Hùng Cách Cách chạy thẳng tới phòng Tô Hàng. Có lẽ là bởi vì nóng lòng nên cô không đóng chặt cửa để lại một khe hở lớn chừng nắm tay.
Hùng Cách Cách đắp miếng đá lên mặt Tô Hàng rồi xoay người muốn xuống lầu tiếp.
Tô Hàng nắm cổ tay Hùng Cách Cách, không chịu buông ra, “Cô đi làm gì?”
Hùng Cách Cách đáp: “Lấy trứng gà. Dùng trứng gà lăn lên chỗ bầm sẽ khỏi nhanh hơn.”
Tô Hàng lạnh lùng nói: “Tôi không cần cô làm bộ tốt bụng!”
Hùng Cách Cách hơi nhăn mày không nói gì.
Không khí có hơi tẻ ngắt.
Một lát sau, Tô Hàng lại hỏi: “Hôm nay nếu tôi không quay lại tìm cô, có phải cô sẽ không về nữa không?”
Hùng Cách Cách mấp máy môi nhưng không trả lời.
Tô Hàng quát: “Không phải tôi đã nói, bảo cô mỗi tối qua đây tôi dạy cô vẽ tranh manga sao? Cô nghe cho kỹ vào! Đây là lần đầu tiên tôi thu nhận đồ đệ, không thể bỏ dở giữa chừng được! Tôi không cho phép cô đi, cô có nghe thấy không?”
Hùng Cách Cách ngẩng đầu, nhìn Tô Hàng hỏi: “Rõ ràng là anh không đánh lại bọn họ, vậy sao còn xông vào cứu tôi?”
Tô Hàng đỏ mặt, hất tay Hùng Cách Cách ra nhìn cửa sổ nói: “Đừng nói là cô, dù là bất kỳ cô gái nào khác mà tôi không quen bị người ta chòng ghẹo tôi cũng sẽ không bỏ mặc.”
Hùng Cách Cách quan sát tỉ mỉ Tô Hàng, đột nhiên phát hiện ra người đàn ông này ngoài miệng lưỡi sắc bén ra còn có một trái tim mềm mỏng. Chỉ có điều nếu như cô nói cho anh biết rằng dù anh có không đến, thì cô vẫn có thể thoát thân an toàn không biết anh sẽ có cảm tưởng gì? Thôi không nói thì hơn, tránh lại bị ăn mắng.
Tô Hàng nhìn Hùng Cách Cách hỏi: “Này, cô đang nghĩ gì thế?”
Hùng Cách Cách suy nghĩ rồi đáp: “Không nghĩ gì cả. Hôm nay xảy ra khá nhiều chuyện nên nhất thời tôi khó mà tiêu hóa được.”
Tô Hàng liếc nhìn hai mắt Hùng Cách Cách hỏi: “Từ vịt con xấu xí biến thành hồ ly tinh nên không thích ứng nổi?”
Hùng Cách Cách trợn mắt nhìn Tô Hàng trả lời: “Không phải. Tôi biết rõ diện mạo của mình là thế nào!”
Tô Hàng ngồi dậy khỏi giường, dựa vào gối ôm hỏi: “Biết rõ diện mạo của mình... ừm… còn cải trang, tại sao cô phải trang điểm cho mình khó coi như vậy? Cô sợ bị người ta quấy rầy à?”
Hùng Cách Cách chỉ vào mặt mình, bất đắc dĩ nói: “Không phải anh cũng cảm thấy gương mặt này của tôi luôn có thể khiến người ta liên tưởng đến hồ ly tinh đó sao? Những tên đàn ông đó tưởng rằng tôi không đứng đắn nên thường dùng thái độ không nghiêm chỉnh đối xử với tôi. Tôi... không thích.” Cô thích YY người khác nhưng chỉ trên tư tưởng thôi; người khác YY cô lại phải có hành động thực tế.
Tô Hàng mắng: “Những người đó là đồ tạp chủng có mẹ sinh ra nhưng không có cha giáo dục, nhất định là uống thuốc Viagra (**) mà lớn!”
(**) Thuốc Viagra là thuốc dùng để giúp chứng liệt dương ở nam giới.
Hùng Cách Cách ngước đôi mắt hàm chứa ý cười nhìn Tô Hàng, không nhịn được ha ha cười.
Tô Hàng chậm lụt nghĩ tới ban nãy anh cũng hung hăng hôn Hùng Cách Cách như sắc lang. Mặt anh đỏ lên né tránh ánh mắt Hùng Cách, nói cà lăm: “Cô nhìn… nhìn tôi làm gì? Lúc nãy tôi chẳng qua là… là…” Anh đột nhiên ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Hùng Cách Cách, “Tôi không phải đang đùa giỡn cô, vậy nên tôi không xin lỗi!”
Hùng Cách Cách sửng sốt. Cô nghĩ cuối cùng cô cũng hiểu vì sao khi Phó Khương hôn cô mà cô lại không giận và cũng không ra tay đánh người, nhưng khi Tô Hàng hôn cô thì cô lại xuống tay độc ác rồi. Thì ra là trong tiềm thức của cô vẫn luôn cho rằng những người thèm muốn sắc đẹp của cô đều là những kẻ hèn hạ muốn sàm sỡ cô. Vì thế khi trở nên xinh đẹp cô sẽ vô thức dựng lên phòng tuyến bảo vệ cho mình, hễ có người đi quá giới hạn là cô sẽ hăm hở phản kích. Mà khi Phó Khương hôn cô là lúc cô xấu xí nên… ý thức phòng bị của mình không cao, không phản kích lại. Cái đó… Chính là nguyên nhân này hả?
Hóa ra vẻ đẹp của con gái không những là vũ khí mà còn là còi báo động. Ha ha...
Tô Hàng nói anh ta không phải đang đùa giỡn cô, vậy thì là cái gì?
Thích cô hả?
Nếu như thích cô sao không hôn cô lúc cô xám xịt?
Đàn ông đều là loại háo sắc!
Đàn ông như vậy cô không cần.
Nếu như không thích cô chỉ trêu đùa cô, vậy thì những khi anh tốt với cô phải giải thích thế nào đây?
Hùng Cách Cách nghi ngờ.
Song bất kể thái độ của Tô Hàng là gì thì lời nói của anh cũng làm cô hơi kinh ngạc. Không phải trêu đùa nên không xin lỗi.
Không khí rất lúng túng.
Tô Hàng cảm thấy, nếu như Hùng Cách Cách còn nhìn anh chằm chằm như thế anh nhất định sẽ nhào tới bất chấp nguy hiểm dù có bị đánh rớt cái răng nữa cũng phải hung hăng hôn môi cô lần nữa. Nhưng anh không muốn mạo phạm cô. Không muốn làm cô hiểu lầm mình.
Vì để thoát khỏi loại không khí lúng túng này Tô Hàng hắng giọng quát: “Được rồi được rồi, đừng nhìn nữa, trên đầu tôi đâu có mọc cỏ. Mau vẽ xong bài tập hôm nay đi, tôi sẽ kiểm tra đấy.”
Hùng Cách Cách cảm thấy Tô Hàng giống như lại biến thành Tô Hàng của ngày hôm qua, không hề thay đổi.
Cô thích cuộc sống đã hình thành thì không thay đổi, vậy nên cô tiếp tục làm những công việc của trước đây, ngồi xuống ghế và bắt đầu bài tập vẽ mà Tô Hàng giao phó.
Tô Hàng xoa trán, nghiến răng nói: “Đi thay quần áo của cô trước đi, đừng có mặc quần áo ít vải lượn lờ trước mặt tôi.” Lượn lờ làm lòng anh buồn bực, ngứa mũi.
Hùng Cách Cách rụt cổ đi ra khỏi phòng.
Phó Bạc Yến ở ngoài cửa không có ý tránh đi mà lẳng lặng đứng đó ngưng mắt nhìn Hùng Cách Cách.
Hùng Cách Cách sợ hết hồn, nhưng không phát ra tiếng kêu sợ hãi. Cô hỏi anh: “Anh đã đi đâu vậy? Ăn cơm chưa?”
Phó Bạc Yến nói: “Hơi đói một chút.”
Hùng Cách Cách chạy lật đật xuống dưới lầu nhét trứng gà vừa mới luộc xong vào trong tay Phó Bạc Yến, “Anh ăn cái này trước đi vừa mới luộc xong đấy. Tôi về phòng thay quần áo rồi sẽ làm bữa ăn khuya cho anh.”
Phó Bạc Yến cầm quả trứng gà nóng hổi nói: “Không cần làm bữa ăn khuya nữa đâu, tôi ăn trứng gà là được rồi.”
Hùng Cách Cách nhếch miệng cười một tiếng, chạy về phòng của mình thay quần áo trước sau đó lại vòng đến phòng Tô Hàng nghiêm túc vẽ bản phác họa Tô Hàng giao cho.
Phó Bạc Yến ngồi bên giường Tô Hàng, vừa lẳng lặng ăn trứng gà, vừa cùng với Tô Hàng nhìn chăm chăm nhất cử nhất động của Hùng Cách Cách.
Tất cả những chuyện xảy ra ngày hôm nay làm cho người ta khó mà tưởng tượng nổi.
Từ lúc bắt đầu tiết mục giao lưu rồi đến khi cùng chung dưới một mái nhà như lúc này, cảm giác giống như đã trải qua một cơn mộng du.
Cô gái trước giờ chẳng có cảm giác tồn tại gì cả vậy mà tự nhiên lại có một ngày rực rỡ lóa mắt đến thế.
Sự quyến rũ, xinh đẹp, thuần khiết, mâu thuẫn của cô, tất cả đều vô cùng tự nhiên, giống như một con trai già, sau khi hấp thụ những tinh hoa của mặt trăng và mặt trời, cuối cùng cũng mở chiếc vỏ dầy cộm nặng nề để lộ ra viên ngọc trai ẩn chứa linh khí đất trời.
Một cô gái sao có thể diễn dịch ra hai loại cảm giác tột cùng như vậy? Bỉ ổi tột cùng và quyến rũ tột cùng!
Hùng Cách Cách thay đổi kiểu tóc để lộ ra đôi mắt câu hồn đoạt phách, khiến cả người cô cũng trở nên sáng ngời rực rỡ. Những bộ đồ xám xịt thường mặc trước kia giờ phút này ở trên người cô thậm chí có ý vị thanh nhã thoát tục.
Tô Hàng vỗ trán, cảm giác mình hơi bị sốt mất rồi.
Phó Bạc Yến nuốt trứng gà, cảm giác mình ăn thế nào cũng không thấy no.
Chương 56: Ba con sói giành nhau một miếng thịt (1)
Khi Phó Bạc Yến và Hùng Cách Cách đang ăn điểm tâm thì Tô Hàng kéo cửa phòng của mình ra lảo đảo bước xuống lầu, đi tới trước mặt Hùng Cách Cách ngáp dài nói: “Đi, tôi đưa cô đi làm.”
Hùng Cách Cách dùng ánh mắt hết sức kinh hãi nhìn chằm chằm Tô Hàng. Anh ta đang mộng du hay là chưa tỉnh ngủ? Chưa tỉnh ngủ vẫn thuộc một phần trong mộng du mà?
Tô Hàng mất tự nhiên né tránh ánh mắt Hùng Cách Cách, đột nhiên ý thức được hành động của mình là đang lấy lòng, để chứng minh mình không tỏ ra bợ đỡ săn đón anh vội quay đầu lại trừng Hùng Cách Cách, cất giọng hỏi: “Sao nào? Tôi đưa cô đi cũng không được hả? Hơn nữa tôi có mấy bản thảo ở phòng làm việc quên không mang về. Tôi là tiện đường, hiểu không?”
Hùng Cách Cách hết sức thành thực lắc đầu: “Không hiểu lắm.”
Tô Hàng cắn răng, híp mắt mắng: “Cô... Ngu ngốc!”
Hùng Cách Cách bắt đầu nghi ngờ, rốt cuộc ai mới là người ngu ngốc không có đầu óc đây? Cô chỉ lên lịch trên tường nói: “Hôm nay chủ nhật được nghỉ, tôi không đi làm. Muốn đi thì tự anh đi đi.”
Tô Hàng vỗ trán mắng một câu gì đó rồi xoay người quay lại lầu hai, khép cửa đánh ầm một tiếng.
Hùng Cách Cách nhớ tới những món hàng xa xỉ của mình vẫn chưa bán ra, thế là bèn cười rạng rỡ nói với Phó Bạc Yến: “Bạc Yến chúng ta đi coi phim 3D đi?” Vẻ mặt đó chính là nịnh nọt cực kỳ! Nhưng khiến người ta không khỏi cảm khái đó là vì sao biểu cảm trên mặt Hùng Cách Cách không những không làm người ta cảm thấy bỉ ổi, mà ngược lại có vẻ vô cùng xinh đẹp đáng yêu chứ nhỉ?
Phó Bạc Yến hài lòng nhếch môi cười rồi lên tiếng: “Được.”
Hùng Cách Cách hoan hô trong lòng, nhanh nhẹn thu dọn chén đĩa rửa ráy sạch sẽ rồi tiện thể chùi sạch tay lên khăn lau, quần áo cũng không thay mà đã vội vã chạy ra cửa đổi giày.
Phó Bạc Yến theo sát phía sau, khi hai người lần lượt mang giày xong chuẩn bị ra ngoài thì thấy Tô Hàng bay ra khỏi phòng lần nữa, nhìn chằm chằm vào hai người hỏi: “Hai người đi làm đâu đấy?”
Phó Bạc Yến cực kỳ thân sĩ nhấc tay ý bảo Hùng Cách đi trước, “Bọn anh đi xem phim.”
Tô Hàng nghiến răng lặp lại: “Đi! Xem! Phim?”
Phó Bạc Yến ngẩng đầu nhìnTô Hàng, vô tội nhún vai, “Đúng, Hùng Cách Cách hẹn anh đi xem phim 3D.”
Tô Hàng lập tức hóa thân thành ác quỷ nhe răng há miệng vọt xuống lầu.
Đúng lúc Hùng Cách Cách kéo cửa phòng chuẩn bị ra ngoài thì nhìn thấy… một chiếc vali xuất hiện trước mặt cô! Hùng Cách Cách lui về phía sau một bước phát hiện bên dưới vali còn có đôi chân người thon dài thẳng tắp.
Đây... Đây... Đây là tình huống gì vậy? Hùng Cách Cách buồn bực.
Phó Khương thả túi xuống dưới đất giương mắt nhìn Hùng Cách Cách nhe răng cười, thần thần bí bí nói: “Tôi có một bảo bối để ở đâu cũng không yên tâm nên dứt khoát mang tới nhờ em giữ hộ.” Anh xách vali lên nhét vào trong lòng Hùng Cách Cách.
Giọng nói đó, ngữ điệu đó, thần thái đó, biểu tình đó, không thể không khiến Hùng Cách liên tưởng tới thứ nằm trong chiếc túi này đối với Phó Khương mà nói nhất định là bảo bối cực kỳ quan trọng.
Bảo bối của đàn ông có thể là gì được nhỉ? Chẳng lẽ là Phó Khương bởi vì biết sau này mình không thể nào giao hợp được nữa cho nên dứt khoát… vung đao tự thiến?
Hùng Cách Cách ớn lạnh toàn thân, cánh tay đang ôm vali bắt đầu run rẩy. Không phải Hùng Cách Cách thích đoán mò mà là con người Phó Khương không tuân theo lối suy nghĩ thông thường.
Cô lắp ba lắp bắp hỏi: “Trong... trong này... là... là cái gì?”
Phó Khương đến gần Hùng Cách Cách, chợt nhăn mày nhỏ giọng nói: “Dĩ nhiên là... bảo bối của tôi.”
Bảo bối? Cái gì mới có thể được coi là bảo bối đây? Trong cung, cái kia của thái giám cũng được gọi là bảo bối mà!
Hùng Cách Cách rùng mình, lẩm bẩm nói đặc giọng mũi: “Anh… anh muốn luyện Quỳ Hoa Bảo Điển (**) à?” Chẳng lẽ anh ta vung đao tự thiến thật? Không ác vậy chứ?
(**) Quỳ Hoa Bảo Điển là võ công thượng thừa trong tiểu thuyết Tiếu Ngạo Giang Hồ của Kim Dung. Nguồn gốc của Quỳ Hoa Bảo Điển được tiết lộ theo lời kể của “Phương Chứng Đại Sư”, trụ trì “Thiếu Lâm Tự” khi bàn việc cùng Lệnh Hồ Xung và “Xung Hư đạo trưởng” phái “Võ Đang” trên đỉnh núi Hằng Sơn. Đây chính là bí kíp võ thuật thượng thừa do cặp vợ chồng tiền nhân “Phái Hoa Sơn” với tên người chồng có chữ “Quỳ”, người vợ có chữ “Hoa” sáng tạo nên. Sau vì sáng tác bí lục này mà thành ra xích mích, cuối cùng cả hai vợ chồng đã đi ở ẩn, xa lánh cõi trần và pho bí lục võ công cũng chia làm hai bộ. Bộ của người chồng gọi là Càn kinh. Bộ của người vợ kêu bằng Khôn kinh.
Trong một vài bản truyện sửa đổi thì Qùy Hoa Bảo Điển được một thái giám trong cung sáng tạo ra được xưng là “Qùy Hoa Lão Tổ”.