi xe lửa, không có lái xe về. Làm sao đây, làm sao đây? Tô Hàng, ba tôi trúng gió rồi, chẳng những toàn thân đều co quắp, mà miệng còn sùi bọt mép nữa. Tôi muốn về nhà, tôi nhất định phải về nhà! Có thể ba tôi không ổn rồi, tôi phải về nhà!” Tin tức này tới quá đột ngột, giống như một con sóng lớn đánh cho Hùng Cách Cách không cách nào hô hấp được. Đau! Đau lòng, thân thể đau, tinh thần đau! Cô chưa bao giờ nghĩ tới, từ trước đến giờ người ba khoẻ mạnh của cô lại đột nhiên ngã xuống. Cô muốn lập tức chạy trở về, muốn canh giữ bên cạnh ba mình, muốn cùng ông ấy cùng nhau vượt qua cửa ải khó khăn này! Cô không tin ba cô sẽ bị bệnh lần này không dậy nổi! Không, tuyệt đối không tin!
Hùng Cách Cách ở trong lòng kêu lên khẩu hiệu ‘Tuyệt đối không tin’, nhưng không cách nào ngăn được nước mắt chảy ra. Vào giờ phút này, cô vừa yếu ớt lại vừa hết sức kiên cường.
Tô Hàng không nỡ thấy Hùng Cách Cách rơi nước mắt nên anh thấy đau lòng. Anh cố gắng dỗ dành cô: “Được! Được! Được! Đừng khóc! Đừng khóc! Em nói cho anh biết địa chỉ nhà em, chúng ta có công cụ hướng dẫn chỉ đường, lập tức có thể về, lập tức là có thể nhìn thấy bác trai.”
Hùng Cách Cách nói địa chỉ nhà cô, Tô Hàng dùng hướng dẫn định vị, liền hướng nhà cô thẳng tiến, vội vàng đi.
Tô Hàng nghĩ: bất kể thế nào, trước tiên phải chở Hùng Cách Cách nhanh về! Anh phải lái xe thật nhanh mà không hề để ý hậu quả.
Sau khi Tô Hàng liên tiếp vượt qua ba cột đèn đỏ thì anh bị cảnh sát giao thông ngăn lại.
Theo kết quả điều tra ghi nhận chiếc xe jeep này đã liên tiếp vượt 53 cột đèn đỏ!
Tô Hàng cam đoan rằng anh chỉ vượt đèn đỏ vào ngày hôm nay, nhưng cảnh sát giao thông không tin.
Nếu như giờ phút này suy nghĩ Hùng Cách Cách vẫn còn vận hành bình thường thì cô sẽ nghĩ ra những cái cột đèn đỏ kia là Phó Khương vượt.
Tô Hàng nói miệng mà không có bằng chứng nên anh cảnh sát giao thông muốn tịch thu bằng lái của anh, cũng nhất định phải xử phạt anh.
Nếu bị lập biên bản phạt, tối nay Tô Hàng cũng đừng mong có thể đi được.
Tô Hàng quay đầu nhìn Hùng Cách Cách lòng đang nóng như lửa đốt. Ánh mắt anh hiện lên tia độc ác, nâng quả đấm lên, đánh cho anh cảnh sát giao thông kia ngã xuống đường, sau đó kéo Hùng Cách Cách, nhảy lên xe jeep, lần nữa vội vã rời đi.
Kết quả là trong buổi tối này trên đường lớn trình diễn cảnh cảnh sát bắt cướp vô cùng kịch liệt.
May mắn là Tô Hàng có tài lái xe hơn người, một lát sau, anh đã bỏ xa anh cảnh sát giao thông kia.
Tô Hàng biết chiếc xe này không thể dùng nữa, nếu không sẽ còn bị chặn tiếp. Vì vậy, anh tiện tay chặn một chiếc xe địa hình lại, trực tiếp quăng cho người nọ một tấm thẻ vàng cùng danh thiếp, nói: “Xe này coi như tôi mua rồi.” Liền lần nữa anh lái xe phóng như bay trên đường.
Hùng Cách Cách muốn gọi điện thoại về nhà để xác nhận tình trạng của ba Hùng. Cô lại phát hiện điện thoại di động của mình đã hết pin. Cô mượn điện thoại của Tô Hàng gọi về số điện thoại nhà nhưng lần nữa đau khổ phát hiện ra điện thoại nhà không liên lạc được. Hùng Cách Cách muốn gọi cho hàng xóm thân thiết xung quanh nhưng kết quả là cô không nhớ nổi số điện thoại của ai hết. Hùng Cách Cách gấp đến độ nắm chặt nắm tay, cắn chặt đôi môi.
Tô Hàng nhìn thấy đau lòng, rồi lại không biết nên an ủi cô như thế nào. Vào lúc này, anh cảm thấy nói thêm cái gì đều không có ý nghĩa. Anh chỉ có thể lái nhanh về nhà cô, cho Hùng Cách Cách nhìn thấy ba cô, cô mới có thể an tâm. Có lẽ cô sẽ đau lòng hơn. Nhưng đây là một quá trình nhất định trong cuộc sống mà ai cũng phải trải qua. Anh sẽ đi cùng với cô, cho đến khi cô hết đau lòng.
Sau khi Tô Hàng và Hùng Cách Cách trải qua muôn vàn khó khăn, năm tiếng sau cuối cùng cũng về đến nhà cô. Xuyên qua bóng đêm anh nhìn thấy một đám đông người. Đó là người của cả thôn tụ tập trước cửa nhà Hùng Cách Cách.
Hùng Cách Cách cảm thấy tim đập liên hồi, cả người bủn rủn. Thân thể cô tràn đầy nỗi thống khổ! Không! Không! Không! Không! Ba Hùng cường tráng như vậy, không có việc gì, nhất định không có việc gì!
Nhưng mà, người trong thôn sẽ không vô duyên vô cớ tụ tập trước cửa nhà cô.
Trừ phi... Không, sẽ không!
Hùng Cách Cách không dám nghĩ nữa.
Cô đẩy cửa xe ra, nhảy xuống đất. Bởi vì bắp chân đã mềm nhũn nên cô đã té cái phịch, quỳ gối trên đất.
Tô Hàng vội vàng nhảy xuống xe, dìu Hùng Cách Cách đứng lên, ôm lấy eo cô, phòng khi cô té xuống đất lần nữa.
Hùng Cách Cách mông lung nhìn nhà mình, trái tim run rẩy. Cô đẩy Tô Hàng ra, như nổi điên lên, hô to một tiếng: “Ba”, rồi chạy vọt vào trong nhà.