• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Spoiler
Chương 89: Nổi giận (2)

Editor: Mèo Múp

Đôi môi bị khói lửa hun đốt tản ra mùi vị đắng chát, nhưng lại làm Phó Khương cảm nhận được niềm hạnh phúc trước nay chưa từng có. Anh yêu mùi vị này hơn bất kì loại nước hoa đẳng cấp nào trên thế giới. Hùng Cách Cách là bảo bối của anh bảo, bảo bối đặc biệt, bảo bối có một không hai!

Trên đời này không có một người nào có thể hành động như vậy vì anh. Càng không có một người nào đáng giá để anh yêu sâu đậm như thế.

Nếu như có thể, anh thật sự muốn cô hóa thành máu thịt, dung nhập vào thân thể của mình. Để cho anh thương cô, yêu cô, từng giờ từng phút không rời khỏi cô. Như thế cả cuộc đời này.

Ngọn lửa lan tràn, thiêu đốt bầu trời thành một màu đỏ tươi.

Hùng Cách Cách có thể cảm thấy Phó Khương đang run rẩy, nhưng lại không thể không cố gắng đẩy Phó Khương ra, né tránh cái hôn sâu của anh.

Anh... Anh... Tại sao anh ta lại hôn cô? Anh ta đè lên vết thương của cô rồi! Thật là đau! Đau! Đau quá đi mất!

Vết bỏng bị lửa đốt rất đau! Đau đến không muốn sống nữa!

Hùng Cách Cách nức nở, giùng giằng, vùng vẫy... Nhưng không thoát ra được.

Phó Khương tựa như một tòa tường đồng vách sắt, ôm Hùng Cách Cách thật chặt, hôn cô, không chịu buông tay.

Đau? Để cho cô đau cũng tốt!

Anh muốn khiến Hùng Cách Cách nhớ kĩ sự đau đớn này, bởi vì đau đớn này sinh ra vì anh!

Từ nay về sau, anh sẽ không để cho cô đau nữa. Vì thế nên sự đau đớn này mới trở nên quý giá.

Đau đi, đau đến không cách nào quên được, đau đến sinh ra sợ hãi để sau cô sẽ không mạo hiểm như vậy nữa! Sẽ không xông vào trong biển lửa vì anh nữa!

Nếu như có một ngày, tính mạng của anh thực sự rơi vào nguy hiểm, anh không cũng cần cô đến gần anh, cứu anh.

Anh muốn để cô sợ hãi đau đớn đến mức không dám đến gần nỗi đau nữa!

Anh chỉ nghĩ cho cô, chỉ muốn cô vui vẻ. Cô vui vẻ mới là hạnh phúc của anh.

Lúc này, trước sự cố chấp của Phó Khương, Hùng Cách Cách giống như đã hiểu ra cái gì đó, lại giống như không hiểu gì cả. Phó Khương là một câu đố. Anh thích thân cận cô, thích ôm cô, thích gặm miệng cô. Thời điểm cô cho rằng anh có ý tứ gì với mình thì anh lại tám chuyện với cô về một người đàn ông khác.

Nhưng có người gay nào lại thích gặm miệng của con gái không?

Hùng Cách Cách hết sức kinh ngạc phát hiện dường như cô cũng không ghét nụ hôn của Phó Khương. Chẳng lẽ là do cô đã quen với những hành động quái dị rồi sao?

Ai da! Chẳng lẽ bệnh tâm thần cũng lây sao?

Chẳng lẽ sống chung với Phó Khương một thời gian thì thần kinh của cô cũng có vấn đề? Cô sẽ không trong một mùa hè nóng bức nào đó trần truồng chạy nhong cùng với anh chứ? Á, Thượng Đế ơi, Người đừng cố gắng rèn luyện trái tim nhỏ bé của cô có được hay không?

Hùng Cách Cách cảm thấy có chút khủng hoảng, cô muốn sử dụng bạo lực, muốn tránh thoát khỏi lồng ngực của Phó Khương thì Phó Khương lại với cô nói: “Tất cả manga của em, anh sẽ tặng lại em một bộ mới. Bảo đảm không thiếu một quyển.”

Những lời này có thể so với linh đan diệu dược, lập tức hóa giải đau đớn của Hùng Cách Cách, làm cho tinh thần cô phấn chấn, ý chí sục sôi!

Cô lập tức ngưng giãy giụa, lại còn sử dụng một loại ánh mắt hết sức nóng bỏng nhìn chằm chằm Phó Khương.

Thậm chí ánh mắt này còn khiến cho Phó Khương phải ngượng ngùng. Đủ thấy công lực của cô cực mạnh, không phải chỉ vài ba lời là có thể miêu tả rõ ràng được.

Phó Khương cẩn thận ôm lấy Hùng Cách Cách lên xe Tô Hàng.

Tô Hàng nện một đấm ở trên mui xe, đập xe thành một cái hố to. Anh lên xe, cố gắng khống chế lửa giận của mình để không đạp Phó Khương xuống xe, sau đó nghiền chết Phó Khương!

Phó Khương lại dám hôn Hùng Cách Cách?

Rất đáng hận!

Tất cả những gì vừa mới xảy ra làm cho người rất khiếp sợ cho nên anh mới không kịp phản ứng, xông tới, đánh cho Phó Khương nửa chết nửa sống! Đợi khi anh phản ứng kịp thì Phó Khương đã hôn hít Hùng Cách Cách trước mặt anh rồi, đến lúc muốn xông tới thì Phó Khương đã ôm Hùng Cách Cách ngồi vào trong xe. Nếu không phải thấy Hùng Cách Cách bị thương nặng, cần phải nhanh chóng tiến hành chữa trị thì anh... anh... anh thật muốn kéo dài mấy phút để lột da Phó! Khương!

Tô Hàng nghiến răng nghiến lợi, sắc mặt tái xanh, đủ thấy giận không nhỏ.

So với Tô Hàng thì Phó Bạc Yến cũng không khá hơn chút nào.

Anh thả lỏng nắm đấm rồi lại nắm lại, mấy lần muốn đánh chết ông chú Phó Khương không biết xấu hổ của mình! Nhưng lý trí ngăn anh lại, biết hành động này của mình thiếu hụt cơ sở. Cho nên anh chỉ có thể nuốt oán hận vào trong bụng.

Phó Bạc Yến rất muốn tìm một từ có thể miêu tả chính xác Phó Khương. Nhưng mà anh tìm tới tìm lui ở kho từ ngữ trong đầu thì sửng sốt nhận ra mình không tìm được từ nào thỏa đáng.

Phó Khương, quả nhiên chỉ thích hợp với bệnh viện tâm thần.

Phó Bạc Yến hít một hơi thật sâu, đi lên xe, tìm kiếm hộp cấp cứu ở trên xe, sau đó mặt lạnh nói với Hùng Cách Cách: “Cô chịu đựng một chút, trước tiên cởi áo ra, rửa sạch vết thương đã.”

Hùng Cách Cách nhăn nhó nói: “Không cần, đợi lát nữa tôi... A...”

Phó Khương ôm lấy Hùng Cách Cách, đè cô trên đùi mình, lộ ra cả lưng, sau đó nói với Phó Bạc Yến: “Để kéo và nước sát trùng đó cho chú, cháu lên phía trước ngồi đi.” Anh không muốn Phó Bạc Yến nhìn thấy lưng của Hùng Cách Cách. Hùng Cách Cách là của anh, từ đầu đến chân đều là của anh. Phó Bạc Yến có thể đến gần Hùng Cách Cách trong vòng mười mét đó là ân điển của nó rồi.

Phó Bạc Yến tức giận vô cùng, lại không thể cãi nhau với Phó Khương vào lúc này. Anh chỉ vào đôi tay đang quờ quạng lung tung của Hùng Cách Cách, nói: “Một mình chú không khống chế nổi cô ấy đâu.”

Phó Khương nắm tay Hùng Cách Cách, bỏ vào trong miệng, cắn một cái.

“Á...” Hùng Cách Cách kêu thảm một tiếng, sau đó không giãy dụa nữa.

Đầu Phó Bạc Yến đầy vạch đen. Đối phó với con gái không thể nghe lời là phải sử dụng bạo lực. Có phải anh đã sử dụng sai sách lược với Hùng Cách Cách rồi không? Nếu như lúc Hùng Cách Cách chống cự không phối hợp, anh cũng cắn một cái như vậy thì mọi chuyện có thể trở nên dễ hơn hay không? Phó Bạc Yến lắc đầu, quăng những suy nghĩ ngổn ngang trong đầu ra ngoài. Anh khẳng định, nếu như anh dám cắn Hùng Cách Cách thì nhất định Hùng Cách Cách sẽ cho rằng anh là quái vật, từ đó cách xa anh. Đúng vậy, anh không phải là Phó Khương, không phải là một người bị... bệnh tâm thần có thể làm cho người ta dễ dàng tha thứ. Giờ phút này, Phó Bạc Yến có chút hâm mộ danh hiệu bệnh tâm thần của Phó Khương. Không thể không nói, vào thời điểm nào đó, danh hiệu này có tác dụng rất lớn .

Phó Khương thấy Phó Bạc Yến chẳng những không tránh ra, ngược lại còn nhìn chằm chằm lưng Hùng Cách Cách mà ngây người thì mắt hơi híp lại, bắn ra hai luồng ánh sáng sắc bén, lạnh giọng hỏi: “Cháu muốn nhìn cái gì? Chú đưa lưng cho cháu xem nhé?”

Phó Bạc Yến run rẩy, lập tức xoay người, mắt nhìn phía trước, dùng hành động tỏ rõ lập trường mình không muốn nhìn lưng Phó Khương. Sau đó anh lại cảm thấy có gì đó không đúng. Tại sao Phó Khương có thể giúp Hùng Cách Cách rửa sạch vết thương, còn anh thì phải tránh đi? Dù Phó Khương có lộ lưng cho anh nhìn thì anh cũng có thể trợn tròn mắt mà nhìn cơ mà. Nghĩ đến đây, Phó Bạc Yến quay đầu lại, mím môi, cũng dùng tay rửa sạch lưng cho Hùng Cách Cách.

Anh nhẹ nhàng kéo cái áo bị đốt trụi của Hùng Cách Cách, sau đó cầm cây kéo cẩn thận cắt ra thành hai mảnh.

Tay Phó Bạc Yến hơi run rẩy, đủ thấy anh căng thẳng đến mức nào.

Phó Khương liếc Phó Bạc Yến, nhưng không nói thêm gì nữa.

Hai người đàn ông cùng nhau làm, phân công hợp tác, cẩn thận tháo gỡ lớp áo cản trở này ra. Thỉnh thoảng đến chỗ lớp áo và da cùng bị đốt, dính vào với nhau thì Phó Bạc Yến sẽ vô cùng nhẹ tay, lúc đó người Hùng Cách Cách sẽ khẽ run hai cái, nhưng từ đầu đến cuối cô không hề phát ra một tiếng kêu đau đớn nào cả. Điểm này khiến ba người đàn ông trong xe càng thêm đau lòng.

Khi lưng Hùng Cách Cách được rửa sạch thì mọi người mới nhìn thấy rõ vết phỏng nước và da thịt bị thiêu cháy, mắt của Phó Khương và Phó Bạc Yến đều cay xè.

Tô Hàng hết sức nóng nảy, vừa cố gắng tăng tốc cũng như giữ xe chạy được vững vàng, vừa gân cổ hô: “Cô ấy như thế nào rồi? Vết thương có nghiêm trọng không?”

Không ai đáp lời.

Tô Hàng vô cùng tức giận, nhưng cũng không có thời gian tức giận.

Khi anh dừng xe ở cửa bệnh viện thì nhanh chóng nhảy ra khỏi ghế tài xe, mở cửa xe, muốn ôm Hùng Cách Cách đi.

Phó Khương lại trực tiếp giao cho anh một nhiệm vụ khác: “Đi tìm y tá, đẩy giường bệnh di động tới đây.”

Tô Hàng nhìn lướt vùng ngực, đề phòng cảnh xuân của Hùng Cách Cách lộ ra ngoài, không nói hai lời, lập tức quay đầu đi tìm y tá. So với việc tức giận với Phó Khương thì hiển nhiên vết thương của Hùng Cách Cách quan trọng hơn nhiều.

Trải qua một đêm hỗn loạn, khi bọn họ ba chân bốn cẳng đẩy Hùng Cách Cách vào phòng bệnh nghỉ ngơi thì trời đã gần sáng rồi.

Ba người đàn ông mệt mỏi canh giữ ở cửa phòng bệnh của Hùng Cách Cách. Theo lý thuyết, vất vả một đêm như vậy, người nào cũng sẽ mệt mỏi nhưng không ai cảm thấy buồn ngủ chút nào cả.

Phó Khương dựa vào cửa phòng bệnh bên trái, Phó Bạc Yến dựa vào phía bên phải, Tô Hàng ngồi liệt ở trên ghế, ngẩn người nhìn cửa phòng bệnh.

Phó Khương sờ sờ túi quần, móc ra một gói thuốc lá đã bị ướt. Anh siết gói thuốc lá thành một cục, ném vào trong thùng rác.

Phó Bạc Yến nhắm hai mắt, nói: “Bác sĩ nói vết phỏng tương đối nghiêm trọng, bình thường anh chị xã hội đen cũng không chịu nổi loại đau đớn này. Nhưng lúc chúng ta bôi thuốc cho Hùng Cách Cách, cô ấy lại không rên một tiếng.” Lúc bôi thuốc lên vết thương, chắc hẳn là rất đau đúng không?

Đột nhiên Tô Hàng bật dậy, vung quả đấm, nhào tới Phó Khương. Nếu như không phải Hùng Cách Cách lầm tưởng Phó Khương ở trong biệt thự thì cô sẽ không vọt vào cứu chú ta, càng không bị thương nặng như vậy!

Phó Khương lấy tay chặn quả đấm của Tô Hàng, lạnh lùng nói: “Tại sao cháu lại tức giận? Là bởi vì biết mình bị nốc ao rồi hả? Hùng Cách Cách vì chú mà không tiếc xông vào biển lửa. Chú cũng sẽ làm thế vì cô ấy. Cháu đừng có tức giận như một đứa trẻ chỉ vì đó là thói quen nữa. Cháu không dám xông vào biển lửa vì Hùng Cách Cách thì không có tư cách vung nắm đấm với chú!”

Nhịp thở của Tô Hàng rối loạn. Sau khi anh suy đoán Hùng Cách Cách xông vào biển lửa thì quả thật chưa từng nghĩ đến việc xông vào nguy hiểm cứu Hùng Cách Cách ra ngoài. Không… không… không, có lẽ anh đã nghĩ tới nhưng mà tình hình khi đó quá khẩn cấp, ngay cả chính mình anh cũng không để ý thì tất nhiên là sẽ không suy nghĩ được trong lúc nguy cấp đó anh muốn gì và định làm gì.

Trước sự chỉ trích của Phó Khương, Tô Hàng không thể giải thích được gì cả, anh chỉ có thể nghiến răng hô lên để giảm nỗi khủng hoảng trong lòng: “Cháu không bị nốc ao! Hùng Cách Cách đã chấp nhận làm bạn gái của cháu, chúng cháu đang hẹn hò!”

Sau khi Tô Hàng nói xong là sự im lặng bất tận.

Sắc mặt của Phó Khương thay đổi, châm chọc nói: “Cháu đang nằm mơ sao?”

Phó Bạc Yến cau mày nói: “Tô Hàng, đừng có nói lung tung.”

Tô Hàng cười lạnh nói: “Em không nói lung tung! Chẳng những em đã hỏi Hùng Cách Cách, mà còn...” Anh kiêu ngạo cười một tiếng: “Em còn hôn môi cô ấy. Phía trên kia đó có dấu ấn của em!”

Trong lòng Phó Khương lòng đau xót, anh nheo mắt lại, khóe môi cong lên, dùng giọng nói hết sức âm trầm nói: “Tô Hàng, quả thật chú đã xem thường cháu.”

Tô Hàng ưỡn thẳng sống lưng, căm tức nhìn Phó Khương, lên giọng uy hiếp: “Từ nay về sau, tốt nhất chú nên cách xa Hùng Cách Cách một chút!”

Phó Khương nhướn mày, biểu đạt sự khinh thường của mình: “Nếu như chú nói không thì sao?”

Tô Hàng tức giận nói: “Cháu...”

Phó Khương cười ha hả, lắc lắc ngón trở, nói với anh ta: “Cháu nghĩ như thế nào không quan trọng, bởi vì chú không để cháu vào trong mắt. Cho dù cháu có mắng tổ tông chú thì chú cũng có thể tiếp nhận.” Đến đây đi, mặc dù mắng chửi thì bọn họ cũng cùng tổ tiên ông bà mà.

Tô Hàng tức giận vô cùng, nắm chặt quả đấm định đánh Phó Khương.

Phó Bạc Yến coi như tương đối tỉnh táo. Anh ngăn lại Tô Hàng: “Được rồi, Tô Hàng, đừng náo loạn nữa. Em về nhà trước đi. Anh ở lại đây trông chừng, ngày mai em trở lại thay ca.”

Tô Hàng hất tay Phó Bạc Yến ra, hừ lạnh: “Anh đâu có chuyện gì ở đây, anh về đi, em ở lại trông chừng!”

Phó Bạc Yến hơi sững sờ, hỏi: “Em làm sao vậy?”

Tô Hàng hừ mũi: “Em không có chuyện gì. Em nghe Hùng Cách Cách nói anh và Xương Kỳ sắp có con. Anh nên quan tâm tới bà xã và đứa bé của mình đi, chạy đến đây trông chừng là sao?”

Mặt của Phó Bạc Yến vặn vẹo. Anh nhìn ánh mắt của Tô Hàng, trầm giọng hỏi: “Hùng Cách Cách nói như vậy với em sao?”

Tô Hàng cười híp mắt nói: “Đúng vậy.”

Chương 90: Nổi giận (3)

Edit: Mèo Múp

Beta: Diem Nguyen

Nguồn: www.tieuthuyetedit.com

Phó Bạc Yến xoay người, đẩy cửa phòng bệnh ra. Anh muốn giải thích rõ với Hùng Cách Cách, lúc anh và Xương Kỳ xảy ra quan hệ thì anh vẫn chưa yêu cô.

Tô Hàng vội ngăn Phó Bạc Yến lại: “Chuyện như vậy thì có gì hay mà đi giải thích. Anh đừng đi quấy rầy cô ấy nghỉ ngơi.” Nói giỡn hả? Làm sao anh có thể để cho Phó Bạc Yến giải thích với Hùng Cách Cách? Hùng Cách Cách, đồ ngu ngốc kia, không chừng chỉ bị Phó Bạc Yến lừa dối vài câu là đã ngoan ngoãn đi vào tròng rồi. Anh vẫn luôn nhớ rõ, Hùng Cách Cách từng có một chút ý định nho nhỏ với Phó Bạc Yến. Đốt lại nhúm tro tàn à, ngàn vạn lần không thể được!

Phó Bạc Yến thấy Tô Hàng chắn đường, trong lòng không vui, cau mày nói: “Tránh ra!”

Tô Hàng ngạo mạn, nhếch khóe miệng, kiên quyết nói: “Không tránh!” Đúng, không tránh chính là không tránh!

Phó Bạc Yến hết sức nhanh nhẹn, không nói một câu thừa thãi nào, vung quả đấm, đánh vào bụng của Tô Hàng. Nói thật là trong đêm nay, khi nghe Tô Hàng nói bậy bạ, lớn tiếng tuyên bố Hùng Cách Cách là bạn gái của nó thì lòng anh đã rất khó chịu rồi. Tô Hàng này là đồ não ngắn, biết so kè với anh trai mình mà tại sao không đi nhằm vào tên thất phu Phó Khương kia đi?

Ttrong lòng Phó Bạc Yến tức giận nên tung cú đấm không có nương tay.

Tô Hàng rên lên một tiếng, bị đau nên trong nháy mắt lửa giận bốc lên, trực tiếp tung ra cú đấm đánh trả vào mặt Phó Bạc Yến! Là anh mà lại ra tay độc ác với em mình như vậy sao? Thế thì anh cũng không cần nể tình nữa! Đánh đi, đánh đi, trong bụng của ai không có một đống lửa giận? Hừ!

Trong bệnh viện yên tĩnh, trên hành lang trống trải, chỉ thấy hai anh em, anh tới tôi lui, đánh đến cực kỳ cao hứng. Kêu rên, nhất định là có; đau đớn nhất định cũng có; quả đấm là vĩnh hằng mà!

Nhìn thấy hai anh em họ đánh nhau, Phó Khương không có vẻ gì lo lắng cả. Anh lười biếng đứng dựa cửa theo dõi diễn biến cuộc ẩu đả, lòng anh thấy thoải mái hết sức.

Anh cười nhếch mép, có mấy phần châm chọc, có mấy phần khinh thường, cùng với mấy phần không thể nắm bắt.

A... Tô Hàng và Phó Bạc Yến, thật là hai đứa bé ngoan mà. Nếu như anh là Tô Hàng, hoặc là Phó Bạc Yến thì người thứ nhất anh ra tay nhất định sẽ là tên Phó Khương đáng ghét anh đây. Nhưng không nghĩ tới hai đứa bé ngoan này lại hiểu được đạo lí tôn trọng bề trên.

Nhưng mà cái người tên là Phó Khương đó, từ trước tới giờ không biết cái gì gọi là kính già yêu trẻ nha.

Phó Khương cười tự giễu một tiếng, tiếp tục xem cuộc chiến.

Anh thấy Tô Hàng không phải là đối thủ của Phó Bạc Yến thì đứng lên, cử động bả vai vài cái, cười nói: “Làm trưởng bối, chú không thể khoanh tay đứng nhìn nữa rồi.” Nói xong anh lập tức đánh vào bụng Phó Bạc Yến một cái.

Con mẹ nó... Đau... Đau quá...

Hai anh em người ta đang đánh nhau, chú xông lên làm cái gì?

Tô Hàng sửng sốt, nổi giận quát: “Ai cần chú giúp?” anh và anh trai đang đánh nhau, liên quan gì đến Phó Khương?

Phó Khương quay đầu lại, nhếch miệng cười với Tô Hàng, sau đó hết sức tự nhiên nâng lên tay, cho Tô Hàng một đấm: “Được rồi, vậy thì chú chỉ có thể đối xử công bằng thôi.”

Tô Hàng cực kì tức giận, cực kì đau đớn, hít sâu, mắng: “Con mẹ nó, đồ thần kinh!”

Phó Khương cười ha ha, nói: “Xấu hổ quá, chú quên mất, mấy người bệnh thần kinh thì đánh người không cần lý do. Làm hại chú từ nãy đến giờ suy nghĩ nên dùng lý do gì để làm cho các cháu dừng lại. A... Chú thật đúng là không bình thường mà.”

Phó Bạc Yến và Tô Hàng chợt hiểu ra, Phó Khương đang muốn dạy dỗ hai người bọn họ!

Được, nếu Phó Khương già mà không kính thì cũng không thể trách hai người bọn anh chém giết không nương tay! Hơn nữa hai người bọn họ đã sớm muốn ra tay với Phó Khương rồi. Nếu không phải là ngại vai vế thì họ đã đánh cho Phó Khương trở về bụng mẹ đầu thai từ lâu rồi!

Nghĩ đến đây, hai anh em liếc mắt nhìn nhau, cùng nhau tiến về phía Phó Khương.

Cuối cùng ba người hỗn chiến với nhau.

Bọn họ đánh nhau loạn xạ, đánh cho sưng mặt sưng mũi, kêu rên không ngừng, lại có lúc xịt máu ra. Đó là kết quả của việc khiêu kích đối phương.

Lúc bốn giờ, Hùng Cách Cách đẩy cửa phòng bệnh ra, nhìn thấy hình ảnh ba người đàn ông đang quấn lấy nhau, lăn qua lăn lại trên mặt đất.

Hùng Cách Cách hít hà, ánh mắt mông lung hỏi: “Mấy anh đang chơi 3p sao?”

Trong nháy mắt ba người đàn ông dừng lại, ngẩng đầu lên nhìn Hùng Cách Cách, thân thể cứng ngắc ngay tại chỗ.

Khi Hùng Cách Cách thấy trên khóe miệng bọn họ còn dính vết máu đỏ tươi thì ánh mắt cô sáng lên, kinh ngạc la lớn: “Ai da! Còn có lạc hồng nữa!”

Ba người đàn ông hóa đá tập thể. Không, ba người bọn họ muốn tự sát tập thể rồi.

Hùng Cách Cách hít mũi một cái, xoay người trở lại phòng bệnh, sau đó ý thức được vừa rồi mình đã nói một câu kinh hãi thế tục đến mức nào! A! A!

Trời ạ, nhất định là cô chưa tỉnh ngủ, vẫn còn trong mơ. Nằm xuống, nằm xuống, ngủ tiếp một lát nữa. Không chừng trong mơ cô sẽ mơ thấy ba người bọn họ âu âu yếm yếm đấy...

Thật bỉ ổi, thật kích động... Xấu hổ quá đi!

Trong đầu Hùng Cách Cách tự động tưởng tượng ra một bức tranh cực kỳ sinh động, toàn là cảnh phun máu mũi.

Bởi vì tưởng tượng nên bức tranh không được miêu tả cụ thể lắm, nhưng mà lời thoại trong đó lại đáng giá để suy nghĩ sâu xa.

Phó Khương nói: Tiểu Hàng Hàng, ngoan nào, nhịn một chút là tốt rồi, không đau đâu.

Tô Hàng nói: A, không được, đau quá! Chú là đồ khốn kiếp! Chú muốn làm rách của cháu sao sao?

Phó Bạc Yến nói: Hàng, như vậy mà đã không chịu nổi sao? Nếu thêm anh nữa em sẽ hỏng mất.

Tô Hàng nói: Ư! Hai người là đồ cầm thú!

Ặc... Đây là một mối quan hệ hỗn tạp nha. Từ trong đó, không khó nhận ra địa vị của bọn họ ở trong lòng Hùng Cách Cách.

A, không đúng, không đúng, mặc dù Phó Khương rất đen tối, đánh bại được Tô Hàng, nhưng mà... anh ta đã bị cô phế mất rồi.

Cho nên, đoạn đối thoại này phải sửa lại.

Tô Hàng nói: Hừ! Chú đừng lộn xộn!

Phó Khương nói: Tiểu Hàng Hàng, nếu như cháu đã không được thì đừng khống chế hành động của chú.

Tô Hàng rống lên: Ai nói cháu không được? Để cháu cho chú thấy sự lợi hại của cháu! Hôm nay cháu phải làm cho chú muốn khóc cũng không được!

Phó Bạc Yến nói: Cẩn thận một chút, đừng làm hỏng.

Tô Hàng nói: Anh, chúng ta cùng nhau lên đi. Tiện nhân này chịu được mà.

Phó Khương nói: Cá nhân chú hết sức đồng ý quan điểm của Tiểu Hàng Hàng.

Hùng Cách Cách núp ở trong chăn lại thấy xấu hổ thêm lần nữa.

Ặc... Cô rất thuần khiết, thật đó! Tuyệt đối thuần khiết!

Tình cảm giữa những người đàn ông rất vi diệu. Ngay cả bạn bè tốt nhất cũng có thể đánh nhau, lời này tuyệt đối không phải là giả.

Ba người đàn ông này đánh nhau cực kì dã man, nhưng sau khi bôi thuốc cho đối phương xong, nhìn mặt mày người kia chỗ xanh chỗ tím, biến dạng nghiêm trọng không nhịn được phá lên cười ha ha.

"Hí...." Cười khoa trương quá mức, làm cho vết thương đau đớn, ba người đàn ông cùng hít thở sâu. Đau! Đau quá! Con mẹ nó!

Tô Hàng trừng Phó Khương một cái, thầm nói: Chú nhỏ ra tay cực kì hung ác, cứ nhằm vào bụng anh mà đánh!

Phó Khương liếc Phó Bạc Yến một cái, thầm nói: Thằng nhóc khó ưa này, không ngờ quả đấm lại cứng như vậy.

Phó Bạc Yến liếc Tô Hàng một cái, thầm nói: Đây là em ruột của mình sao? Đánh mạnh đến nổi mặt anh biến dạng luôn rồi!

Ba người đàn ông, anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, cảm thấy trận đánh này rất sướng! Mình bị đánh thì đau thật nhưng mình đánh người khác thì thoải mái vô cùng!

Hôm nay, đánh cũng đã đánh rồi, giận cũng hết giận rồi, việc nên làm cũng đã làm xong.

Phó Khương chỉ huy, nói: "Tô Hàng, đi mua điểm tâm sáng đi."

Tô Hàng hừ hừ, nói: "Cháu không đi! Muốn đi thì chú tự đi đi!"

Phó Khương chậc lưỡi, nói: "Cháu nói chuyện với chú mình như vậy sao? Thật là không được dạy dỗ đến nơi đến chốn! Lại đây chú tét mông mấy cái để cho cháu nhớ kĩ, nhớ lâu."

Tô Hàng xù lông nói: "Chú đừng nghĩ mình là bề trên thì muốn làm gì cũng được? ! Hừ! Dù sao cháu cũng không đi! Chú bảo anh đi đi!"

Phó Bạc Yến quay mặt qua nhìn Tô Hàng, nói: "Em cảm thấy dáng vẻ bây giờ của anh có thể đi ra ngoài sao?"

Tô Hàng thấy gương mặt Phó Bạc Yến đã biến hình thành bí đỏ, liền nén cười đứng lên, ngoan ngoãn đi mua điểm tâm sáng. Anh nghĩ: nhất định là Hùng Cách Cách rất đói bụng. Chờ anh mua bữa sáng về, Hùng Cách Cách ăn bữa sáng tình yêu của anh thì nhất định sẽ cười ngu ngốc với anh. A, không, là cười duyên mới đúng.

Sau khi Tô Hàng mua bữa sáng xong, còn chưa kịp nói câu nào với Hùng Cách Cách thì đã bị ông cụ Phó quát tháo bảo về nhà chính.

Trong nhà chính, ông cụ Phó tinh thần phấn chấn chống gậy, đầu tiên là quan tâm đến khuôn mặt bị thương của Tô Hàng, sau đó quở trách Tô Hàng từ đầu đến chân, tra hỏi lý do, vạch rõ ngọn ngành cũng là để cho anh nhanh chóng tìm bạn gái, để cho trước khi ông già này đi gặp tổ tông thì có thể ôm con trai của Tô Hàng một cái.

Tô Hàng vừa nghĩ tới việc con anh là sự kết hợp của anh và Hùng Cách Cách thì miệng không kiềm chế được bắt đầu cong lên, lại không cẩn thận làm cho vết thương đau đớn, mặc dù đau nhưng là nỗi đau vui vẻ .

Vốn Phó Bạc Yến muốn giải thích quan hệ của anh và Xương Kỳ với Hùng Cách Cách nhưng lại không thể không đến đồn cảnh sát, phối hợp với cảnh sát điều tra vụ hoả hoạn xảy ra tối hôm qua. Thật ra thì, cảnh sát nên tìm Phó Khương để điều tra. Bởi vì, tối hôm qua, người cuối cùng xuất hiện ở biệt thự là Phó Khương nhưng Phó Khương là một bệnh nhân tâm thần, lời của anh không thể làm chứng được.

Trong phòng bệnh chỉ còn lại Phó Khương và Hùng Cách Cách.

Hùng Cách Cách dùng cái muỗng nhỏ khuấy cháo, lẩm bẩm nói: "Tại sao gần đây cứ hay vào bệnh viện vậy nhỉ? Chẳng lẽ là phạm vào Thái tuế à?" Nếu quả như thật phạm Thái tuế*, nhất định là phạm đến Phó gia ba tên ác nhân kia. Cô lại tự hỏi có cần đi Tự Miếu một chuyến để đuổi tà khí hay không?

*Thái tuế là một sao, phạm Thái tuế hay hạn Thái tuế là gặp xui xẻo.

Phó Khương cầm lấy cái muỗng trong tay Hùng Cách Cách, múc cháo đưa tới bên môi Hùng Cách Cách: " Để anh đút em ăn."

Hùng Cách Cách nhìn về phía Phó Khương, kiên trì nói: "Để tôi tự ăn."

Phó Khương dịu dàng, kiên trì nói: "Ngoan, há miệng ra nào."

Hùng Cách Cách lạnh run một cái, cố chấp nói: "Tôi bị phỏng sau lưng chứ không phải là tay bị phỏng."

Phó Khương nhíu mày, nói: "Lấy tay múc cháo ăn, lưng em không đau sao?"

Hùng Cách Cách nói thẳng: "Đau, nhưng có thể chịu được."

Phó Khương giơ cái muỗng, trong mắt hiện lên nét đau lòng nhưng vẫn tỏ vẻ hài hước, nói: "Em không muốn dùng muỗng ăn cháo, chẳng lẽ muốn anh dùng miệng đút em ăn sao? Mặc dù từ sáng sớm đến bây giờ em chưa đánh răng nhưng anh vẫn có thể thỏa mãn thỉnh cầu này của em." Nếu như Hùng Cách Cách dám gật đầu, thì anh thề với tất cả thần linh trên trời, anh sẽ lập tức nhào tới, cho cô ăn một cách vui vẻ. Ông trời, ông cũng không cần đau lòng cho con, cứ cho như là anh đang đút cho chim non ăn đi!

Dù không muốn nhưng Hùng Cách Cách buột phải phối hợp. Cô lập tức há miệng ra, ngậm cái muỗng, nuốt cháo vào.

Phó Khương chậc chậc, cảm khái nói: "Hùng Cách Cách, em thật đúng là không hiểu tình thú."

Hùng Cách Cách ậm ừ nói: "Tình cảm của anh quá thâm sâu, tôi không hiểu nổi." Đây là lời nói thật.

Phó Khương thâm tình, nhìn chằm chằm Hùng Cách Cách, dùng giọng điệu hết sức khêu gợi, dụ dỗ nói: "A....Có chiều sâu sao? Có muốn anh biểu hiện trực tiếp hơn một chút hay không, để cho em hiểu thấu đáo hơn một ít?"

Nhịp tim của Hùng Cách Cách lập tức tăng nhanh, gương mặt hiện lên hai rặng mây hồng.

Phó Khương chậm rãi cúi đầu, giống như che chở bảo vệ vậy, cẩn thận từng li từng tí hôn lên cánh môi Hùng Cách Cách.

Hùng Cách Cách giống như bị đầu độc, vậy nên cô không biết tránh né.

Trước khi môi hai người chạm vào nhau một giây thì phòng bệnh vang lên tiếng gõ cửa.

Hùng Cách Cách lập tức cúi đầu, cầm chén cháo lên, ngửa đầu đổ vào miệng mình. Hự....Nóng quá! Thiếu chút xíu nữa là được hôn rồi! A, không, không, không, cô không có ý đó. Chính xác là cô suy nghĩ, thiếu chút nữa là bị hôn rồi? Phó Khương là bạn gái thân thiết của cô mà?

Tại sao cô lại có thể bị bạn gái của mình dụ dỗ chứ? ! Hành động của người bạn gái này cũng quá kì lạ rồi! Một lát đùa giỡn Tô Hàng, một lát lại tới quyến rũ cô, rõ ràng là....Khiến cô rất rối rắm nha!

Một người lương thiện như cô, đừng lôi cô vào những chuyện không thuần khiết đó!

Ai....Không có nghiêm túc gì cả!

Phó Khương hít một hơi thật sâu, quay đầu, vẻ mặt khó chịu nhìn chằm chằm cửa phòng bệnh, nói: "Vào đi!"

Một nhân viên bưu điện xuất hiện nhanh như tia chớp, lại lấy tốc độ của tia chớp mà biến mất. Chỉ bỏ lại một gói bưu kiện. Mà người nhận bưu kiện là —— Phó Khương.

Phó Khương hơi trầm tư trong chốc lát, sắc mặt có chút thay đổi. Anh không mở bưu kiện ra trước mặt Hùng Cách Cách, mà là híp mắt cười vớ Hùng Cách Cách, nói: "Anh đi ra ngoài hút điếu thuốc."

Hùng Cách Cách còn nhớ rõ nụ cười của Phó Khương, đó là một nụ cười làm cho người ta cảm thấy hạnh phúc. Khóe môi đẹp đẽ cong lên, đôi mắt hẹp dài cong thành trăng khuyết. Mà trong vầng trăng khuyết đó lại tản ra ánh sáng cưng chìu.

Cho nên Hùng Cách Cách mới nhớ kĩ nụ cười đó của Phó Khương. Và sau khi Phó Khương cười một cái thì biến mất.

Đúng vậy, biến mất, chân chính biến mất.

Tựa như năm anh mười hai tuổi, đột nhiên mất tích không thấy bóng dáng. Không ai biết anh đi đâu, cũng không ai biết anh còn trở lại hay không.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK