Trong xe, Hùng Cách Cách ôm Tô Hàng giống như một âm hồn ngồi ở băng ghế sau. Dưới mái ngố dài là đôi mắt hơi đỏ của cô. Thông qua kính chiếu hậu cô dùng đôi mắt giống như liệt nữ uy hiếp chủ xe, đồng thời không ngừng thúc giục để ông ta lái nhanh lên.
Hùng Cách Cách nói: “Bác tài à, bác nhanh lên, nhanh, nhanh, nhanh, nhanh hơn nữa đi…”
Tài xế cảm thấy một trận gió lạnh thổi sau gáy làm da đầu tê rần. Chân ông như nhũn ra, đạp thắng xe cũng không chuẩn nữa.
Hùng Cách Cách nhích gần lên phía trước, tiếp tục hối: “Nhanh lên, nhanh lên, nhanh lên, nhanh hơn, nhanh nữa vào...”
Bác tài giật mình dũng cảm xông qua đèn đỏ đầu tiên.
Hùng Cách Cách nhếch miệng cười.
Bác tài cảm thấy vết thương trên mặt không đau, chân cũng không run, ngay cả vượt đèn đỏ cũng chẳng quan trọng bởi vì… Ông sắp tè ra quần rồi!
Chuyện này gấp!
Lái xe càng gấp hơn!
Chiếc xe phóng như điên, cuối cùng cũng đưa được Tô Hàng đến bệnh viện gần đó trong thời gian ngắn nhất.
Bác sĩ chuẩn bị làm sạch dạ dày Tô hàng trước rồi mới chữa trị sau.
Mới đầu, Tô Hàng còn không muốn phối hợp.
Hùng Cách Cách thò tay ra trực tiếp móc cổ họng anh.
Tô Hàng đẩy Hùng Cách Cách ra, ói lên ói xuống.
Bác sĩ rất im lặng, Hùng Cách Cách lại vô cùng vui mừng gật đầu nói: “Cách này thật đúng là vừa kinh tế vừa thực dụng, nên được phát huy.”
Trải qua một vòng cấp cứu, Tô Hàng rốt cuộc bảo vệ được dạ dày của mình.
Bác sĩ nói với Tô Hàng: “May mà đưa tới kịp thời nếu không cậu đã phải đi gặp diêm vương rồi. Cậu nhóc, sau này thấy đồ ăn ngon thì nhất thiết đừng giống như quỷ đói đầu thai, nên kiềm chế một chút, mạng sống vẫn quan trọng hơn.”
Lần đầu tiên, Tô Hàng ngậm miệng không dùng lời nói chanh chua để làm vũ khí công kích người khác.
Nói thật, Tô Hàng có hơi muốn khóc.
Anh không muốn thừa nhận mình bị Hùng Cách Cách làm cho cảm động, nhưng phải công nhận rằng anh đúng là vì cô nàng Hùng Cách Cách này nên mới muốn khóc.
Khi cô đưa tay vào trong cổ họng anh móc, thủ đoạn cực kỳ dã man khiến mỗi lần anh nuốt nước miếng đều cảm thấy cổ họng đau như thiêu như đốt! Xem ra cổ họng của anh đã bị cô làm bị thương rồi.
Hùng Cách Cách vừa ra tay là đả thương nơi yếu ớt nhất của anh.
Haiz...
Từ lúc biết Tô Hàng không sao, Hùng Cách Cách giống như người bị rút sạch sức lực, nhũn người ngồi phịch xuống ghế ở ngoài hành lang.
Cô thấy đúng là mệt chết đi được... Nếu như có thể kéo dài hai chữ ‘mệt chết’ này mãi thì cô tin hai chữ đó nhất định có thể viết tràn cả một trang!
Tô Hàng nằm ở trên giường bệnh, khi gọi Hùng Cách Cách đi vào cô phải dùng sức ba bò chín trâu mới bò dậy nổi khỏi ghế.
Cô đi tới bên giường Tô Hàng nhỏ giọng hỏi: “Anh đỡ hơn chút nào chưa?”
Tô Hàng gật đầu.
Hùng Cách Cách thử nói: “Tôi xoa cho anh nhé?”
Tô Hàng lại gật đầu.
Hùng Cách Cách ngồi ở trên mép giường, dùng bàn tay nhỏ bé ấm áp xoa dạ dày cho Tô Hàng qua một lớp áo T-shirt mỏng.
Tô Hàng quan sát Hùng Cách Cách, phát hiện hai chân của cô vẫn đang run, bèn hỏi: “Cô run cái gì?”
Hùng Cách Cách phủ nhận nói: “Đâu có.”
Tô Hàng ý bảo cô nhìn hai chân của mình.
Hai chân Hùng Cách Cách đang run, hơn nữa còn run dữ dội. Kiểu run đó là vô thức, là chứng co giật sau khi vận động kịch liệt mới xuất hiện.
Hùng Cách Cách đặt hai tay lên cẳng chân mình, từ từ dùng sức xoa bóp mấy cái lên bắp thịt. Trên mặt cô đầy mồ hôi, nhìn dáng vẻ chắc hẳn là rất đau, nhưng cổ họng cô lại không lên dù chỉ một tiếng.
Tô Hàng rất muốn nói với Hùng Cách Cách: “Đau thì hãy kêu lên”, nhưng anh lại không mở miệng được.
Sau khi xoa nhẹ mấy cái, Hùng Cách Cách đá đá bắp chân, nói rất tự hào: “Tốt rồi, giờ không run nữa.” Xem ra tay nghề của cô quả không tồi.
Tô Hàng nhìn bắp chân Hùng Cách Cách, dùng giọng điệu hệt như ông già hỏi: “Gót giày đâu mất rồi?”
Hùng Cách Cách cúi đầu nhìn qua, lúc này mới phát hiện ra đôi giày của cô biến thành một cao một thấp. Cô lầu bầu nói: “Đôi giày này đúng là chẳng bền gì cả.” Cởi chiếc giày có gót còn lại ra nắm chặt gót giày trong tay, vừa dùng sức bẻ một cái gót giày gãy luôn. Cô vừa định đeo giày lại lên chân thì nghe thấy Tô hàng đột nhiên gầm hét lên: “Cô là người ngu à? Lòng bàn chân ma sát chảy nhiều máu như thế cùng không biết đường xử lý?”
Hùng Cách Cách nâng chân của mình lên, vừa nhìn quả nhiên... máu thịt lẫn lộn.
Hùng Cách Cách thanh minh cho bản thân nói: “Tôi tưởng nó là ma sát trước đó...”
Tô Hàng từ trên giường bò dậy, chỉ vào đầu Hùng Cách Cách mắng, “Người khác là đồ ngốc, thì cô gấp hai đồ ngốc! Bốn đồ ngốc chính là lời khen tặng cô đó! Cách nghĩ của cô ngờ nghệch y như cây nông nghiệp của miền nam, một năm bốn vụ cũng chẳng được nghỉ ngơi! Đi đi đi, mau bảo y tá xử lý cho cô, đừng làm tôi bực bội!”
Hùng Cách Cách rất nghe lời, lập tức đi giày vào, muốn đi tìm y tá.
Tô Hàng cảm thấy vô cùng tức giận và bực bội, anh không nhịn được gầm hét lên: “Cô uống thuốc dùng phân hóa học của nhà nông lớn lên hả? Lòng bàn chân đã cọ như thế rồi còn muốn đi tìm y tá?”
Hùng Cách Cách trừng mắt lên, “Là anh bảo tôi đi tìm y tá xử lý mà!” Thời mãn kinh hả, lật lọng gì đâu không biết?
Tô Hàng dùng sức ấn xuống nút màu đỏ trên đầu giường, “Ấn nút gọi này là được rồi! Cô có hiểu không, hiểu không hả?”
Hùng Cách Cách bĩu môi, xoay đầu đi, quyết định so đo với tên bệnh nhân cố tình gây sự này. Tên này đâu phải là thụ xấu xa? Mà phải là… Thụ cặn bã!
Tô Hàng thấy Hùng Cách Cách không để ý tới mình cũng bĩu môi. Sau khi anh thở yếu ớt hai cái, giọng điệu cũng yếu đi mấy phần: “Có lúc tôi thật sự cảm thấy cô cố ý muốn bị ăn mắng.”
Hùng Cách Cách nhỏ giọng nói lầm bầm: “Tôi cảm thấy anh càng muốn bị ăn đánh hơn.”
Tô Hàng dường như không nghe rõ cô nói gì, “Cô nói gì cơ?”
Hùng Cách Cách lắc đầu, cảm khái nói: “Không nói gì cả. Chỉ có điều tôi cũng thấy lạ lắm, tại sao Bảo Nhi cũng nói tôi là kiểu người muốn bị ăn mắng? Khi không hiểu con người tôi cũng có rất nhiều người muốn mắng tôi.”
Tô Hàng khịt mũi nói: “Là sao? Sau khi hiểu rõ cô thì có thể coi trọng cô hả?”
Hùng Cách Cách nghiêng đầu, nhìn phía ngoài cửa sổ, “Bảo Nhi nói, sau khi hiểu rõ tôi cậu ấy đột nhiên sinh ra một loại kích động muốn hành hung tôi một trận.”
Tô Hàng đập giường, phá lên cười ha ha.
Hùng Cách Cách vốn muốn nói, anh đừng đập giường cẩn thận lệch kim. Nhưng khi cô thấy Tô Hàng cười nhạo cô đến hả hê như vậy thì ngậm miệng.
“Ai u...” Quả nhiên, Tô Hàng bị lệch kim.
Hùng Cách Cách nhếch miệng cười. Cô cảm mình ngày càng biết nhìn xa trông rộng. Song cô không nói suy nghĩ của mình cho Tô Hàng biết. Cô không có hứng thú với chuyện muốn bị ăn mắng này!
Sau khi y tá tới, đầu tiên là truyền nước biển lại cho Tô Hàng rồi mới bắt đầu xử lý vết thương ở chân cho Hùng Cách Cách. Khi rửa vết thương khử trùng có hơi đau nên Hùng Cách Cách khẽ rụt cẳng chân lại.
Chương 26: Giày vò chết người (4)
Tô Hàng cau mày, bắt đầu nổ súng về phía y tá, “Này, cô không thể nhẹ tay chút sao hả? Mạnh tay như thế thì đừng có làm y tá nữa, đi đào hầm là được đấy.”
Mặt y tá đỏ rần, không vui mắng trả: “Sao anh có thể ăn nói thế chứ? Bôi thuốc có thể không đau à? Chiều chuộng vậy thì tới bệnh viện làm gì?”
Mắt Tô Hàng nheo lại, cười lạnh nói: “Lúc mẹ cô sinh cô ra có đau không? Có thể không sinh được không?”
Y tá đứng phất dậy, ném thuốc mỡ trong tay xuống, khóc ‘hu hu’ chạy đi.
Hùng Cách Cách vốn định nói với Tô Hàng “thật ra thì cũng không đau như thế”, nhưng vừa nhìn thấy vẻ mặt “tôi còn chưa mắng đủ mà sao cô đã chạy rồi” của Tô Hàng làm cô lập tức cúi đầu, ngoan ngoãn nhặt thuốc dưới đất lên, yên lặng bôi thuốc cho mình.
Tô Hàng là con hổ, vồ được ai là cắn người đó. Gần đây cô không tiêm phòng chó dại, tránh xa nguy hiểm vẫn tốt hơn.
Tô Hàng nhổ hết kim tiêm trên tay vứt xuống đấy rồi đi tới trước mặt Hùng Cách Cách, đoạt lấy thuốc của cô làm mặt thối nói: “Rốt cuộc là cô có biết bôi thuốc không hả? Sao mà hệt như cái cô y tá kia thế, chân tay vụng về! Ngồi xuống để tôi làm cho!” Không nói thêm gì nữa, anh đỡ chân Hùng Cách Cách rồi bôi thuốc lên.
Chân Hùng Cách Cách giống như chạm ngọc, trắng noãn mà trơn mịn, tay sờ vào có cảm giác rất thích. Trên bàn chân lài đầy rẫy bọng máu cả cũ lẫn mới, nhìn thấy mà giật mình.
Tô Hàng nghĩ: chính đôi chân nhỏ này đã cõng anh chạy điên cuồng trên đường núi hơn 20 phút. Nếu như không có Hùng Cách Cách, vào lúc này anh nhất định phải nằm trên bàn mổ, nghe âm thanh dao phẫu thuật cắt vào da thịt mình.
Anh nên cảm ơn cô.
Nhưng chuyện hôm nay nếu như không phải bởi vì cô, thì anh đâu có giận dỗi mà ăn hết nhiều thức ăn thế chứ?
Haiz… Đúng là gặp phải chuyện xui xẻo mà!
Tô Hàng không muốn thừa nhận sai lầm của mình, nhưng càng nhìn lại càng thấy Hùng Cách Cách xinh đẹp.
Nhìn kỹ thì thấy tóc cô cũng không đến nỗi lù xù; nhìn thêm phát hiện da cô đẹp vô cùng; nhìn nhiều thêm nữa phát hiện cằm cô rất mê người; liếc mắt lần nữa, không thể không cảm thán, cái mũi nhỏ của cô lại đáng yêu như vậy!
Miễn cưỡng thu hồi tầm mắt, lại không nhịn được quan sát nhiều thêm một lát, rồi lại cảm thấy cô gái này cũng rất bình thường, bình thường tới nỗi ném vào trong đám người là không tìm được.
Có lẽ, không tìm thấy tốt hơn. Như vậy thì chẳng ai biết trên đời này có Hùng Cách Cách. Ha ha....
Tô Hàng hơi ngạc nhiên với suy nghĩ của mình. Anh nhăn mày nâng chân Hùng Cách Cách, trực tiếp xức thuộc dính trên ngón tay lên.
Hùng Cách Cách bị đau nhưng không kêu ra tiếng, mà khẽ rụt chân một cái.
Tay Tô Hàng dừng lại, thả chậm tốc độ sức lực cũng giảm bớt.
Sau khi bôi thuốc xong anh liền trực tiếp đá bay giày của Hùng Cách Cách, ngồi xổm xuống trước mặt cô ra lệnh: “Lên đây.”
Tim gan Hùng Cách Cách loạn hết cả lên. Grừ… Grừ... Hai chữ kia thật sự là quá gian ác! Thụ ngang ngược, đúng là thụ ngang ngược mà!
Anh ta bảo cô đi lên hả?
Grừ… grừ... ực ực... Cô có cần kêu lên một câu “Dưa chuột ở đây, thiên hạ ta vào nhé?” không nhỉ.
Không được không được, thật sự là quá tà ác mà.
Hùng Cách Cách véo hai má của mình, vừa nhếch miệng cười khúc khích, vừa không ngừng lắc đầu.
Tô Hàng đưa lưng về phía Hùng Cách Cách, nghiêng đầu cau mày nói: “Tôi bảo cô đi lên thì lên đi, cười dâm đãng như thế làm gì?”
Hùng Cách Cách vốn định phối hợp với tình tiết, hô to một tiếng ‘bảo bối ta tới đây!’, sau đó cười dâm đãng nhào tới. Nhưng cô biết chắc rằng làm như vậy hậu quả sẽ khó lường thế nào.
Hùng Cách Cách thở dài trong lòng, cảm khái lần nữa, vì sao cô không phải là một người đàn ông chứ? Vì sao cô không có cây gậy kia? Sao cô phải sống bỉ ổi như vậy? Sao cô không thể trắng trợn đụng ngã Tô Hàng sau đó móc cây gậy đó ra? Được rồi, cô phải thừa nhận, cô không có cái quả... dưa chuột đó.
Nhìn mà xem, Hùng Cách Cách cô quả là người ngây thơ mà.
Tô Hàng thấy Hùng Cách Cách lại mất hồn, không vui nói: “Sao nào? Tôi cõng cô mà cô còn không vừa lòng?”
Hùng Cách Cách cố gắng trấn định lại, bày ra thái độ nghiêm túc, ho nhẹ một tiếng đáp: “Cơ thể anh không khỏe, tôi có thể tự đi.”
Tô Hàng lạnh lùng nói: “Chân kia của cô sắp đi tới nát bấy rồi, còn có thể đi cái rắm? Đừng có mà cằn nhằn, mau lên đây! Tính tôi không tốt vậy đâu!”
Hùng Cách Cách ngoan ngoãn giang hai cánh tay nằm trên lưng Tô Hàng, sau đó... Nhếch miệng cười.
Tô Hàng đang quan tâm tới cô ư?
Mặc dù người đàn ông này là nói năng chua ngoa, nhưng cũng có lúc đáng yêu. Đúng là một… chàng thụ tốt!
Tô Hàng cõng Hùng Cách Cách ra khỏi bệnh viện, còn chưa gọi được xe đã bắt đầu thở hổn hển.
Hùng Cách Cách đề nghị: “Nếu không anh đặt tôi xuống trước đi?”
Tô Hàng cắn răng nói: “Câm miệng!” Hôm nay, dù nói gì đi nữa thì anh cũng phải cõng cô tới khi bắt được xe mới thôi!
Có lẽ là vận khí của Tô Hàng không tốt, anh đã đi một đoạn rất dài mà ngay cả một chiếc taxi trống cũng chẳng gặp!
Chân của anh đang run, mồ hôi rơi như mưa, thầm nói: mệt thì mệt nhưng dầu gì anh cũng là một người đàn ông, không thể để cho Hùng Cách Cách xem thường! Hơn nữa anh cõng cô một đoạn đường như vậy, chắc là cô đã cảm động phát điên lên rồi?! Ha ha….
Khóe môi Tô Hàng nhếch lên hỏi: “Hùng Cách Cách cô có muốn nói gì không?”
Hùng Cách Cách có chuyện muốn nói nhưng cô không biết phải mở miệng sao nữa. Cô do dự.
Nụ cười trên mặt Tô Hàng bắt đầu mở rộng, khích lệ nói: “Có chuyện gì thì mau nói đi, hôm nay tâm trạng tôi rất tốt.”
Hùng Cách Cách mấp máy môi, ghé vào bên tai Tô Hàng nhỏ giọng nói: “Anh... có thể... trả tiền khám bệnh cho tôi được không?” Phải biết rằng phí điều trị là cô dùng tiền cơm nước tạm ứng cho anh! Nếu như Tô Hàng không trả tiền cho cô, tháng này bọn họ phải ăn cháo cầm hơi rồi.
Tô Hàng thật sự có loại kích động muốn nổ pháo ầm ầm đưa Hùng Cách Cách ra bên ngoài địa cầu!
Thật may là lý trí còn sót lại chẳng là bao của anh vẫn chiếm thế thượng phong.
Tô Hàng không vứt Hùng Cách Cách, nhưng cũng không nhịn được mắng lên: “Hùng Cách Cách...”
Hùng Cách Cách buông hai tay đang ôm Tô Hàng ra, che lỗ tai, “Đừng mắng tôi!”
Tô Hàng vốn thể lực đã cạn kiệt đâu thể chịu được động tác lớn như vầy của Hùng Cách Cách, chân anh mềm nhũn buông tay ra, ném Hùng Cách Cách xuống.
Hùng Cách Cách không hổ là người luyện võ, trong khoảnh khắc sắp bị vứt xuống, cô dùng mũi chân nhõn trên đất một cái, lại bắn về trên lưng của Tô Hàng.
Tô Hàng bị Hùng Cách Cách đụng như thế, chỉ cảm thấy cơ thể mình không chống trụ nỗi nữa ngã uỵch quỳ gối xuống đất. Tô Hàng ngửa mặt lên trời rít to, quát um lên: “Hùng! Cách! Cách!”
Hùng Cách Cách bắt đầu giả ngu, “Chuyện gì thế?”