• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Spoiler
Chương 77: Đàn ông rốt cuộc là cái thá gì? (3)

Đối mặt với sự xuất hiện đột ngột của Phó Khương Hùng Cách Cách cực kỳ kinh ngạc, cô hỏi: “Sao anh lại tới đây? À… mà sao anh biết tôi ở đây?”

Phó Khương đưa tay vuốt đầu Hùng Cách Cách đáp: “Hỏi thăm chút là biết thôi.” Thế rồi anh quay đầu nhìn về phía Phạm Bảo Nhi, cười nói giống như thân sĩ, “Đã làm phiền em rồi.”

Phạm Bảo Nhi kinh ngạc nháy một cái mắt, sau đó kéo Hùng Cách Cách qua, rỉ tai nói: “Đó là ai vậy? Sao không phải ông chủ của cậu?” Phạm Bảo Nhi vẫn tưởng rằng ông chủ của Hùng Cách Cách là Tô Hàng, nào ngờ đã đổi thành Phó Bạc Yến.

Hùng Cách Cách đánh mắt nhìn Phó Khương, cực kỳ kiêu ngạo nói: “Anh ấy là bạn gái thân của tớ!”

Phạm Bảo Nhi quan sát Phó Khương mấy lần, cau mày nói: “Anh ta là thụ?”

Hùng Cách Cách gật đầu, cười đến bỉ ổi, “Ừm.”

Phạm Bảo Nhi quan sát kỹ Phó Khương lần nữa, nhưng lại phát hiện tầm mắt của mình bị Bạch Sí chặn lại.

Bạch Sí cười nói với cô: “Muộn rồi chúng ta đi ngủ đi.”

Phạm Bảo Nhi nổi đóa quát: “Ngủ? Ngủ cái đầu quỷ của anh ý! Tôi cảnh cáo anh, không cho phép ngủ khỏa thân nữa, không cho anh nói mình sợ bóng tối nữa, không cho nữa…”

Trong lúc Phạm Bảo Nhi đang nói n cái không cho thì Phó Khương đã kéo Hùng Cách Cách đi ra khỏi tòa nhà nguy hiểm này.

Sau khi ngồi lên xe jeep, Phó Khương không nói gì, Hùng Cách Cách cũng không nói.

Phó Khương lái xe cực nhanh mà cửa sổ xe thì vẫn chưa đóng.

Bên tai là tiếng gió rít gào thổi tóc rối tinh rối mù.

Không biết Phó Khương nghĩ gì, môi mím chặt, vẻ mặt anh cực kỳ nghiêm túc.

Hùng Cách Cách hơi sợ, nhưng không thể nói rõ được là sợ cái gì.

Đúng vậy, tại sao cô phải sợ Phó Khương? Là lo anh ta đột nhiên phát bệnh thần kinh, lớn tiếng kêu gào đâm vào cây đại thụ, sau đó liên lụy làm cô rách đầu chảy máu, gãy xương mấy chỗ chung với anh ta sao? Hay là sợ anh ta sẽ sà qua ghế trước lột quần áo của mình xuống sau đó… Đụng ngã cô?

Được rồi, cô bắt đầu suy nghĩ lung tung, hơn nữa càng nghĩ càng lạc đề.

Gió thổi vù vù vào trong xe, Hùng Cách Cách hắt xì thu lại những giả tưởng bát nháo.

Mặt Phó Khương lạnh như nước, giống như chưa từng nghe thấy tiếng hắt hơi của Hùng Cách Cách, càng giống như chỉ có một mình anh ngồi trong xe mà thôi. Thế nhưng tất cả những thứ này chỉ là biểu tượng thôi. Anh động ngón tay đóng cửa sổ lại, nhưng từ đầu đến cuối vẫn không nói một lời.

Hùng Cách Cách cảm thấy căng thẳng và áp lực hơn bao giờ hết.

Phó Khương không cười, không ầm ĩ, không nói một lời làm cô cảm thấy hoảng hốt.

Xe trượt đi trong màn đêm giống như một linh hồn khát máu.

Phó Khương lạnh lùng lái xe như bay quả thực đạt đến cảnh giới mục hạ vô nhân (**)

(**) tức bên cạnh không có người, hoặc không coi ai ra gì.

Dọc đường đi anh vượt qua hàng loạt xe cuối cùng đụng độ với chủ nhân của chiếc xe việt dã.

Chủ nhân chiếc xe việt dã nhịn một bụng tức, đạp chân gầm rú đuổi theo như một con chó điên.

Hai chiếc xe phóng như vũ bão trên đường, anh đuổi tôi chạy, vượt đèn đỏ càng chạy càng xa, càng chạy càng vắng vẻ, như thể không phân được cao thấp thì thề không bỏ qua.

Khi Phó Khương dừng xe jeep trước cửa biệt thự, anh thò đầu ra ngoài cửa xe vẫy tay cười nói với người đàn ông bám theo phía sau: “Tôi đến nhà rồi.”

Chủ nhân của chiếc xe việt dã tức thì sững sờ tại chỗ, hận đến ngứa răng! Hơn nửa đêm hắn chẳng những bị người ta vượt xe mà còn mẹ nó bị người ta đùa bỡn một trận! Nếu như không phải nhận ra gia sản nhà Phó Khương hùng hậu không dễ chọc thì hắn nhất định sẽ nhảy xuống xe ấn anh ta xuống đất đánh một trận để giải mối hận trong lòng!

Chủ nhân xe việt dã cắn răng nuốt máu nắm chặt nắm đấm, cuối cùng chỉ có thể hùng hùng hổ hổ quay đầu xe chạy về đường cũ.

Hắn cho rằng tối nay mình đã đủ bi kịch rồi, nhưng không ngờ chuyện bi kịch hơn còn đang chờ hắn.

Khi hắn lái xe về lại đường cũ thì vô cùng đau khổ phát hiện xe thế nhưng lại… hết xăng mất tiêu rồi!

Đây là cái thế giới gì vậy? Đây là một thế giới đầy rẫy bi kịch!

Xe việt dã trơ trọi đứng giữa vùng ngoại ô hệt như con cừu nhỏ đáng thương.

Hùng Cách Cách nhìn về phía Phó Khương thấy anh đang nhếch môi, nghĩ thầm lúc này hẳn là tâm trạng anh ta đang rất tốt, vì vậy cô nhắc nhỏ: “Anh đã vượt rất nhiều đèn đỏ đấy.”

Phó Khương nhún vai với vẻ chẳng sao hết, anh thuận miệng đáp: “Đây không phải là xe của anh.” Cho nên dù có vượt bao nhiêu đèn đỏ cũng chẳng quan trọng.

Hùng Cách Cách lúc này mới chú ý tới, thì ra xe Phó Khương lái là xe của Tô Hàng!

Người đàn ông này, có lúc quả thực khiến người ta phải câm nín. Chính xác mà nói thì người đàn ông này hầu hết mọi lúc đều làm người ta phải im bặt.

Hùng Cách Cách lựa chọn dùng sự im lặng để diễn tả tâm trạng lúc này của mình. Cô bám đuôi Phó Khương đi về biệt thự mà không nói tiếng nào.

Trong biệt thự trống không chỉ có hai người Hùng Cách Cách và Phó Khương. Tô Hàng vẫn ở trong bệnh viện chăm sóc Phó Bạc Yến.

Hùng Cách Cách ngồi trên ghế sa lon, Phó Khương cũng ngồi trên ghế sa lon. Khoảng cách của hai người rất là gần, gần tới mức dường như chỉ cần nhẹ dịch người một cái là đã có thể dựa vào trên người của đối phương rồi.

Loại cảm giác rất vi diệu này làm Hùng Cách Cách hơi căng thẳng. Cô luôn có cảm giác Phó Khương của hôm nay có gì đó khác với thường ngày, nhìn qua hơi… nguy hiểm.

Nếu như là bình thường, Phó Khương nhất định sẽ bám riết lên lưng Hùng Cách Cách nhưng hôm nay anh lại chỉ ngồi lẳng lặng, không nói một lời.

Trong phòng khách đồ sộ không bật đèn cũng chẳng có ai nói chuyện, tất cả đều yên lặng một cách quỷ dị.

Hùng Cách Cách ưỡn thẳng sống lưng tỏ ra hơi cẩn trọng.

Không biết đã trải qua bao lâu, Phó Khương đột nhiên bỗng nhúc nhích.

Hùng Cách Cách tựa như chim sợ cành cong, lập tức nhảy bắn lên khỏi ghế sa lon!

Phó Khương hơi nhướn mày, đáy mắt hiện lên ánh sáng không rõ ý tứ, nhìn như mênh mang động lòng người, thực tế lại như vòng xoáy thu hút linh hồn người ta, làm họ… rớt xuống!

Vẻ mặt của anh hết sức hờ hững, nhìn như nghiêm trang nhưng ngũ quan lại mềm mại cộng thêm khóe môi hơi nhếch lên quyến rũ không kể xiết, và… một chút hương vị dụ dỗ.

Anh hơi nghiêng người về phía trước để Hùng Cách Cách có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể mình, nhưng lại không chạm vào trên da thịt cô. Nhiệt độ như có như không thế này đúng là mê người nhất.

Trong lúc Hùng Cách Cách nín thở anh lại vươn đôi tay được chăm sóc tỉ mỉ ra, liếc mắt nhìn Hùng Cách Cách sau đó nhẹ nhàng đặt ngón tay lên nút áo sơ mi, chậm chạp cởi từng nút một ra.

Hô hấp của Hùng Cách Cách bắt đầu tăng nhanh, gấp gáp theo động tác của Phó Khương!

Động tác, ánh mắt, nhiệt độ, hơi thở của Phó Khương vô tình trở thành một loại xuân dược không màu không mùi, từ từ thẩm thấu vào da thịt Hùng Cách Cách, thiêu đốt linh hồn cô!

Phó Khương là một yêu nghiệt - đây là một sự thật duy nhất Hùng Cách Cách nhìn rõ vào giờ phút này.

Cô muốn chạy trốn, nhưng toàn thân lại vô lực, khao khát được điều trị.

Nhưng cái gì mới là thuốc giải của cô mới được chứ?

Phó Khương nhìn thấu những thay đổi của Hùng Cách Cách nhưng hoàn toàn không vội cho đi hay là giành lại mà anh dịch người về phía sau, gác chân lên ghế rồi nằm cả người xuống ghế luôn.

Anh gối đầu lên cánh tay mình, cười tủm tỉm nói: “Hùng Cách Cách, em sợ anh.”

Chương 78: Đàn ông rốt cuộc là cái thá gì? (4)

Hùng Cách Cách thấy Phó Khương đã khôi phục lại dáng vẻ trước kia, lúc này mới thầm thở phào, cô cứng ngắc đáp lại: “Sợ anh cái gì cơ? Tôi thèm vào sợ anh!”

Phó Khương ngoắc ngoắc ngón trỏ với Hùng Cách Cách, dụ dỗ nói: “Không sợ? Không sợ anh vậy em cách anh xa thế làm gì? Sợ anh cắn miệng em à?”

Mặt Hùng Cách Cách đỏ lựng lên, tim càng đập càng nhanh như muốn vọt ra khỏi cổ họng! Cô tự nói với mình là phải bình tĩnh, nhất định phải bình tĩnh nhưng… tại sao cô lại cảm thấy mình không tài nào bình tĩnh nổi, chỉ có thể nóng nảy? A… đúng là đồ con lợn! Quá giày vò rồi!

May là trong phòng khách không mở đèn, Phó Khương không nhìn thấy mặt cô đỏ. Hùng Cách Cách buộc mình phải giữ bình tĩnh, cô hếch miệng nói: “Bản thân mình chiếm dụng mất ghế sô pha rồi còn ở đó nói mát.”

Phó Khương bỗng ngồi dậy, kéo Hùng Cách Cách vào trong ngực.

Hùng Cách Cách hoảng hốt, vừa định giãy thoát thì nghe thấy Phó Khương nói khàn khàn bên tai cô: “Bố anh bảo anh tìm một cô gái kết hôn nhưng em cũng biết đấy, anh chẳng có hứng thú gì với họ cả. Song đây là trách nhiệm, muốn trốn cũng không trốn được. Cơ thể anh giờ lại như vậy, nếu thật sự kết hôn với những cô gái khác chẳng những sẽ bị chế giễu mà còn làm lỡ tuổi thanh xuân của họ.”

Đầu óc Hùng Cách Cách quay mòng mòng, lắp bắp nói: “Anh... Ý anh là sao? Không phải bảo tôi chịu tội thay đấy chứ?” Tuy nói là anh ta bị cô đá phế nhưng nếu vì cái này mà bảo cô lấy anh ta vậy thì cũng hơi quá rồi, đúng không? Dù cô là một hủ nữ chính cống có thể hy sinh tấm thân bé nhỏ thành toàn đại nghĩa vì tình yêu của hai người đàn ông, nhưng… điều đó không có nghĩa là cô không khao khát hạnh phúc! Nếu ý của Phó Khương là bảo cô làm thế thân, như vậy nửa đời sau của cô có lẽ sẽ có chút xíu hạnh phúc đáng thương nhưng… tuyệt đối sẽ không có tính phúc! Phải biết rằng dù dưa chuột đâu đâu cũng có nhưng không tốt bằng đàn ông. Mọi người đều nói: dưa chuột trong tay, ta đi khắp thiên hạ! Nhưng sự thực rõ ràng không phải như vậy. Cô đã từng ôm trái tim bỉ ổi đi chợ bán thức ăn dòm trộm mấy quả dưa chuột, nhưng những thứ trên mình có gai thực sự làm cô khó mà sinh ra cảm giác thân thiết được. Đặc biệt những cái gai đó hẳn sẽ đâm vào người?

Phó Khương thấy bộ dạng vô cùng khó xử của Hùng Cách Cách, nhưng vẫn cố nhịn cười, anh lắc đầu nói nghiêm túc: “Em là bạn tốt của anh, anh không thể hại em được.”

Trái tim Hùng Cách Cách tức thì nhẹ nhõm hẳn. Nhưng cảm giác áy náy lại lặng lẽ dâng lên như hình với bóng. Phó Khương là một người tốt lại bị cô làm hại. Phó Khương vốn có thể bắt cô chịt tội thay, nhưng anh lại độ lượng bỏ qua cho cô một lần. Phó Khương à, Hùng Cách Cách cảm tạ 18 đời tổ tiên nhà anh!

Phó Khương thu vẻ mặt rối rắm của Hùng Cách Cách vào trong mắt, anh than nhẹ một tiếng rồi buông cô ra nằm lại trên ghế sofa, đồng thời lấy tay che mắt mình lại, như vậy càng để lộ ra vẻ sầu não của người đàn ông.

Hùng Cách Cách nghĩ: tối nay anh ấy quái dị như vậy chắc là bởi vì ông Phó bắt anh ấy phải kết hôn? Anh ấy đáng thương quá.

Thật ra thì Phó Khương sở dĩ khác thường, là bởi vì buổi tối lúc anh quay lại bệnh viện thì nghe được Phó Bạc Yến gọi điện thoại chất vấn Xương Kỳ rốt cuộc đã nói gì với Hùng Cách Cách.

Từ trong đoạn đối thoại của Phó Bạc Yến và Xương Kỳ, anh đã đoán ra sự việc nhất định là từ chuyện giữa Xương Kỳ và Phó Bạc Yến mà ra, chỉ số vui sướng của trái tim bé nhỏ tức thì phá tan năm ngôi sao! Thế nhưng khi Phó Khương ý thức được Hùng Cách Cách để ý Phó Bạc Yễn cỡ nào thì chỉ số vui vẻ trong lòng anh thoắt cái rớt xuống còn hai sao.

Phó Khương nghĩ: Hùng Cách Cách, em khó chịu vì những người không liên quan thật sự không đáng chút nào. Hỉ nộ ái ố của em phải là mình anh hưởng thụ thôi, bằng không em sao xứng với trái tim đập thình thịch vì em của anh được chứ?

Hùng Cách Cách ngồi vào bên cạnh Phó Khương, sau khi băn khoăn rất lâu cuối cùng cô đã hạ quyết tâm, cô đẩy vai anh hỏi: “Thế anh muốn tôi giúp anh thế nào?”

Phó Khương bỏ tay xuống, dùng ánh mắt sáng như sao nhìn chằm chằm Hùng Cách Cách.

Hùng Cách Cách bắt đầu khẩn trương, gương mặt tức thì đỏ lên như ráng mây. Cô không nhịn được bắt đầu phỏng đoán, anh ấy rốt cuộc muốn mình dùng phương thức nào để giúp đỡ anh ấy đây? Là muốn cô phối hợp với anh chạm vào nơi đó để kiểm tra phản ứng của thứ đó ư? Hay là cần cô tìm tới mấy tên giai đẹp có kinh nghiệm này nọ với anh ấy đây? Hí hí… quá bỉ ổi, quá phóng đãng, quá xấu xa rồi!

Hùng Cách Cách, mày đã từng là đoàn viên! Mày không thể nghĩ tới những vấn đề như vậy!

Vậy thì cô nên nghĩ như thế nào đây?

Có phải là Phó Khương chỉ muốn bảo cô giúp anh ấy tìm mấy đĩa CD, sau đó… xem một chút để tìm cảm giác rồi phi thẳng xe đến quán bar tìm mấy tên giai đẹp có kinh nghiệm…

Tư tưởng quả nhiên là một mạch khép kín kỳ diệu, luôn luôn có thể trở lại điểm xuất phát.

Haizz... Bỉ ổi cũng có đạo lý của bỉ ổi. Không thể giải thích!

Bởi vì tư tưởng trong đầu Hùng Cách Cách quá ư xấu xa vậy nên biểu cảm của cô cũng bắt đầu bỉ ổi theo.

Dưới ánh nhìn chăm chú nóng bỏng của Phó Khương, cô vội vàng né tránh sợ bị anh biết được những suy nghĩ tự tiêu khiển của mình. Thế nhưng khi Hùng Cách Cách nghĩ đến việc Phó Khương đang có chuyện xin mình nên bất chấp quay mặt qua nghênh đón ánh mắt Phó Khương, đợi đáp án cuối cùng của anh.

Chỉ mong yêu cầu của anh đừng quá đáng quá là được.

Trong lúc cảm xúc của Hùng Cách Cách càng lúc càng căng thẳng thì Phó Khương lại nói rất ung dung: “Em… xoa bóp giúp anh một chút đi!”

Bùm một tiếng, đầu Hùng Cách Cách nổ tung!

Xoa bóp? Xoa bóp chỗ nào? Xoa bóp chỗ đó hả?

Không phải chứ?

Thế mà anh ấy lại có cùng suy nghĩ với cô!

Phó Khương, anh quá bỉ ổi! Anh quá vô sỉ! Quá... dâm đãng!

Song khi nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc, ánh mắt gần như cầu khẩn của anh thì cô lại cảm thấy, yêu cầu này của anh hoàn toàn không quá đáng chút nào!

Đúng vậy, tuyệt đối không quá đáng!

Nếu như xoa bóp nơi đó có thể làm anh ấy tốt lên, cô... đồng ý!

Hùng Cách Cách cắn sau, trong lòng liên tục nhắc nhở bản thân, yêu cầu của Phó Khương không quá trớn, cô phải gánh một phần trách nhiệm. Đúng, nhất định phải chịu trách nhiệm!

Xoa bóp giúp cho tuần hoàn máu, nhất định tốt cho chỗ đó.

Hùng Cách Cách hít sâu một hơi, đưa ngón tay run rẩy ra, cẩn thận từng li từng tí đặt trên đùi Phó Khương, sau đó... nhẹ nhàng trùm lên nơi đặc biệt thuộc về phái nam.

Phó Khương hơi sửng sốt, sau đó anh nắm lấy tay Hùng Cách Cách, dùng giọng khàn khàn nói: “Anh bảo em giúp anh xoa bóp người cho anh chứ không bảo em ‘khiếm nhã’ với anh.” Nếu như anh chỉ bắt lấy tay Hùng Cách Cách chậm một giây thôi thì thật sự không biết sẽ xảy ra chuyện gì. Anh không biết có thể kiểm soát được cơ thể mình không. Dù sao Hùng Cách Cách đối với anh mà nói tuyệt đối là một miếng phô mai có hương vị hấp dẫn.

Hùng Cách Cách đỏ mặt, lập tức rút tay về, cô nhắm mắt cắn răng nói: “Chỗ tôi xoa bóp cũng là một phần của cơ thể!”

Trong mắt nhìn Hùng Cách Cách của Phó Khương chứa đầy hài hước, “Em xác định muốn bắt đầu xoa bóp từ trong chỗ đó trước?”

Hùng Cách Cách nói lắp bắp: “Ai... Ai nói chứ? Đổi... Đổi chỗ khác!”

Phó Khương ngồi dậy, tiện tay quẳng luôn áo sơ mi sau đó nằm trên ghế sa lon để lộ ra phần lưng gợi cảm và chiếc cổ tuyệt đẹp như thiên nga, cùng với eo hình giọt nước. Anh dùng ngữ điệu lười nhác khàn khàn nói: “Bắt đầu đi, dùng sức một chút.”

Hình ảnh, câu nói và cảnh tượng đó xém chút làm hại Hùng Cách Cách sung huyết não!

Trời ạ, đó là một hình ảnh khiến cho người ta muốn phạm tội cỡ nào chứ! Một câu nói làm người ta liên tưởng biết bao! Và một cảnh tượng thật khiến người ta không cách nào kìm giữ được mình!

Anh ấy... Anh ấy... Anh ấy... Anh ấy bảo cô dùng sức một chút?

A, dùng sức, dùng thêm chút sức!

Hùng Cách Cách có cảm giác mình muốn thổ huyết.

Cô nàng Hùng Cách Cách này vẫn luôn ảo tưởng mình là hủ nữ ‘tổng công xinh đẹp’, không thể tiếp tục điều khiển được nhịp tim của mình nữa, cô vội nhào tới.

Nắn nắn bóp bóp, bấm bấm sờ sờ, dường như thấy chưa đã ghiền, chưa hưng phấn lắm.

Hùng Cách Cách dứt khoát bò lên trên người Phó Khương, ngồi trên mông anh, vừa chảy nước miếng YY Phó Khương vừa cực kỳ vui vẻ xuống tay với anh.

Vào giờ phút này, cô muốn cầm thêm quả dưa chuột trong tay đi khắp thiên hạ!

Phó Khương cũng là người biết phối hợp với công việc. Dưới móng vuốt sói của Hùng Cách Cách, thỉnh thoảng anh cũng phát ra một hai tiếng rên mất hồn. Âm thanh đó giống như một chiếc lông nhẹ nhàng trêu chọc trái tim cô, làm hô hấp cô ngày càng gấp, tinh thần càng lúc càng kích động!

Cô thở hổn hển, dùng sức ấn sau lưng của Phó Khương.

Phó Khương rên rỉ, phối hợp với động tác của Hùng Cách Cách.

Một đêm này, nhất định là không bình tĩnh rồi...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK