Khi hai người chạy ra khỏi phòng cứu cấp rồi lại đuổi nhau quanh bồn hoa bệnh viện khoảng mười phút, viện trưởng bệnh viện và bác sĩ phụ trách phẫu thuật xuất hiện. Bọn họ ngăn Phó Bạc Yến lại, hết sức kinh ngạc nhìn chăm chú vào cổ của anh ta. Lúc này, Phó Bạc Yến mới nhận ra mình đã làm một chuyện không có đầu óc cỡ nào! Anh nên nhảy lên bồn hoa bắt cô nàng xám xịt đó như diều hâu tóm gà con! Sau đó… thách thức thước đo hành vi nào giờ không đánh phụ nữ của mình.
A, không đúng không đúng, dây thần kinh của anh nhất định đã bị Hùng Cách Cách làm cho rối loạn rồi. Vấn đề anh cần suy nghĩ lúc này phải là... Cổ của mình rốt cuộc có còn cần phẫu thuật hay không?
Viện trưởng không tin nổi hỏi: “Anh Phó, cổ của anh khỏi rồi à?”
Phó Bạc Yến khẽ cau mày, sau đó sờ tay lên cổ mình rồi xoay hai vòng, lúc này mới cực kỳ khẳng định đáp: “Khỏi rồi.”
Bác sĩ phụ trách phẫu thuật kinh ngạc nói: “Tôi mới vừa xem phim chụp của cậu, trật xương nghiêm trọng thế đúng là cần phải làm phẫu thuật mới có thể nắn được.”
Phó Bạc Yến nhìn Hùng Cách Cách ngồi trên bồn hoa thở hổn hển. Anh quan sát Hùng Cách Cách từ trên xuống dưới, thầm nghĩ: “Chẳng lẽ nói cô nàng xám xịt đó là cao thủ thâm tàng bất lộ? Hay là nói mình cũng có lúc nhìn sai người?”
Bác sĩ theo ánh mắt Phó Bạc Yến nhìn Hùng Cách Cách, dùng giọng hết sức kinh ngạc hỏi: “Là cô ấy chữa khỏi cho cậu hả?”
Ánh mắt Phó Bạc Yến thâm thúy, gật đầu. Anh phải đánh giá lại cô gái này rồi.
Bác sĩ phụ trách cực kỳ kích động đi tới trước mặt Hùng Cách Cách hỏi: “Xin hỏi, cô làm sao mà trị khỏi cho anh Phó thế?"
Hùng Cách Cách khó khăn nuốt nước miếng đáp: “Rút… rút… rút như rút xương thôi…”
Cả đám bác sĩ đều trợn tròn mắt.
Bác sĩ phụ trách phẫu thuật chưa từ bỏ ý định: “Cứ như vậy mà rút hả?”
Hùng Cách Cách trả lời: “Như cây củ cái dưới đất đó, ông không nhổ liệu nó có ra được không?”
Mọi người đều trầm mặc.
Mồ hôi lạnh của Phó Bạc Yến chảy ròng ròng.
Cô ta coi cổ anh là củ cải.
Câu chuyện nhổ mạ giúp cho lớn lên mọi người đều từng nghe. Nhưng nhổ ác quá, mạ cũng chết luôn.
Phó Bạc Yến cảm thấy cổ mình chợt lạnh. Dường như lúc Hùng Cách Cách đè xuống rút, là anh bước qua khỏi quỷ môn quan. Giờ phút này anh vẫn còn sống, quả là may mắn.
Theo đề nghị của viện trưởng, Phó Bạc Yến tiến hành kiểm tra lại toàn diện.
Sự thật chứng minh, cú rút của Hùng Cách Cách có hiệu quả rõ rệt.
Trên đường trở về vẻ mặt Phó Bạc Yến vẫn âm trầm, không nói năng gì.
Khi xe taxi dừng trước cửa biệt thự, Phó Bạc Yến đi xuống xe trước tiên, lần đầu tiên không có không mở cửa xe cho con gái, lần đầu tiên vứt con gái lại phía sau, cũng là lần đầu tiên nói với một cô gái: “Đừng đi theo tôi nữa!”
Hùng Cách Cách biết trong lòng Phó Bạc Yến khó chịu, cho nên khéo léo đi lui về phía sau một bước, “Ừ, vậy anh đi trước đi.”
Phó Bạc Yến nhíu mày, nhưng không quay đầu lại mà đi tiếp.
Hùng Cách Cách nhấc chân theo sát phía sau.
Phó Bạc Yến dừng bước lại, khoảnh khắc quay người lại, anh ta dùng ánh mắt căm tức làm người ta sợ hãi nhìn Hùng Cách Cách.
Hùng Cách Cách nuốt nước miếng nói: “Đường anh anh đi, đường tôi tôi đi vẫn không được sao?”
Gân xanh trên trán Phó Bạc Yến nổi lên. Anh ta cắn răng gầm lên: “Ý của tôi cô không hiểu à? Tôi bảo cô cút khỏi đây!”
Hùng Cách Cách mấp máy môi, nắm chặt quả đấm cố chấp nói: “Anh không phải ông chủ của tôi.”
Phó Bạc Yến hít sâu một hơi, cảm thấy ban nãy mình hơi nặng lời. Vì vậy anh cố gắng dùng giọng điệu không có chút tình cảm nào: “Tôi là anh trai ruột của Tô Hàng, tôi có quyền yêu cầu cô rời khỏi nhà của tôi.”
Hùng Cách Cách hít mũi trần thuật: “Tôi vừa mới cứu anh.”
Không nhắc tới việc này thì thôi, vừa nhắc tới là Phó Bạc Yến lại cảm thấy cổ đau nhức, tim co rút đau đớn, tứ chi run rẩy! Anh đi tới trước mặt Hùng Cách Cách chỉ vào cổ của mình, dùng âm thanh xen lẫn với mưa đá gầm nhẹ: “Cái này là bị ai đạp hư hả?”
Hùng Cách Cách cúi thấp đầu biện hộ cho mình: “Tôi không cố ý.”
Phó Bạc Yến từng bước từng bước ép sát, khí lạnh bức người, “Không cố ý? Nửa đêm nửa hôm cô trèo cửa ngã xuống làm bị thương cổ tôi, cô cũng không cho rằng mình có lỗi, có phải không?”
Hùng Cách Cách lập tức lắc đầu, “Không phải vậy, không phải vậy, tôi có lỗi, tôi thật sự có lỗi!”
Phó Bạc Yến lạnh giọng hỏi: “Lỗi ở chỗ nào?”
Hùng Cách Cách bắt đầu kiểm điểm bản thân một cách sâu sắc, “Tôi không nên trèo cửa; tôi nên nắm chặt túi hàng, không nên để nó rơi xuống đất; lúc tôi té xuống, nên để túi trên lưng rơi xuống…”
Phó Bạc Yến nội thương!
Rốt cuộc đây là chuyện gì thế hả?
Coi như túi trên lưng cô rơi xuống thì cũng nện vào anh mà!
Hùng Cách Cách trộm liếc về Phó Bạc Yến, thấy sắc mặt anh ta vô cùng khó coi, vội cố gắng hóa giải không khí căng thẳng giữa hai người. Cô nói: “Anh xem, tôi cũng đã bù đắp sai lầm của mình bằng cách nhổ lại cổ cho anh.”
“Nhổ lại?” Phó Bạc Yến lập tức nổi trận lôi đình.
Hùng Cách Cách rụt cổ lại, “Ừ, phải... Là nhổ lại.”
Phó Bạc Yến há mồm gầm lên: “Cô coi tôi là củ cải à? Nếu như vừa nãy cô lỡ tay rút hỏng, tôi không phải thật sự biến thành củ cải bị trồng trong đất rồi sao?”
Hùng Cách Cách ngẩng đầu giải thích: “Làm sao lại như vậy? Thủ pháp của tôi là phương pháp nắn xương chính cống của nhà họ Hùng, không hề hàm hồ chút nào. Tổ tiên nhà họ Hùng chúng tôi là quan nhà võ nổi tiếng gần xa đấy!”
Phó Bạc Yến không tin lời Hùng Cách Cách nói, bực mình phất tay nói: “Đi đi! Tôi không rảnh nghe cô nói hươu nói vượn.” Nói xong tiếp tục đi vào biệt thự.
Hùng Cách Cách vội vàng đuổi theo, giải thích: “Tôi có thể chứng minh mà! Không tin anh thử xem!” Tay nhỏ bé của Hùng Cách Cách vung về phía cằm Phó Bạc Yến.
Phó Bạc Yến vốn không ngờ Hùng Cách Cách sẽ ra tay với mình. Mà anh càng không ngờ tốc độ của Hùng Cách Cách lại nhanh đến thế.
Phó Bạc Yến hơi ngửa về phía sau theo bản năng, nhưng không né quả đấm của Hùng Cách Cách.
Rắc một tiếng, Phó Bạc Yến tiếp tục nhìn lên trời.
Hùng Cách Cách đắc ý nói: “Anh xem, bộ dạng của anh bây giờ giống như trật khớp cằm, nếu không điều dưỡng rốt sẽ thường xuyên bị trật lại. Nhưng anh đừng căng thẳng, chỉ cần một cú rút của tôi là anh sẽ khỏi thôi.” Hai tay đè lại cổ của Phó Bạc Yến dùng sức rút lên trên.
Rắc một tiếng, cổ của Phó Bạc Yến trở về vị trí cũ rồi.
Phó Bạc Yến chậm rãi quay đầu nhìn Hùng Cách Cách.
Hùng Cách Cách xuyên qua mái ngố dài, chờ đợi phán quyết của Phó Bạc Yến.
Thời gian giống như trôi qua một thế kỷ, cuối cùng Phó Bạc Yến mở miệng nói: “Sau này không cho phép cô đụng đến cổ của tôi nữa.”
Hùng Cách Cách bảo đảm nói: “Nhất định, nhất định...”
Phó Bạc Yến ưỡn ngực nện bước đi vào biệt thự. Anh rất bi thương.
Hùng Cách Cách đi theo sau Phó Bạc Yến, xoa mồ hôi lạnh trên đầu, thầm nói: đây đúng là một đêm chất chứa chuyện xấu bất ngờ. Cũng may có sợ hãi nhưng không nguy hiểm.
Khi Phó Bạc Yến đi lên thang gác chợt dừng chân hỏi: “Cô biết cách nắn xương sao không sớm giúp tôi?”
Hùng Cách Cách ‘a’ một tiếng, lúc này mới trả lời, “Là anh bảo tôi gọi xe cứu thương mà.”
Phó Bạc Yến nắm chặt tay, đi từng bước về phòng mình.
Anh cần yên tĩnh một lát.
Chương 16: Ai mà động kinh mất hồn thế chứ? (1)
Bốn giờ sáng, Hùng Cách Cách rời giường đúng giờ, thay quần áo và giầy mình mới mua, tâm trạng hưng phấn đi ra khỏi phòng.
Phó Bạc Yến trải qua một đêm khá là lo âu căn bản không ngủ được. Cho nên, khi nghe thấy tiếng bước chân của Hùng Cách Cách, trong lòng anh tức thì trào lên ý chí chiến đấu! Vì vậy anh cũng bò dậy khỏi giường.
Đi tới cửa cầu thang anh thấy Hùng Cách Cách đang chuẩn bị ra cửa.
Phó Bạc Yến tưởng rằng Hùng Cách Cách đi ra ngoài mua đồ ăn sáng cho mình. Cho nên anh ta yên lặng ngồi trên sô pha chờ.
Khi kim đồng hồ chỉ 5h Phó Bạc Yến hơi nhíu mày. Kim đồng hồ chạy quá 6h, Phó Bạc Yến đứng lên khỏi ghế salon. Lúc kim giờ chạy qua 7h, Phó Bạc Yến bắt đầu đi đi lại lại trong phòng. Kim đồng hồ chỉ 8h, Phó Bạc Yến bực bội túm lấy áo khoác ra ngoài. Khi xe Phó Bạc Yến sắp lái vào chỗ đậu xe ngầm anh nhìn thấy cô nàng xám xịt đứng ở ven đường gặm bánh cuộn hút sữa đậu nành ngon lành!
Phó Bạc Yến tức điên lên. Nhưng anh lại nghĩ, tức giận với một cô nàng không thân chẳng quen hoàn toàn không cần thiết. Lòng khoan dung của anh dường như đã bị oanh tạc không còn mảnh giáp kể từ sau khi gặp phải cô nàng xám xịt đó.
Phó Bạc Yến quay đầu đi, không hề nhìn Hùng Cách Cách nữa.
Anh lái xe vào bãi đậu rồi trực tiếp đi lên phòng làm việc của mình.
Hơn chín giờ, cứ cách năm phút Phó Bạc Yến lại quét đồng hồ đeo tay một lần. Được, được lắm, ngày đầu tiên đi làm mà cô ta lại không đến báo cáo! Cuối cùng anh có lý do để sa thải cô ả rồi. Không, sa thải cô ta vốn không cần mượn cớ. Anh không thể đuổi cổ cô ta, anh phải giữ cô ta lại để mà hành hạ! Ha ha… Trông cái dáng vẻ nghèo kiết hủ lậu của cô ta nếu như bị trừ lương chỉ vì đi muộn không biết sẽ có cảm tưởng gì nhỉ?
9h30 Phó Bạc Yến tìm quản lý Khúc của bộ phận nhân sự, bảo anh ta mang tất cả tài liệu về nhân viên bị sa thải trong vòng một tuần qua lên cho mình. Thế là có một bảng dữ liệu nhân viên duy nhất được đưa tới tay Phó Bạc Yến.
Ngón trỏ Phó Bạc Yến gõ lên phần gạch dưới tên, "Hùng Cách Cách..."
10h30 Phó Bạc Yến không ngồi yên nổi nữa.
Anh ta đứng lên đẩy cửa văn phòng ra, chuẩn bị đi ra ngoài thị sát một vòng. Không ngờ lại nhìn thấy Hùng Cách Cách đứng ở cửa bên kia chơi trò mắt to trừng mắt nhỏ với cô thư ký của mình.
Phản ứng đầu tiên khi Hùng Cách Cách nhìn thấy Phó Bạc Yến là nặn ra một nụ cười nịnh nọt.
Phó Bạc Yến làm như không nhìn thấy Hùng Cách Cách, quẹo một vòng trở về phòng làm việc của mình.
Một lát sau, anh bảo thư ký gọi Hùng Cách Cách vào.
Trong phòng làm việc, Phó Bạc Yến không nói lời nào, Hùng Cách Cách đương nhiên cũng không dám mở miệng nói trước. Vả lại Hùng Cách Cách thật sự không biết nói gì với Phó Bạc Yến.
Thời gian tích tắc trôi qua trong yên lặng, sắp đến 11h30 rồi.
Hùng Cách Cách thấy Phó Bạc Yến vẫn không có ý lên tiếng, bèn nhỏ giọng đề nghị: “Đến giờ nghỉ trưa rồi.”
Phó Bạc Yến ngẩng đầu lên khỏi đống văn kiện nhìn Hùng Cách Cách.
Hùng Cách Cách bị ánh mắt của Phó Bạc Yến dọa sợ, lập tức im bặt.
Khoảng mười phút sau, đồng hồ sinh học Hùng Cách Cách càng kêu càng vang. Cô liếc trộm Phó Bạc Yến mấy lần, cuối cùng lấy dũng khí nói: “Nên ăn cơm thôi.”
Phó Bạc Yến ngẩng đầu khỏi văn kiện lần nữa, nhìn Hùng Cách Cách. Nếu Hùng Cách Cách không nhắc thì đúng là anh chẳng cảm thấy gì, nhưng nhờ có sự nhắc nhở của cô ta nên anh cũng thấy bụng đang sôi lên òng ọc. Từ sáng đến giờ anh còn chưa uống cả một giọt nước nữa.
Phó Bạc Yến khép văn kiện lại hỏi: “Sao buổi sáng không nấu cơm?”
Hùng Cách Cách lén liếc Phó Bạc Yến một cái, sau đó cúi đầu, nhìn chằm chằm mũi chân mình đáp: “Thần tượng thuê tôi làm công việc trợ lý của anh ấy, không hề nói tôi phải kiêm cả chức đầu bếp.”
Phó Bạc Yến nhíu mày hỏi: “Thần tượng?”
Hùng Cách Cách gật đầu, “Đúng vậy, tôi là fan của ‘mộc cang’.”
Phó Bạc Yến gật đầu bày tỏ đã hiểu, “Được rồi, bắt đầu từ ngày mai, cô phụ trách cả việc làm bữa sáng và bữa tối.”
Mắt Hùng Cách Cách sáng lên, vội hỏi: “Lương tháng là bao nhiêu?”
Phó Bạc Yến cau mày, “Tô Hàng không cho nói với cô về vấn đề lương lậu?”
Hùng Cách Cách vui vẻ nói: "Nói chứ. Tôi làm trợ lý cho thần tượng mỗi tháng được 5000 tệ. Hiện tại anh thuê tôi làm cơm, dĩ nhiên cũng phải phát lương. Thần tượng đã nói anh ấy cấp đãi ngộ năm loại bảo hiểm cho tôi nên tôi sẽ không yêu cầu anh cái này.”
Phó Bạc Yến quét mắt nhìn Hùng Cách Cách, sau đó khẽ dựa vào ghế, cười một cách thích thú, “Được rồi, cô phụ trách cơm nước cả nhà, mỗi tháng tôi sẽ cho cô một vạn làm thù lao.”
Giờ phút này, Hùng Cách Cách cảm thấy Phó tổng chẳng những dáng người đẹp mà nụ cười càng thêm quyến rũ, ngay cả nói cũng êm tai như vậy. Nhất là khi một vạn tệ được nói ra từ trong miệng anh ta, giọng nói đó quả thật làm cô mê chết đi được!
Phó Bạc Yến nói tiếp: “Nhưng cô không thể ở lại nhà tôi.”
Hùng Cách Cách lắc đầu ngay lập tức, hình tượng hoàn mỹ của Phó Bạc Yến trong đầu thoáng cái vỡ tan tành, cô tội nghiệp nói: “Tôi không có chỗ ở.”
Phó Bạc Yến nghĩ một lát rồi nói: “Như vậy đi. Cô có thể ở lại nhà tôi, nhưng mỗi tháng phải trả tôi một vạn tiền thuê phòng.”
Hùng Cách Cách xuyên qua mái ngố nhìn Phó Bạc Yến, bắt đầu cảm thấy anh ta có dấu hiệu cự tuyệt. Cô mấp máy môi, vô lực thỏa hiệp nói: “Tôi làm bảo mẫu miễn phí cho anh vẫn không được sao?”
“Bảo mẫu?” Tâm trạng Phó Bạc Yến vốn rất happy, vừa nghe thấy hai chữ này lại khó chịu.
Hùng Cách Cách cúi thấp vai, không tiếp tục trả lời câu hỏi của Phó Bạc Yến nữa. Nhà tư sản đại gian đại ác! Các người sao có thể bốc lột tiền mồ hôi xương máu của giai cấp vô sản chứ?
Điện thoại di động của Hùng Cách Cách trong túi quần bắt đầu vang lên. Hùng Cách Cách vội lấy điện thoại di động ra, trốn vào một góc nghe.
Đầu bên kia điện thoại truyền đến gầm thét của Tô Hàng, “Hùng Cách Cách, cô chạy đi đâu rồi?”
Hùng Cách Cách lập tức trả lời: “Tôi ở công ty mà.”
Tô Hàng không vui nói: “Ai cho cô đến công ty? Tôi phê chuẩn rồi hả? Có phải cô quên là ai phát lương cho cô rồi không? Nhanh quay về cho tôi!”
Hùng Cách Cách luôn miệng nói: “Được được được, tôi về ngay đây.”
Sau khi cúp điện thoại Hùng Cách Cách bực dọc không có tâm trạng nói bái bai với Phó Bạc Yến, trực tiếp chạy nhanh ra ngoài cửa. Đúng là đồ con lợn, tất cả đều đang đùa bỡn cô phải không? Tưởng cô không biết giận là gì chắc ? Cô... Cô đúng là không hay cáu kỉnh. Haiz... Ăn nhờ ở đậu, chỉ có thể cúi đầu.
Đổi xe, lại tiếp tục đổi xe. Sau đó hạ quyết tâm, thôi thì bắt taxi đi!
Bấm đúng thời gian, Phó Bạc Yến lấy điện thoại di động ra, gọi vào một dãy số, “Tô Hàng, trưa tới đây cùng dùng cơm đi.”
Tô Hàng không do dự, cũng chẳng nghĩ tới Hùng Cách Cách bị mình thét về lập tức đồng ý ‘được’.
Hùng Cách Cách giằng co hơn hai giờ, cuối cùng cũng tới được cửa biệt thự khi dư lại hơi thở cuối cùng, dùng sức đập cửa sắt.
Kết quả, không ai mở cửa.
Hùng Cách Cách thở hồng hộc lấy điện thoại di động ra, gọi cho Tô Hàng, "Xin... xin chào, tôi đã tới cửa biệt thự rồi, nhưng không có ai mở cửa cho tôi cả."
Tô Hàng cau mày đáp: “Cô dùng tốc độ gì vậy? Tôi đã ở công ty rồi, cô mau chạy tới đây đi!”
“Ken két… kèn kẹt...” Hùng Cách Cách bắt đầu nghiến răng.
Tô Hàng hỏi: “Tiếng gì vậy?”
Hùng Cách Cách mấp máy môi, lạnh lùng trả lời: “Tiếng xương đùi ma sát.”
Tô Hàng quát: “Hùng Cách Cách, cô được lắm, xương đùi mà có thể phát ra tiếng ma sát hả? Cô tưởng mình là com-pa chắc? Đừng có lề mề, mau tới đây cho tôi! Tôi cho cô một giờ, nếu cô không xuất hiện trước mặt tôi đúng giờ thì công việc này cô khỏi làm luôn đi!”
Gác máy Hùng Cách Cách nhịn xuống tất cả bất mãn, bắt đầu nhanh chân chạy như điên!
Xe taxi ơi xe taxi, rốt cuộc mày ở đâu vậy?
Khi Hùng Cách Cách cuối cùng cũng bắt được taxi, khi Hùng Cách Cách vọt vào phòng làm việc tổng giám đốc với tốc độ trăm mét, khi Hùng Cách Cách thở hồng hộc đứng trước mặt Tô Hàng, thì anh ta lại chỉ nhìn lướt qua đồng hồ đeo tay rồi nói: “Cô tới muộn một phút, có gì để nói không?”
Hùng Cách Cách há miệng thở dốc, nhào tới bên người Tô Hàng thở phì phò nói: “Xin... xin anh hãy cho tôi 153 đồng trước đã.”
Tô Hàng nhíu mày hỏi: “Tại sao?”
Hùng Cách Cách chỉ ngón tay run rẩy về phía bên ngoài nói: “Tiền… tiền xe vẫn chưa trả.”
Tô Hàng rối rắm.
Sau khi thanh toán tiền xe, Hùng Cách Cách lại bò lên văn phòng tổng giám đốc.
Tô Hàng không muốn so đo chuyện chậm một phút với Hùng Cách Cách, nhưng nhìn ngang nhìn dọc cũng cảm thấy Hùng Cách Cách không vừa mắt. Anh ta cau mày hỏi: “Tôi bảo cô đi ăn diện, cô lại làm cho cả người thành như vầy sao?”
Hùng Cách Cách chỉ vào bộ âu phục màu xám trên người mình, “Hàng hiệu đấy!”
Tô Hàng quan sát Hùng Cách Cách từ trên xuống dưới hai lần, cay nghiệt nói: “Tôi không biết khiếu thẩm mỹ của cô có vấn đề hay cô vốn mù màu nữa? Gu thẩm mỹ của cô thế này sao có đủ tư cách làm trợ lý của tôi chứ? Tôi thấy cô chỉ tùy tiện thôi.”
Hùng Cách Cách kéo ống tay áo mình, vô cùng uất ức. Cô nức nở nói: “Cầu xin anh hãy cho tôi thêm một cơ hội nữa, tôi thật sự rất sùng bái… tài hội họa của anh.”
Tô Hàng nghe được tiếng ngắc ngứ, nhíu mày hỏi: “Sao thế? Xem ra con người của tôi không để lại ấn tượng gì tốt đẹp cho cô nhỉ?"
Hùng Cách Cách vội vàng lắc đầu, “Không phải, không phải..."
Không phải không để lại ấn tượng tốt, mà vốn chẳng để lại chút ấn tượng gì! Được rồi, cô thừa nhận, đoạn video Tô Hàng ngủ khỏa thân làm cô rất thích.
Tô Hàng không muốn nghe Hùng Cách Cách giải thích, dứt khoát đứng lên đi về phía văn phòng Phó Bạc Yến chuẩn bị cho mình.
Hùng Cách Cách giương mắt nhìn Tô Hàng biến mất trong tầm mắt mình, trái tim trở nên lạnh lẽo. Chẳng lẽ cô lại thất nghiệp à?
Phó Bạc Yến nhìn bóng lưng Hùng Cách Cách, không biết trong lòng có gì quấy phá mà lại đột nhiên mở miệng nói: “Bắt đầu từ ngày mai, cô đến là trợ lý của tôi.”
Trái tim thất lạc của Hùng Cách Cách trong nháy mắt đập điên cuồng! Cô vọt tới trước bàn Phó Bạc Yến kích động hỏi: “Thật không? Thật không?”
Phó Bạc Yến gật đầu.
Hùng Cách Cách hoan hô, bắt ngay lấy tay Phó Bạc Yến lắc lắc: “Cám ơn, cám ơn anh, tôi sẽ làm việc thật tốt!”
Mặt Phó Bạc Yến trầm như nước, mắt lạnh nhìn Hùng Cách Cách.
Hùng Cách Cách ngượng ngùng thu tay lại, sau đó dùng vẻ mặt muốn nói lại thôi đá đưa trước mặt Phó Bạc Yến.
Phó Bạc Yến dùng ngón trỏ gõ nhẹ lên mặt bàn hỏi: “Cô còn muốn hỏi gì nữa?”
Hùng Cách Cách cúi thấp đầu nhìn ngón tay Phó Bạc Yến, nhỏ giọng hỏi: “Có... có năm loại bảo hiểm không?”
Phó Bạc Yến dứt khoát đáp lại hai chữ, “Ra ngoài!”