Sự xuất hiện của Hùng Cách Cách, chẳng những khiến Trương Huy kinh ngạc mà còn khơi dậy ý chí chiến đấu của hắn!
Một cô nàng quyến rũ xinh đẹp giống như tiểu yêu tinh chạy ra từ trong rừng núi sâu thẳm, quả thực hắn cũng cực kỳ yêu thích! Nếu như hắn có thể đoạt cô gái đó vào tay nhất định sẽ sủng cô đến tận trời! Sau đó ôm eo cô, hôn môi cô, trình diễn một màn xuân cung sống động trước mặt Phó Bạc Yến để anh ta tức chết đi! Ha ha ha... Ha ha ha ha...
Haiz... Nói thật, gần đây hắn sống thực sự quá tệ, đã rất lâu rồi hắn không cười như vậy.
Lần trước ở vũ hội hóa trang trong túi xách của hắn rớt ra nhiều thứ khó coi như thế làm hại hắn gần như biến thành ôn dịch, tất cả mọi người đều tránh không gặp hắn, giống như chỉ lo bị lây nhiễm bệnh gì đó. Hắn muốn mời mọi người ăn bữa cơm để giải thích rõ hiểu lầm, bọn họ ngoài miệng thì đồng ý tới, nhưng con mẹ nó lại chẳng có bóng ma nào! Hắn ném hết cả bàn thức ăn xuống đất, tức đến mức chửi ầm lên! Kết quả không cần thận giẫm lên lá rau làm mình ngã tới mặt mũi bầm dập! Trên mông còn bị cắm vào một mảnh thủy tinh sắc lẹm khốn kiếp! Cuộc đời quả là bi kịch, làm người ta tức lộn ruột!
Đám oanh yến trước kia của hắn càng tránh xa hắn như rắn rết!
Càng khiến hắn căm phẫn đó là có một cô gái dịu dàng như nước ấy thế mà lại cào hắn tới nỗi vết thương chồng chất! Chuyện này cũng chẳng sao hết mà quan trọng là lúc cô gái đó vừa cắn đánh hắn vừa đau khổ kêu gào: “Chỉ trách anh! Tại anh nên tôi mới mắc bệnh AIDS! Tại anh hết! Tôi hận anh đến chết! Tôi phải đồng quy vu tận với anh!”
Cô ta bị AIDS?
Tổ sư cha nhà cô!
Cô ta bị AIDS là thật, hắn bị AIDS là giả!
Nếu như cô ta bị AIDS là thật, như vậy hắn từ người mắc bệnh AIDS giả không chừng đã biến thành mắc bệnh AIDS thật mất rồi!
Trương Huy phát điên lên được!
Hắn nhanh chóng chạy tới bệnh viện, làm giám định trong lo lắng thấp thỏm.
Trong quá trình chờ đợi kết quả hắn có cảm giác mình đã chết đi sống nhiều lần.
Chờ tới khi bác sĩ tuyên bố kết quả, hai chân của hắn đã xụi xuống không thể nào tự đứng thẳng lên được.
May là sự thật chứng minh hắn là người khỏe mạnh, không mắc bệnh AIDS. Dĩ nhiên, hắn cũng có một số bệnh không thể để người ngoài biết, cần phải tiêm thuốc điều trị.
Trương Huy thở phào một hơi, cảm giác mình nhặt được một mạng về từ cõi chết.
Hắn cầm giấy chứng nhận chẩn đoán bệnh vui vẻ chạy về nhà, quẹt thẻ chứng minh rồi mở hòm mail gửi thư cho một số người bạn quan trọng.
May mắn thay cuối cùng cũng phát huy chút tác dụng.
Có vài người rốt cuộc chịu gặp mặt hắn. Nhưng khi hắn vừa muốn tới gần là sẽ có một số người đàn ông dùng ánh mắt cực kỳ thận trọng nhìn hắn. Khoa trương hơn là còn có một số tên thẳng thừng chặn hắn trên tường muốn cưỡng hôn hắn!
Cha mẹ nó... Đây là cái thế giới gì vậy? Thật sự là quá khùng mà!
Trương Huy rất đau đớn, thật sự rất đau đớn. Hắn không phải người đồng tính, thật sự không phải người đồng tính! Hắn thích cơ thể ấm áp nở nang của phụ nữ, thích bộ ngực đầy đặn ngạo nghễ của họ, thích vẻ mặt đáng yêu lẳng lơ của họ! Hắn đường đường là một người đàn ông chân chính lại gặp phải kiểu đãi ngộ như thế, thực sự là quá bất công!
Hắn muốn trả thù!
Hôm nay đi tới buổi tụ tập này hắn cảm thấy thứ mình thu hoạch được lớn nhất là nhìn thấy Hùng Cách Cách. Tự tin của một người đàn ông cần phải thể hiện ngay trên người Hùng Cách Cách.
Trương Huy ưỡn ngực bưng ly rượu đi tới bên cạnh Hùng Cách Cách, bày ra dáng vẻ lịch thiệp, cười lộ ra hàm răng tự nhận là vô cùng trắng sáng, nho nhã lễ độ hỏi cô: “Không biết tôi có vinh dự mời cô một ly không?”
Hùng Cách Cách không ngờ Trương Huy lại xuất hiện ở đây!
Nói thật, cô nhìn thấy Trương Huy là đã cảm thấy phiền rồi! Nắm đấm ngứa ngáy! Cô muốn đánh hắn, hoàn toàn không phải chỉ trong suy nghĩ thôi đâu!
Cô còn nhớ rõ, hắn vu cáo hãm hại cô thế nào! Đuôi mắt Hùng Cách Cách liếc Trương Huy một cái, từ từ nhếch môi cười. Không phải cô không mang thù, chỉ là nó ẩn núp khá kỹ, thù hận ấy mà đâu cần trả lại ngay lập tức. Cốt là đợi cơ hội tới, và giờ nó đã đến rồi.
Nụ cười của Hùng Cách Cách giống như chiếc lông vũ, nhẹ nhàng trêu chọc trái tim Trương Huy, dụ hoặc đến nỗi khiến hắn cực kỳ kích động, suýt nữa là co quắp cả lại.
Trong lòng Trương Huy mừng thầm, nhưng vẫn có suy nghĩ bẩn thỉu muốn sỉ nhục Hùng Cách Cách, hắn thầm nói: Thì ra phụ nữ mà Phó Bạc Yến chơi đùa cũng chỉ là một gái điếm thôi! Thật là quá dễ để bắt vào tay mà!
Trương Huy tưởng rằng Hùng Cách Cách đã bị hàng phục bởi sức hấp dẫn phái nam của mình, khi đến gần cô hắn còn mập mờ rỉ tai nói: “Tôi ở căn phòng số hai tầng 11 khách sạn Fairview đợi em, không gặp không về.” Hắn nâng chén uống cạn rượu, sau đó tiêu sái đi ra ngoài cửa.
Hùng Cách Cách quan sát chung quanh một vòng, thì nhìn thấy một ông chú cười dâm đãng đứng đối diện với Trương Huy, khi đến gần ông ta thì hắn nói: “Người kia muốn cháu nói với chú, phòng số hai tầng 11 khách sạn Fairview, không gặp không về.”
Trương Huy đi tới cửa, còn quay đầu tìm đến vị trí của Hùng Cách Cách tặng cô một nụ hôn gió, sau đó xoay người đi thẳng đến phòng 2 tầng 11.
Ông chú lầm tưởng Trương Huy tặng ông ta nụ hôn gió, hai chân tức thì run lên xém chút là hưng phấn quá độ. Ông hít sâu một hơi, giả bộ như không có chuyện gì, rồi lại hàn huyên với bạn bè hai câu, lúc này mới nhanh chân đuổi theo.
Không phải có câu nói rất chí phải đó sao, là ‘tự gây nghiệt không thể sống’. Trương Huy là điển hình của một kẻ tự tạo nghiệt.
Hắn sợ sau khi đến Hùng Cách Cách không chịu đi vào khuôn khổ, nên đã bỏ chút thuốc kích dục vào trong rượu. Để hỗ trợ, bản thân hắn ta uống trước hai ly. Đợi Hùng Cách Cách tới rồi hắn sẽ bổ nhào vào cô, rồi cho Phó Bạc Yến đội chiếc nón xanh thật cao! Ha ha ha… Vừa nghĩ đến vẻ mặt thối của Phó Bạc Yến là trong lòng hắn đã thấy vô cùng happy rồi.
Giờ phút này, hắn cảm thấy mình chính là Quốc vương! Tất cả phụ nữ, đều phải nằm rạp dưới chân của hắn! Trương Huy hắn đẹp trai ngời ngời, có cô gái nào nỡ tránh khỏi thế tiến công nhu tình của hắn chứ? Đợi lát nữa cô gái kia đến rồi hắn nhất định sẽ khiến cô ta phải khóc lóc cầu xin hắn, vừa kêu ‘đừng’ vừa cam tâm tình nguyện bị hắn bắt làm tù binh! Hắn phải khiến cho cô ta biết thế nào mới là đàn ông chân chính!
Trương Huy hưng phấn cởi quần áo vui mừng chạy vào phòng tắm.
Trong phòng tắm, hắn nghe thấy có người rón rén đi vào phòng và tắt đèn đi.
Trương Huy hưng phấn! Hắn vội vã vuốt tóc, tùy tiện lau qua người, sau đó nhe răng vội vã vọt vào trong phòng!
Hắn muốn nhào vào người tới, nhưng không ngờ lại bị người đó vồ lại ngã trên giường lớn!
Bảo bối... A, không đúng, không phải bảo bối quá nhiệt tình chứ! Không giống bảo bối chút nào!
Chương 66: Dám cả gan uy hiếp ‘tổng công xinh đẹp’ ? (3)
Bảo bối của hắn làm sao có thể có chiếc eo thô to như thùng nước thế này được chứ? Bảo bối của hắn sao lại có râu? Bảo bối của hắn sao lại có bàn tay như heo chứ? Bảo bối của hắn sao lại sốt ruột mò mẫm hai chân của hắn?
A! A! A! Người đàn ông đè trên người hắn luôn mồm kêu ‘bảo bối’ là ai hả? Con mẹ nó rốt cuộc là ai chứ?
Giãy giụa cũng vô dụng; rơi nước mắt là tất yếu; đau đớn là bình thường; hối hận đó là vĩnh hằng!
Nước mắt Trương Huy rơi đầy trên gối, trong đêm đen như mực hắn khàn giọng kêu hết lần này đến lần khác: “Đừng, đừng…” Hắn nghiến răng, hận đến mức trái tim cũng sắp vỡ nát!
Hắn sẽ ghi món nợ này trên người cô nàng đáng chết kia! Hắn sẽ không bỏ qua cho cô ta! Hắn phải khiến cô ả chết vô cùng khó coi!
Trương Huy căm hận Hùng Cách Cách, còn Hùng Cách Cách lại không thể nói mình hoàn toàn vô tội.
Nếu như Trương Huy không có ý xấu, bỏ thuốc vào rượu và bản thân mình còn uống hai ly thì cũng sẽ không dễ dàng bị người khác chế ngự. Muốn trách thì chỉ có thể trách hắn tâm địa bất chính, bị sét đánh bừa mà trúng thôi!
Đừng tưởng rằng Hùng Cách Cách cô là người dễ bắt nạt! Mặc dù cô không lên tiếng, nhưng lại chứa cả một bụng ý nghĩ xấu xa bỉ ổi!
Những ý nghĩ xấu xa của cô mặc dù không chạy như thạch tín, như kiến huyết phong hầu (**), nhưng thiên thời địa lợi nhân hòa lại luôn đặc biệt chiếu cố cô, thích giúp cô trêu chọc những tên tôm tép nhãi nhép. Trương Huy chính là bia đỡ đạn đứng mũi chịu sào.
(**) Cây kiến huyết phong hầu: Trong khu rừng rậm ở Xi-Xoang-Ba-Na ở Vân Nam Trung Quốc có một loại cây cao to gọi là “Tiễn độc mộc” (cây có chất độc để tẩm vào mũi tên). Cây có một loại dịch lỏng mang tính kịch độc. Nếu người hoặc động vật bị dính chất này vào bên ngoài da nơi bị rách sẽ rất nhanh tử vong. Vì vậy người ra mới đặt chi nó cái tên đáng sợ là “Kiến huyết phong hầu” (thấy máu đóng yết hầu).
Hùng Cách Cách tưởng rằng những chuyện xấu mình làm không có ai biết hết. Nhưng Xương Kỳ lại ngoảnh mặt làm thinh với vất cả những chuyện xảy ra, cô phát hiện người phụ nữ này không đơn giản! Có trù tính, có sự khôn ngoan, có thủ đoạn chỉnh người khác, phải nói là cực kỳ bỉ ổi! Không hiểu sao Xương Kỳ lờ mờ cảm thấy Hùng Cách Cách hơi quen quen. Giống như đã từng gặp ở đâu đó rồi?
Ha ha... Bất kể là có phải đã từng gặp hay không thì cô cũng sẽ nhớ đã gặp cô nàng đó một lần!
Chiến tranh giữa phụ nữ chiến trường không có khói thuốc súng. Tên bắn lén và thuốc độc đều là vũ khí không thể thiếu. Cô nàng đó không phải kẻ dễ bắt nạt lẽ nào Xương Kỳ cô lại là một cục đất sét có thể để mặc người ta nhào nặn sao? Muốn tranh giành đàn ông với cô quả là đi tìm đường chết!
Khi Hùng Cách Cách bưng đĩa trái cây, trở lại vị trí ban đầu của mình thì Xương Kỳ cũng bưng cà phê trông rất lẳng lơ đi đến bên cạnh Phó Bạc Yến.
Có người đàn ông nịnh nọt lập tức đưa một chiếc ghế đến cho cô ta.
Xương Kỳ ngoái đầu nhìn lại cười một tiếng bày tỏ cảm kích, sau đó ngồi kế bên Phó Bạc Yến, đặt cà phê trong tay lên bàn, từ từ đẩy tới trước mặt Phó Bạc Yến, động tác đó, vẻ mặt đó, ánh mắt mập mờ không thể nào hình dung nổi đó, tất cả đều để bày tỏ một tin tức với bên ngoài - cô ta, Xương Kỳ, mới là người phụ nữ của Phó Bạc Yến!
Bằng vào trực giác của phụ nữ, Hùng Cách Cách cảm thấy Xương Kỳ thuộc kiểu người không có ý tốt. Ham muốn giữ lấy của cô ta với Phó Bạc Yến biểu hiện quá rõ ràng. Tuy nói Hùng Cách Cách trông có vẻ chậm lụt nhưng đối với quan hệ giữa nam và nữ… Ồ, không, nói chính xác là chút chuyện giữa nam và nam, cô vẫn vô cùng nhạy cảm. Lần này cô đã dời sự chú ý từ mối quan hệ nam và nam chuyển sang nam và nữ, tuy hiệu quả có hơi kém nhưng cũng không đến nỗi nào.
Nếu theo nguyên tắc làm việc trước kia của Hùng Cách Cách thì cô nhất định sẽ… không thèm phản ứng. Nhưng hôm nay bị một trận phê bình của Phó Khương, Hùng Cách Cách lại cảm thấy trong việc xử lý tình cảm nam nữ cô nên suy nghĩ thoáng hơn một chút.
Nghĩ là làm, Hùng Cách Cách đặt trực tiếp đĩa hoa quả trước mặt Phó Bạc Yến.
Phó Bạc Yến cúi đầu đánh giá các thứ chất trước mặt mình, rồi cực kỳ tự nhiên cầm trái cây lên đưa vào miệng nhấm nháp.
Xương Kỳ cười tự giễu, nói rất có ngụ ý: “Uống cà phê xong là muốn nếm thử vị của trái cây ngay? Đàn ông ấy à, thích lấy nhiều chiếm nhiều thật đấy.”
Phó Bạc Yến nhếch miệng đáp: “Cà phê thỉnh thoảng uống một hớp thì còn được, chứ nếu muốn khỏe mạnh sống lâu thì lựa chọn đầu tiên đương nhiên là trái cây rồi.”
Xương Kỳ cố gắng che giấu nỗi chua xót, cô ta đứng lên vỗ vai Phó Bạc Yến cười yếu ớt nói: “Cố gắng mà ăn trái cây của anh đi, em cũng phải đi ‘săn mồi’ đây” Lúc này cô chỉ có thể lấy lui làm tiến, nếu không thì chỉ tự rước nhục vào mình mà thôi.
Vốn Hùng Cách Cách còn tưởng Xương Kỳ sẽ gây ra một số hành động giật gân gì đó, không ngờ cô ta lại chỉ nói có hai câu bèn phủi mông bỏ đi.
Hùng Cách Cách nắm chặt nắm đấm, đúng là vô dụng. Không hiểu sao cô lại cảm thấy hơi thất vọng và phiền muộn.
Sau khi đánh xong ván bài tất cả mọi người đều giải tán.
Hùng Cách Cách ngồi trên xe Phó Bạc Yến duỗi lưng, than thở: “Kiểu xã giao này mệt mỏi thật.” Cô nhìn Phó Bạc Yến đánh bài mà sắp không mở nổi mắt. May là còn có nước trái cây để vực dậy tinh thần, bằng không nhất định cô đã ngồi ngủ rồi.
Phó Bạc Yến nhăn mày nói: “Nếu bản thân cô đánh bài thì có thể sẽ không thấy mỏi vậy đâu.”
Hùng Cách Cách cười cười ha ha nói: “Tôi thèm vào chơi. Thua mất tiền thì còn chán hơn.”
Phó Bạc Yến cười cưng chiều, “Lần sau để cô tập luyện một chút. Thua thì tính cho tôi.”
Hùng Cách Cách lén đưa mắt nhìn qua tay Phó Bạc Yến, không biết mình có nên nhào qua, chủ động nắm tay của anh ta rồi tỏ ra nhiệt tình không nhỉ? Cô chưa từng yêu đương nên cũng không biết làm sao mới có thể khiến bản thân tỏ ra chỉ động một chút.
Trong lúc Hùng Cách Cách còn đang do dự không quyết thì xe đã lái đến một nơi tương đối xa.
Trên đường núi tối đen như mực có một chiếc xe minibus vẫn luôn bám đuôi theo sau xe Phó Bạc Yến.
Phó Bạc Yến nhạy cảm nhận ra có gì đó không đúng, nhưng lúc anh vừa định tăng tốc thì Hùng Cách Cách lại đột nhiên nắm chặt tay phải của anh!
Đúng lúc này, chiếc xe vẫn bám đuôi Phó Bạc Yến đột nhiên tăng tốc tông mạnh vào đuôi xe Phó Bạc Yến!
Ầm một tiếng, xe của Phó Bạc Yến bị ép va vào một thân cây khiến Phó Bạc Yến và Hùng Cách Cách hoa mắt chóng mặt.
Bốn tên đàn ông mang mặt nạ nhanh chóng nhảy xuống khỏi xe minibus, chia nhau đánh ngất hai người đã đầu váng mắt hoa, sau đó trói hai người ném vào thùng xe minibus rồi mới phóng đi.
Khi nhà họ Phó nhận được điện thoại tống tiền thì cả gia đình đều nổi giận.
Ông cụ Phó giận đến nỗi mặt xanh mét! Ai dám bắt cóc cháu của ông quả thực là chán sống! Không coi ai ra gì! Đúng là không coi ai ra gì!
Ba Phó liên tục hút thuốc, cau mày, vắt óc nghĩ xem làm thế nào mới tốt.
Mẹ Tô thì niệm mãi ‘a di đà phật’, không ngừng cầu xin Bồ Tát phù hộ.
Sắc mặt Tô Hàng nặng nề và trắng bệch. Cậu ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách không nói một lời.
Phó Khương không có bất kỳ biểu hiện nào, chỉ là anh đã cúi đầu uống đến ly cà phê thứ năm rồi.
Mẹ Tô vái lạy Bồ Tát xong, lòng nóng như lửa đốt nói: “Bọn cướp nói bảo chúng ta giao 50 triệu cho chúng, tiền đã xoay được rồi, sao họ còn không gọi điện qua nhỉ? Hay là chúng ta báo cảnh sát đi?”