Edit: Diem Nguyen
Beta: Thanh Liên
Nguồn edit: www.tieuthuyetedit.com
Tô Hàng bị mấy cô y tá trong bệnh viện gọi đùa là người bạn trai ‘có hiếu’, anh cũng hồn nhiên không thèm để ý. Cũng có thể nói rằng những lời nói kia còn làm anh cảm thấy vô cùng cao hứng.
Mỗi ngày Phó Bạc Yến cũng tới thăm Hùng Cách Cách một lát. Anh sẽ tặng hoa, cũng thể hiện sự thương cảm và cũng sẽ dùng vẻ mặt muốn nói lại thôi để nhìn cô.
Trong lòng Hùng Cách Cách biết rõ, Phó Bạc Yến muốn giải thích cái gì, nhưng cô cũng im lặng, không nói với Phó Bạc Yến: không cần phải nói gì cả, tôi hiểu hết mà.
Hiểu cái gì? Hiểu cái peep ấy!
Thật ra thì Hùng Cách Cách chính là một người cứ tự mình từ từ nhấm nháp cho qua mọi chuyện. Cô cho rằng khơi lại chẳng để làm gì, nếu như dùng ngôn ngữ không biểu đạt được chính xác ý tứ, chi bằng không nói cho xong.
Được rồi, cô thừa nhận cô chính là cái loại người có tư tưởng đen tối, lại thiếu thốn ngôn từ để diễn đạt là được chứ gì?
Nếu đem so sánh với Phó Bạc Yến thì Tô Hàng rõ ràng là người trong sáng hơn nhiều.
Hùng Cách Cách biết rằng Tô Hàng đối xử với cô rất tốt. Nhưng cô nhất định phải nói rõ, cô thật không có ý định nhận lời làm bạn gái của anh, mà là trong hoàn cảnh không hoàn toàn tỉnh táo đã nhận lời anh.
Tô Hàng cảm thấy Hùng Cách Cách như có lời muốn nói, trực giác cảm thấy không ổn, dứt khoát buông cô ra, nói: “Anh đi tắm đây.”
Hùng Cách Cách không biết do cô thật không có cảm giác hay là Tô Hàng quá tự nhiên, thế nên quên tìm một miếng vải che cửa phòng tắm, để cho nó mở hoàn toàn!
Hùng Cách Cách thấy Tô Hàng thuần thục đem lấy đồ trên người cởi ra sạch sẽ, sau đó dùng tay mở vòi nước, đứng dưới vòi hoa sen.
Anh rửa mặt động tác rất nhanh, lấy tay thoa thoa trên người thật nhanh, sau đó... động tác đột nhiên dừng lại, toàn thân bắp thịt cũng săn lại. Anh tựa như một bức tượng điêu khắc hoàn mỹ, sừng sững ở đó.
Khoảng chừng mười giây sau, tay anh siết thành quả đấm (haha! sư huynh quên đem đồ sạch vào phòng tắm để thay đây mừ!), mặt hướng về phía tường lần từng bước đi ra ngoài, từng bước một nhích đến khung tranh gần đấy. Lại qua một lúc sau, bức tranh bắt đầu di chuyển đến tủ treo quần áo mới ngừng lại. Một cánh tay thon dài trắng nõn từ sau bức tranh chìa ra lấy quần áo. Sau tiếng sột soạt mặc đồ, Tô Hàng lại từ sau bức tranh bước ra.
Anh cố gắng trấn định nhìn lướt qua Hùng Cách Cách, sau đó nghênh ngang ngồi vào ghế, cầm bút vẽ lên, bắt đầu vẽ tranh một cách bực dọc.
Hùng Cách Cách rất muốn nhịn không để cho mình cười ra tiếng. Nhưng cô nhịn thật vất vả. Nhất là khi cô nhìn thấy cặp lỗ tai ửng hồng của Tô Hàng thì liền không nhịn được nữa.
“Ha ha... Ha ha ha ha...” Cô cười nghiêng ngả.
Tô Hàng vứt bút vẽ, giả bộ bất cần, lạnh nhạt nói: “Tôi đi ra ngoài mua chút đồ dùng hàng ngày.” Nói xong, anh liền xoay người đi, lại không cẩn thận lại đụng vào khung tranh, đau đến mức cắn răng nhăn mặt cũng không la lên tiếng nào.
Hùng Cách Cách cười đến chảy cả nước mắt.
Cái anh Tô Hàng này giống như con nít quá!
Rõ ràng thẹn thùng như thế, vành tai đỏ ửng còn giả bộ bình tĩnh; rõ ràng đau đến nhăn nhó mặt này lại vẫn nhịn đau, không rên một tiếng. Trước mặt cô, anh thật để ý đến hình tượng nha.
Hùng Cách Cách nhìn ra ngoài cửa, nơi đó có một chậu hoa đang nở.
Lúc Tô Hàng quay trở lại, trong tay anh xách năm cái túi lớn. Trong đó chỉ có một túi là của anh, còn lại toàn bộ là anh mua cho Hùng Cách Cách: quần áo, giày, nón và các vật dùng hàng ngày. Nhưng điều gây bất ngờ nhất chính là trong đó có một túi lớn chất đầy băng vệ sinh!
Trong khi Hùng Cách Cách trợn mắt há mồm, Tô Hàng lại cau mày nói: “Nhìn cái gì vậy? Anh chỉ là không muốn em làm bẩn giường anh thôi!”
Hùng Cách Cách ôm lấy túi băng vệ sinh, rũ mí mắt xuống, cười.
Tô Hàng đỏ lỗ tai.
Sau khi ăn cơm tối xong, Tô Hàng tiếp tục công việc.
Những bản vẽ kia vốn đã hoàn thành được một nửa, nhưng lại bị trận hỏa hoạn thiêu cháy hết cả rồi. Anh phải làm lại từ đầu. Tuy anh đã thuộc nằm lòng từng nét vẽ, nhưng thật khó lấy lại sự hào hứng như lúc đầu. Bản vẽ của mình bị cháy hết cả, nếu như nói anh không đau lòng thì chính là nói dối.
Vì để cho Hùng Cách Cách nghỉ ngơi, Tô Hàng tắt tất cả đèn lớn, chỉ bật một chiếc đèn bàn ở góc tường.
Đèn bàn chiếu thẳng đến tờ giấy, vầng sáng vẽ ra một mảnh sắc thật hài hoà.
Hình ảnh Tô Hàng trong lúc làm việc rất thu hút.
Anh tập trung, không nói một lời, con ngươi đen như mực ánh lên sự nghiêm túc và tự tin. Dưới tay anh, từng tờ giấy trắng đã biến đổi, làm cho manga trở nên hết sức sống động. Những ý tưởng tuyệt vời đó, những tình tiết đó, vẻ mặt của những nhân vật đó, lối vận dụng chữ viết như thế đó, không có chỗ nào mà không sinh động, làm người ta si mê.
Hùng Cách Cách lặng lẽ xuống giường, mở đèn lớn, yên lặng ngồi ở bên cạnh Tô Hàng, nhìn anh tuỳ ý vẽ loạn vài nét thì mới hiểu được cái gì gọi là ‘Diệu bút sinh hoa’.
Đêm hãy còn dài, đêm cũng rất yên tĩnh. Vậy mà không biết vì sao Hùng Cách Cách lại mất ngủ.
Kể từ khi Phó Khương không từ mà biệt, cô ngủ không ngon giấc. Đây là chuyện chưa từng có. Trước đây, cô chỉ cần đầu dính gối là có thể ngủ ngon lành, hôm nay lại...
Haizzz...
Có lẽ bởi vì Phó Khương không làm cho người khác cảm thấy yên tâm về anh ta. Nhưng mấy ai có thể ăn hiếp được người như Phó Khương được chứ?
Kể từ sau khi trận hoả hoạn kia xảy ra, Hùng Cách Cách mơ hồ ý thức được, Phó Khương có chút gì đó đặc biệt đối với cô. Nhưng loại này đặc biệt này cũng không đặc biệt đến nỗi khiến cô trở thành con thiêu thân, hay khiến cô phải bận lòng suy tư.
Phó Khương như gần như xa, Phó Khương đối xử dịu dàng, Phó Khương thần thần bí bí, Phó Khương tính tình lười biếng, tất cả mọi thứ về Phó Khương đều không điểm nào vừa mắt Hùng Cách Cách. Suy nghĩ cảm tính của Hùng Cách Cách nói cho cô biết: đây là một nam nhân có sức quyến rũ cực kỳ lớn; còn suy nghĩ lý tính nói cho cô biết, người đàn ông này là một kẻ gieo họa, phải cách xa!
Một người đàn ông thường xuyên vào ở trong bệnh viện tâm thần thì có thể mang lại cho phụ nữ cái gì? Một người đàn ông hoàn toàn không có cảm giác an toàn thì có thể mang lại cho phụ nữ cái gì? Một người đàn ông bị đá bỏ thì có thể mang cho phụ nữ cái gì? Một người đàn ông ‘phóng điện’ với phụ nữ lại đi thích người đàn ông khác thì có thể mang cho phụ nữ cái gì? Con người Phó Khương như một mê trận khó hiểu. Còn tình cảm của Hùng Cách Cách cũng là một ẩn số.
Mặc dù Hùng Cách Cách trời sinh ngờ nghệch, đầu óc lúc nào cũng mơ mơ hồ hồ, cô cũng biết cân nhắc thiệt hơn, biết ứng phó một cách thô bỉ đối với người thô bỉ. Nhưng dù sao, việc lựa chọn chồng không giống việc đi chợ chọn lựa bắp cải, hôm nay mua phải rau không ngon, ngày mai còn có thể mua lần nữa.
Hùng Cách Cách cảm thấy việc yêu một người rất quan trọng nhưng... cô rất có lòng thương người, có thể thích rất nhiều người có dáng vẻ đẹp. Cho nên, khi chọn chồng chủ yếu xem ai là người đối với cô tốt nhất, ai là người hiểu cô rõ nhất, cô sẽ thích anh ta!
Nếu đem Phó Khương so sánh với Tô Hàng thì dù tình cảm của cô nghiêng về Phó Khương nhưng lý trí lại nói cho cô biết: Tô Hàng là người đáng tin cậy hơn.
Phó Khương ơi là Phó Khương... Haizzz...
Hùng Cách Cách không biết mà cũng không muốn suy nghĩ rốt cuộc quan hệ giữa cô và anh ta là gì nữa.
Mà thôi, bọn cô chỉ coi như là những người bạn gái với nhau đi.
Trong lúc vô tình, Hùng Cách Cách đã suy nghĩ rất nhiều, nhưng dường như lại mơ hồ chẳng suy nghĩ gì.
Đến lúc trời sáng, Tô Hàng đứng dậy, xoay cổ. Lúc quay đầu, anh nhìn thấy Hùng Cách Cách đang sửa sang lại các bản vẽ. Sau khi có chút kinh ngạc, lòng anh lại sinh ra loại tâm tình dịu dàng. Tay anh vuốt vuốt mái tóc ngắn của Hùng Cách Cách, dùng âm điệu dịu dàng đến chính mình cũng không phát hiện ra, hỏi: “Sao em không nghỉ ngơi?”
Hùng Cách Cách thở dài: “Không ngủ được.”
Tô Hàng cũng khó được mấy khi quan tâm săn sóc nói: “Không ngủ được cũng nên nghỉ ngơi. Em để mấy bản vẽ xuống, đi nằm nghỉ đi.” Bị Tô Hàng thúc ép, Hùng Cách Cách đành phải quay lại giường nằm.
Tô Hàng đắp kín mền cho Hùng Cách Cách, chuẩn bị đi vẽ tiếp các bản vẽ thì Hùng Cách Cách nghiêng đầu sang chỗ khác, buồn bực nói: “Xin lỗi anh.”
Tô Hàng dừng bước, quay đầu lại nhìn Hùng Cách Cách.
Hùng Cách Cách nhấp môi, lẩm bẩm: “Nếu như ngày đó tôi đem được mớ bản vẽ của anh ra ngoài thì bây giờ anh không phải vẽ lại gấp như vậy rồi.”
Tô Hàng hơi sững sờ, tựa hồ nghĩ ra điều gì. Anh đi tới bên giường, nắm lấy tay trái của Hùng Cách Cách, nhìn lên vết phỏng đã tốt hơn bảy tám phần, giọng nói có chút run rẩy hỏi: “Ngày biệt thự bị cháy, cái mớ bùi nhùi em ôm ra ngoài đó có phải là... bản vẽ của tôi không?”
Hùng Cách Cách bóp cổ tay nói: “Đáng lẽ tôi đã lấy được chúng ra rồi, đáng tiếc là lúc tôi chạy ra ngoài lại bị lửa cháy tiêu, tức thật! Đúng rồi, Tô Hàng, anh nói, biệt thự đột nhiên bị cháy, là tình cờ hay có người gây ra? Gần đây tôi cảm thấy rất không yên lòng. Đầu tiên là Bạc Yến và tôi bị bắt cóc, sau đó là cháy nhà, sau đó nữa là Phó Khương mất tích! Anh nói xem, tất cả không là một âm mưu kinh thiên động địa thì là cái gì? Nhưng nguyên nhân là gì mới được chứ?”
Tô Hàng chăm chú nhìn vào mắt của Hùng Cách Cách, nghiêm túc nghe từng lời cô nói. Giờ khắc này, trong mắt của Hùng Cách Cách, anh nhìn thấy chính mình, tìm thấy được vị trí của chính mình.
Anh đã từng cho rằng Hùng Cách Cách lại vọt vào biệt thự, cứu ra cái rương da của Phó Khương giữa biển lửa lớn như thế thì trong lòng cô nhất định là có chú ấy. Nhưng thật không ngờ, thứ Hùng Cách Cách muốn cứu, ngoài cái rương da chết tiệt kia, còn có mớ bản vẽ của anh.
Hùng Cách Cách đang quan tâm anh.
Nhưng nếu vì mớ bản vẽ của anh mà cô đẩy mình vào tình thế nguy hiểm thì quả thật không đáng!
Nếu như nói một phút trước, Tô Hàng còn vì Hùng Cách Cách cứu bản vẽ của mình mà đắc chí thì chỉ một giây kế tiếp trong lòng anh phát khí giận lên tới não.
Nếu bản vẽ bị thiêu hủy, anh còn có thể vẽ lại. Nhưng nếu Hùng Cách Cách vì thế mà bị thương thì anh không cách nào đau thay cho cô được!
Cô gái ngốc nghếch này, chẳng lẽ cô không biết quý trọng bản thân mình sao?
Cô gái ngốc nghếch này, chẳng lẽ cũng không biết phải tránh xa nguy hiểm sao?
Cô gái ngốc nghếch này là của anh.
Cả đời này anh sẽ bảo vệ cô.
Tâm trạng của Tô Hàng không ngừng chuyển đổi, cuối cùng chỉ còn lại sự dịu dàng. Anh nguyện ý vì Hùng Cách Cách mà rộng mở cánh cửa lòng mình, để cho cô chạm tới nơi mềm mại nhất trong đáy lòng.
Anh cúi đầu, hôn nhẹ lên trán Hùng Cách Cách. Một nụ hôn rất thuần khiết và cũng rất ấm áp. Anh nói: “Hùng Cách Cách, em nên ngủ đi.”
Hùng Cách Cách không có thói quen thân mật với Tô Hàng như thế nên mất tự nhiên gãi gãi ót, ngoan ngoãn đáp một tiếng: “Ừm.”
Chương 94: Chúng ta bỏ lỡ sao? (1)
Edit: Diễm Nguyễn
Beta: Thanh Liên
Nguồn edit: http://tieuthuyetedit.com
Gần đây, Phó Bạc Yến trải qua những ngày tháng rất khủng hoảng.
Đầu tiên là anh bị bắt cóc bắt rồi đến Xương Kỳ mang thai, sau đó là biệt thự bị cháy. Liên tiếp những sự kiện ngoài ý muốn xảy ra làm cho anh phải mệt mỏi ứng phó.
Anh cảm thấy vận rủi cả đời anh như chọn cùng thời điểm này để xảy đến.
Ai nói rằng đen tình thì đỏ bạc? Riêng anh, anh thấy tình trường hay sòng bạc anh đều là kẻ thua trận tả tơi.
Anh vốn định buông bỏ hết áp lực nhưng lại cảm thấy bất kể anh làm gì đều không thể tìm cảm giác muốn gì được nấy như lúc trước.
Tình yêu của anh thì sao đây?
Chẳng lẽ là anh vứt tình yêu của mình đi?
Khi anh đã trao trái tim mình cho Hùng Cách Cách, cô lại thay đổi không thèm ngó ngàng gì tới.
Tấm lòng của anh, quả nhiên là một thứ không đáng giá!
Phó Bạc Yến nghĩ: Mọi chuyện luôn có bắt đầu và kết thúc. Vận rủi của anh đã bắt đầu từ Xương Kỳ thì cũng phải kết thúc từ cô ta.
Anh nghĩ mình phải tìm Xương Kỳ để hỏi đầu đuôi câu chuyện một cách rõ ràng. Sau đó anh sẽ cho Hùng Cách Cách một lời giải thích hợp lý.
Thế nhưng Xương Kỳ lại biến mất, giống như bốc hơi khỏi nhân gian. Bất kể anh liên lạc thế nào, còn hẹn không gặp không về, cô ta đều mặc kệ.
Chờ đến lúc Xương Kỳ xuất hiện lần nữa, cô lại trực tiếp đưa đến cho nhà họ Phó một phần ‘đại lễ’. Đó chính là một tờ xét nghiệm… cô ta mang thai!
Đưa xong phần ‘đại lễ’ này, Xương Kỳ lại chơi trò biến mất lần nữa. Cô ta sợ Phó Bạc Yến tìm được mình. Cô ta biết Phó Bạc Yến không phải một người dễ đối phó. Anh máu lạnh, anh vô tình, anh bá đạo, anh coi khinh tất cả! Anh sẽ không bởi vì một đứa bé mà cưới cô. Nếu như cô ta đi gặp anh trước, anh nhất định sẽ bắt cô bỏ đứa bé. Không có đứa bé, cô ta sẽ không còn lợi thế để giữ chân Phó Bạc Yến. Trước mắt, lợi thế này mặc dù không uy hiếp được Phó Bạc Yến nhưng cũng đủ để kết liên minh với từ trên xuống dưới nhà họ Phó. Xương Kỳ đang đợi: Chờ đứa bé ở trong bụng cô ta lớn lên chút, chờ Phó Bạc Yến nhìn thấy bụng cô ta tròn cao lên thì sẽ không nhẫn tâm tự tay bóp chết sinh mệnh bé nhỏ sắp nhìn thấy ba này.
Tin tức Xương Kỳ mang thai khiến ông cụ Phó vô cùng kích động. Ông luôn muốn ôm chắt của mình đi khắp nơi khoe khoang. Hôm nay nguyện vọng này sắp đạt thành, làm sao ông có thể không kích động?
Ông bảo mẹ Tô gọi điện thoại kêu Phó Bạc Yến về nhà, thương lượng chuyện hôn lễ.
Chuyện này không thể trì hoãn thêm nữa. Chờ đứa bé lớn, lộ bụng bầu rồi, nhà lão Phó và lão Xương đều mất mặt. Mọi người trong nhà biết nội tình là một chuyện nhưng trong mắt người ngoài lại là một chuyện khác.
Phó Bạc Yến không ngờ Xương Kỳ lại đánh phủ đầu như thế!
Một chiêu này của Xương Kỳ thật sự quá thâm độc! Cô ta bắn một mũi tên ngay giữa hồng tâm, bắn Phó Bạc Yến trọng thương. Nhưng cô ta quên mất một điều, Phó Bạc Yến không phải là dạng người mặc cho người khác xỏ mũi mình.
Lúc Phó Bạc Yến tìm Xương Kỳ, cô ta trốn, không chịu gặp anh. Hôm nay, khi Xương Kỳ chủ động tìm anh, anh lại không vội gặp cô ta. Anh đã cùng cô ta xảy ra tình một đêm, cũng có khả năng anh đã gieo giống của nhà họ Phó, nhưng vậy thì như thế nào? Bởi vì cô ta tính kế anh mới có được đứa bé, có khác nào kẻ trộm. Đối với người đi ăn trộm còn cho rằng mình đúng, anh muốn cho cô ta biết cái gì gọi là biết mình biết người!
Trong điện thoại, Phó Bạc Yến thẳng thừng cự tuyệt đề nghị của mẹ Tô, anh cũng biểu lộ rõ thái độ của mình. Anh không gặp được Xương Kỳ để làm rõ thì sẽ không tin tưởng nguồn gốc của đứa bé.
Lúc này, anh rất muốn gặp Hùng Cách Cách. Hùng Cách Cách là người không có tâm cơ, là người nhân hậu, mặc dù thỉnh thoảng có ý nghĩ đen tối bỉ ổi, thế nhưng đối với tình yêu cô lại là người rất kiên định.
Nghĩ tới Hùng Cách Cách, nỗi nhớ bỗng dâng trào, khiến cho Phó Bạc Yến không chịu đựng được.
Anh quay đầu xe, phóng thật nhanh đến bệnh viện. Hôm nay, bất kể như thế nào, anh nhất định phải nói rõ ràng với cô.
Nhưng điều khiến Phó Bạc Yến không ngờ tới chính là Hùng Cách Cách đã xuất viện!
Xuất viện lúc nào? Tại sao không thông báo cho anh một tiếng? Hùng Cách Cách đã đi đâu? Có phải ở cùng Tô Hàng hay không? Những suy nghĩ liên tiếp này khiến Phó Bạc Yến có chút tức giận.
Nếu như không phải gần đây anh thật sự quá bận rộn thì anh cũng sẽ chẳng để Tô Hàng có dịp chui vào chỗ trống. Ai ya… Thằng nhóc Tô Hàng cũng chẳng khiến anh bớt lo.
Phó Bạc Yến lấy điện thoại di động ra gọi cho Tô Hàng, hỏi luôn: “Hùng Cách Cách đang ở đâu?”
Tô Hàng hơi trầm ngâm một lát mới nói ra địa chỉ của mình.
Lúc Phó Bạc Yến chạy tới, anh nhìn thấy một cảnh không thể tưởng tượng nổi… Tô Hàng đang gội đầu cho Hùng Cách Cách!
Trong phòng vẽ, Hùng Cách Cách nằm ngửa ra sau ghế. Dưới người của cô đệm một lớp chăn lông thật dầy, nhìn rất mềm mại thoải mái.
Tô Hàng đứng ở sau lưng Hùng Cách Cách, một tay cầm ca nước, một tay xoa đầu Hùng Cách Cách. Những thứ bọt trắng xốp kia như đang nghịch ngợm nhảy nhót trên đầu Hùng Cách Cách.
Ngón tay Tô Hàng dù cho có hết sức linh hoạt thì cũng có thể thấy được cậu là người không biết làm loại công việc này. Anh ta gãi gãi bên trái rồi gãi gãi bên phải, ánh mắt là hết sức chuyên chú, dáng vẻ rất cẩn thận nhưng vẻ mặt cũng hết sức tức cười.
Hùng Cách Cách nhắm hờ hai mắt, giống như một con mèo nghịch ngợm được cưng chiều, khoa tay múa chân chỉ huy nói: “Chảy rồi, chảy rồi. Bên trái nước chảy rồi…”
Tô Hàng lập tức lấy gạt bàn tay Hùng Cách Cách đang đưa lên má trái của cô ra, trách cứ: “Đã nói rồi, em chớ có lộn xộn, đầu em độn cái gì vậy? Bị tăng động à?”
Hùng Cách Cách phản bác: “Tôi nói có thể tự tắm, là anh nhất định… nha! Gáy… Nước chảy vào gáy rồi!”
Tô Hàng tiện tay lấy một cái khăn lông, buột lại trên cổ của Hùng Cách Cách, luống cuống tay chân quát: “Câm miệng! Em cho rằng anh muốn gội cho em lắm à? Anh đây là sợ vết thương em chưa lành hẳn. Vết phỏng… Em phải nhanh lành lặn, công việc của anh nhiều như vậy, không thể để cho em tiếp tục lười biếng.”
Mặt Hùng Cách Cách đỏ lên. Cô chỉ chỉ vào cái cổ của mình, há miệng, nhưng không có phát ra thanh âm gì.
Tô Hàng lầm tưởng cô bởi vì anh nói cô lười biếng mà đỏ mặt, vội vàng giải thích: “Dù em có lười biếng nhưng anh vẫn nuôi nổi. Ah mà không phải, em đừng lười biếng. Mà thôi tuỳ ý, tuỳ ý em đi… Em thích đi làm lúc nào thì đi, chủ yếu là dưỡng cho thân thể thật khoẻ.” Lời nói trở nên không mạch lạc.
Hùng Cách Cách kéo kéo cái khăn trên cổ, khàn khàn nói: “Anh buột khăn quá chặt, tôi sắp bị anh xiết chết rồi!”
Tô Hàng bừng tỉnh hiểu ra, mắng: “Sao em phiền quá vậy!” Bàn tay đưa đến cổ Hùng Cách Cách, tháo khăn ra, bực tức ném mạnh cái khăn lên giường.
Phó Bạc Yến đứng ở cửa nhìn cảnh tượng này, trong lòng vô cùng khó chịu. Cảm giác này làm cho anh cảm thấy khủng hoảng, không biết phải làm sao. Giống như một vật rất quan trọng, vốn là thuộc về anh, đã… đổi chủ.
Anh nên làm như thế nào đây?
Tức giận sao? Dắt Hùng Cách Cách bỏ chạy sao? Chất vấn Hùng Cách Cách tại sao không vây quanh anh nữa sao? Hay là đuổi em trai của anh đi, cảnh cáo nó, không cho nó lại gần Hùng Cách Cách?
Ha, thật ấu trĩ.
Mặc dù những ý nghĩ kia rất ấu trĩ, nhưng vào thời khắc này Phó Bạc Yến lại muốn làm như thế nhất.
Anh hít sâu một hơi, đi thẳng vào nhà, làm bộ như vừa mới tới, hỏi Hùng Cách Cách: “Xuất viện mà sao không thông báo cho tôi biết?”
Hùng Cách Cách phất phất tay với Phó Bạc Yến, cười tủm tỉm nói: “Tô Hàng nói rằng anh bận, không cho tôi quấy rầy anh.” Chỉ một câu nói mà cô đã bán đứng người khác mà chính cô cũng không biết.
Phó Bạc Yến như suy nghĩ điều gì đó, xong gật đầu một cái, ánh mắt lạnh nhạt quét qua Tô Hàng.
Tô Hàng né tránh ánh mắt của Phó Bạc Yến, cúi đầu xả sạch bọt trên tóc Hùng Cách Cách, sau đó lấy một cái khăn lông lớn tới, lau khô mái tóc ngắn của cô.
Hùng Cách Cách thoải mái nhắm hờ hai mắt, cực kỳ giống một con hồ ly nhỏ khiến người ta yêu thích, chỉ thiếu điều hừ hừ hai tiếng, cọ cọ vào cái bụng người ta thôi.
Phó Bạc Yến thật muốn đoạt lấy khăn lông trên tay Tô Hàng, thay thế công việc của cậu. Nhưng trên thực tế anh chỉ có thể nhẫn nhịn. Đơn giản vì Hùng Cách Cách không thuộc về anh. Nhận thức này khiến lòng của anh bỗng đau như cắt.
Anh vốn muốn hỏi Hùng Cách Cách vết thương của cô thế nào, nhưng vừa mở miệng lại là: “Chừng nào thì cô trở lại làm việc?” Trở lại làm việc đi. Chỉ có trở lại làm việc, anh mới có thể đến gần cô, tranh thủ tình cảm của cô.
Hùng Cách Cách hơi sững sờ, lập tức đứng lên, nói: “Lập tức! Ngày mai tôi sẽ…”
“Không được!” Tô Hàng quyết định xen vào nói thật nhanh, “Vết thương của em còn chưa lành hẳn, đi làm sớm vậy, muốn chết sao? !”
Hùng Cách Cách nhìn Phó Bạc Yến, rồi lại nhìn Tô Hàng một chút, bất giác phát hiện lúc này không khí rất căng thẳng. Cô nuốt nước miếng, bả vai co lên, chuẩn bị ẩn thân. Làm một thân hủ nữ phải biết cân nhắc thiệt hơn, không mạnh ra mặt được, nhất là lúc Đế Vương công đang đối chọi gay gắt, phải biết xem xét tình hình, phải biết bàng quan, phải biết ngồi xem thiên thời, phải hiểu… lén lút nhìn mới là đạo lý vững chắc! Có thể làm bia đỡ đạn, cũng có thể đóng vai nữ phụ, nhưng là tuyệt đối không thể tùy tiện ăn nhầm một cước, khiến cuộc sống trở nên hơn bi thảm.
Phó Bạc Yến thấy Hùng Cách Cách sắp ẩn thân vào bên trong, không thể không lên tiếng gọi cô lại, nghiêm túc nói: “Hùng Cách Cách, cô ra ngoài, chúng ta nói chuyện một chút.”
Thân hình Tô Hàng thoắt một cái, ngăn ở trước mặt Hùng Cách Cách, hết sức tự nhiên trở thành người phát ngôn của Hùng Cách Cách. Anh nói: “Không có gì để nói cả.”
Phó Bạc Yến cau mày, tức giận, trầm giọng quát lên: “Tô Hàng!”