Tay Hùng Cách Cách run lên, rót toàn bộ ly trà nóng bỏng vào trong bể cá. Cô nói lắp nói: “Tôi... mái ngố của tôi dài, nhìn không rõ lắm.”
Tay Phó Bạc Yến lướt qua eo Hùng Cách Cách, phủ lên bể cá, khàn khàn nói: “Cá của tôi...”
Hùng Cách Cách cười làm lành nói: “Cá muốn uống nước trà, muốn uống nước trà...”
Phó Bạc Yến chợt quát: “Hùng Cách Cách!”
Hùng Cách Cách đứng nghiêm thẳng tắp, “Có!”
Tô Hàng cười lăn lộn khen ngợi: “Hùng Cách Cách, cô thật xấu xa!”
Hùng Cách Cách khiêm tốn nói: “Đâu có đâu có, không bằng anh...”
Tô Hàng vỗ vào ót Hùng Cách Cách, “Bớt nói nhảm thôi! Đi thôi, cô còn muốn để tôi ba lần đến mời hay sao?”
Hùng Cách Cách cúi thấp đầu, bước chân đi theo sau lưng Tô Hàng, đi ra khỏi phòng làm việc của Phó Bạc Yến.
Một giây trước khi cửa đóng lại, cô không nhịn được nhìn lướt qua bên trong phòng làm việc.
Thấy Phó Bạc Yến chỉ mặc một chiếc quần tây, ở trần, đi chân không, hai tay ôm ngực dựa vào trước bàn làm việc, yên lặng nhìn chăm chú vào nhất cử nhất động của cô.
Trong khoảnh khắc tầm mắt chạm vào nhau, miệng nhỏ nhắn trắng nõn của Hùng Cách Cách bất giác mở lớn.
Phó Bạc Yến rất có tự tin với sức hấp dẫn nam tính của mình, giờ phút này nó lại bay lên một tầm cao mới.
Sau khi cửa đóng lại, qua hơn khoảng 10 giây, Hùng Cách Cách ghé đầu vào, nhìn chằm chằm mặt đất nhỏ giọng nói: “Phó tổng, khóa kéo...” Nói còn chưa dứt lời đã rụt đầu, đóng cửa chuồn mất.
Phó Bạc Yến bi đát.
Anh lại có thể quên kéo khóa quần!
Quên kéo khóa quần cũng chẳng sao, mà là không mặc quần lót.
Không mặc quần lót cũng chẳng có gì to tát, bi kịch nhất chính là, anh… lại… cứng!
....
Trong phòng làm việc của Tô Hàng, Hùng Cách Cách đang tay chân luống cuống.
Tô Hàng quan sát cô từ trên xuống dưới, cuối cùng ném ra một quả bom nặng ký, “Cởi quần áo ra.”
Hùng Cách Cách che ngực, dùng ánh mắt như nhìn sắc lang cảnh giác nhìn chằm chằm Tô Hàng.
Tô Hàng cười nhạo một tiếng, ném cho Hùng Cách Cách một bộ đồ nữ đặc biệt đáng yêu, ra lệnh: “Thay bộ quần áo này vào, tôi không có hứng thú với cô đâu mà lo.”
Váy đen cực ngắn có tai thỏ màu trắng, cộng thêm chiếc nơ bướm màu trắng điểm chút màu đen.
Hùng Cách Cách giơ lên chiếc váy cực thiếu vải, vô cùng rối rắm cắn môi dưới.
Tô Hàng chanh chua nói: “Dù cô có đi làm người mẫu khỏa thân, một tháng cũng chẳng kiếm được một vạn ấy chứ?”
Hùng Cách Cách nghĩ đến phí cơm nước đã bị cô tạm ứng trước, đành nhắm mắt thương lượng nói: “Vậy... anh có thể ứng trước tiền lương một tháng không?”
Tô Hàng nhăn mày nói: “Có thể. Nhưng phải xem biểu hiện của cô.”
Hùng Cách Cách lại hỏi: “Vậy... Vậy anh có thể trả tiền khám bệnh tôi đã ứng ra lại cho tôi không?”
Tô Hàng vỗ mặt bàn, chợt quát lên: “Hùng Cách Cách!”
Hùng Cách Cách lập tức rụt cổ, vọt vào phòng nghỉ thay quần áo. Chỗ đáng sợ của giai cấp bóc lột chính là lấy tiền đáng lẽ thuộc về giai cấp bị bóc lột bỏ vào túi của mình. Hùng Cách Cách xem thường đám người đó từ tận đáy lòng!
Tô Hàng thấy Hùng Cách Cách chịu nghe lời, tâm tình tức thì từ nhiều mây chuyển thành nắng, mang ánh mắt trời chiếu vào căn phòng nhỏ âm u. Anh toét miệng cười, bày giấy vẽ chuẩn bị vẽ một số nhân vật đặc biệt. Tuy nói giờ anh đang vẽ nhân vật căn bản không cần người mẫu, nhưng… anh rất mong đợi có thể tiến hành một tác phẩm vô cùng sinh động. Dĩ nhiên điều trước tiên là người mẫu nhất định phải hợp với ý anh đã. Cô nàng Hùng Cách Cách này miễn cưỡng dùng để đối phó thôi.
Tô Hàng vừa nghĩ vừa vui sướng.
Khi Hùng Cách Cách từ trong phòng đi ra mắt Tô Hàng lập tức sáng lên, ngay sau đó anh lại nhăn mày. Nếu như… nếu như không nhìn đầu Hùng Cách Cách, có lẽ… anh còn có thể vẽ được bức tranh đẹp.
Đôi chân mịn màng đáng yêu, bắp đùi thon dài trắng nõn. Chiếc váy đen cực ngắn bao lấy cặp mông nở nang. Vòng eo nhỏ không đầy một nắm giống như liễu rủ làm người ta yêu mến. Bộ ngực ngạo nghễ nơi đầy đặn là thứ đàn ông thích nhất. Cổ trắng nõn mịn màng giống như dương chi bạch ngọc(**). Cằm nhọn xinh xắn đáng yêu giống như hồ ly dễ thương. Cánh môi mềm mại mê người khi đóng khi mở tựa như đang muốn mời gọi anh.
(**)Dương Chi bạch ngọc (羊脂白玉): hay còn gọi là “Bạch ngọc”, “Dương Chi ngọc”, là thượng phẩm trong các loại ngọc, cực kỳ trân quý. Dương Chi bạch ngọc đúng như cái tên, nổi tiếng với màu trắng, cùng sự tinh khiết, nếu có lẫn màu khác sẽ không được coi là Dương Chi bạch ngọc nữa.
Đẹp đến vậy nhưng bạn không thể tiếp tục nhìn lê phía trên.
Đó là một mái ngố quê mùa làm người ta đau khổ tột cùng, kiểu tóc những năm 54 tầm thường vô vị đó làm đàn ông mất hết hứng thú!
Tô Hàng cảm thấy nhức đầu.
Lần này anh lại hoài nghi năng lực thẩm mỹ của mình thêm lần nữa.
Anh hít sâu một hơi, đứng lên đi tới trước mặt Hùng Cách Cách, chìa tay bắt lấy tóc của cô, “Ngẩng đầu lên để tôi tạo hình cho cô. Tôi tin phụ nữ trên toàn thế giới này chỉ có cô là chải kiểu tóc khác người thế thôi...”
Lời còn chưa dứt điện thoại đã vang lên.
Tô Hàng vốn không muốn để ý tới, nhưng gì đâu mà có tiếng chuông điện thoại vang lên không ngừng như muốn đòi mạng, ồn ào nhức cả đầu.
Tô Hàng cau mày, đi tới trước bàn làm việc, cầm điện thoại lên trầm giọng nói: “Tốt nhất hãy cho tôi một lý do hoàn hảo, nếu không tôi sẽ cho đi quét dọn phòng vệ sinh một năm!.”
Đầu điện thoại bên kia truyền đến một giọng nữ, “Anh Tô, xin lỗi vì đã làm phiền, Phó tổng có việc gấp nên muốn mời anh đi tới phòng họp một chuyến, nói là lập tức phải mở cuộc họp khẩn cấp.”
Tô Hàng quẳng điện thoại, khẽ nguyền rủa một tiếng, lại liếc Hùng Cách Cách lúc này mới xoay người rời đi.
Ở khúc cua của hành lang, Phó Khương đặt điện thoại di động xuống, cất máy biến đổi giọng nói đi, nhướn mày cười rộ lên, sau khi Tô Hàng rời khỏi phòng làm việc, anh ta sửa sang lại quần áo, ngẩng đầu sải bước ung dung đi vào văn phòng của Tô Hàng.
Trong phòng làm việc, Hùng Cách Cách đang cùng so tài cùng với nịt ngực của mình. Cô cảm thấy gần đây dinh dưỡng của mình tốt quá nên bộ ngực mới có khuynh hướng lớn lên trông thấy. Cứ tiếp tục như vậy thì không được rồi. Phải biết rằng bây giờ nịt ngực rất đắt. Cô không thể tiếp tục đổi một đống áo ngực mới được. Bóp lại, tiếp tục bóp, có lẽ như vậy sẽ tốt hơn một chút.
Khi Phó Khương đẩy cửa ra, thì nhìn thấy cảnh Hùng Cách Cách đang khom người thò tay vào trong áo lót dùng sức nhào nặn ngực mình
Phó Khương hơi sững sờ hỏi: “Cô làm vậy là muốn nhét vào bên trong hay là móc ra bên ngoài?”
Hùng Cách Cách đáp: “Nhét.”
Phó Khương ngông nghênh ngồi lên ghế của Tô Hàng, quan sát Hùng Cách Cách từ đầu đến chân hai lượt, rồi vô cùng ung dung nói: “Tiếp tục đi.”
Hùng Cách Cách lập tức thu tay lại, hung hăng trừng mắt với Phó Khương, trợn to hai mắt hỏi: “Sao anh vào được đây?” Phải biết rằng phòng làm việc của Tô Hàng, nào giờ luôn là người không phận sự miễn vào.
Phó Khương nhếch môi cười, đứng lên lững thững đi tới trước mặt Hùng Cách Cách, vén mái ngố dài của cô ra, sau đó ôm đầu của cô há miệng hôn xuống!
Hùng Cách Cách đã nắm chặt quả đấm chuẩn bị tặng cho cái tên háo sắc này một cú! Nhưng không ngờ, Phó Khương không hôn lên miệng cô mà là hôn lên mắt cô.
Hùng Cách Cách muốn giãy giụa, lại phát hiện lực tay của Phó Khương mạnh một cách kỳ lạ, trong khoảng thời gian ngắn không thể nào thoát được.
Phó Khương hôn một mắt của Hùng Cách Cách xong, lại hôn bên mắt còn lại.
Hùng Cách Cách cố gắng chạy trốn, lại bị Phó Khương đặt trên mặt tường, trốn không thoát.
Chương 30: Sắc đẹp bị giấu kín (4)
Hùng Cách Cách tức giận chất vấn: “Anh làm cái gì thế?”
Phó Khương cười tủm tỉm đáp: “Hôn mắt chơi thôi, thú vị lắm, nếu không cô cũng hôn thử mắt của tôi đi?”
Tim Hùng Cách Cách run rẩy. Người này, nhất định là không phải người, không phải người mà! Cô rất muốn hỏi anh ta xem có phải anh ta bị trộn lẫn máu không? Trộn lẫn máu của người trái đất và người ngoài hành tinh? Nếu như không phải thì sao anh ta lại làm thế?
Để tỏ rõ sự hào phóng của mình, Phó Khương lập tức giang hai cánh tay nói: “Muốn hôn chỗ nào cũng được.”
Lời của Phó Khương gợi ra sự tự sướng của Hùng Cách Cách, khiến tầm mắt vô cùng hạ lưu trượt đến một vị trí nào đó, nhưng ngay sau đó lại lập tức chuyển lên một độ cao nhất định, không để mình trở nên bỉ ổi như vậy. Cô quay đầu dùng lời lẽ chính nghĩa nói: “Không cần!”
Phó Khương nhếch môi cười, “Được rồi, vậy tôi tiếp tục hôn cô.”
Hùng Cách Cách vừa muốn nói cô ‘không chơi nữa’, nhưng cái miệng nhỏ nhắn hơi mở ra đã bị Phó Khương ngậm lấy dùng sức mút.
Hùng Cách Cách trợn to hai mắt quên cả hô hấp.
Qua một lúc lâu, Phó Khương buông Hùng Cách Cách ra, tổng kết một câu: “Hôn miệng vẫn thú vị hơn. Lần sau chúng ta tiếp tục chơi.” Vẫy tay cực kỳ tiêu sái rời đi.
Hùng Cách Cách bất giác che miệng, rốt cuộc nhận ra mình bị cợt nhả! Nhưng cô có thể tìm ai nói lí lẽ đây? Có lẽ, cái tên bệnh tâm thần đấy còn tưởng đây là trò chơi cũng nên?
Nụ hôn đầu của cô cứ vậy mà kết thúc dưới miệng của tên Phó Khương đáng chết đó! Thật là quá bi đát!
Hùng Cách Cách khó chịu trong lòng, núi lửa nhỏ không nhịn được muốn bộc phát. Cô nhặt chiếc lọ thuốc màu trên bàn lên nện vào cửa! Không ngờ Phó Bạc Yến lại đẩy cửa vào, chẳng những anh ấy bị đập mạnh một cái mà còn bung ra thành phường nhuộm đỏ.
Hùng Cách Cách thầm than hỏng rồi, muốn chạy trốn nhưng cũng biết chẳng tránh được kiếp nạn này, đành phải đứng nguyên tại chỗ tội nghiệp nhìn Phó Bạc Yến.
Phó Bạc Yến lau thuốc màu đỏ chảy trên mặt mình, hướng về phía Hùng Cách Cách ngoắc tay.
Hùng Cách Cách lập tức cúi đầu, nhìn chằm chằm mũi chân mình, làm bộ như không nhìn thấy.
Đúng lúc này Tô Hàng trở lại.
Anh đi tới hành lang thì trông thấy phía sau lưng của Phó Bạc Yến bèn vỗ vai anh ta hỏi: “Không phải nói có việc gấp bảo em đợi anh ở phòng họp à? Tự dưng lại chạy tới đây là sao?” Trong công ty hai người vẫn luôn duy trì quan hệ hợp tác, nên người ngoài không biết bọn họ là anh em ruột.
Phó Bạc Yến quay đầu lại, Tô Hàng hít vào một hơi, sau đó.... đột nhiên thỏa chí cười sằng sặc. Anh chỉ vào Phó Bạc Yến hỏi: “Chuyện... Ha ha ha... Ha ha ha ha... Chuyện gì thế này?”
Phó Bạc Yến quay đầu lại, ánh mắt thâm trầm nhìn Hùng Cách Cách.
Hùng Cách Cách không ngừng lui về phía sau, cho đến không thể lui được nữa, đưa tay chộp một lọ thuốc màu trên bàn lên.
Phó Bạc Yến lạnh giọng hỏi: “Sao nào? Còn muốn đập tôi nữa hả?”
Hùng Cách Cách lập tức đưa thuốc màu tới trước mặt Phó Bạc Yến, “Ừ, anh đập lại tôi đi, chúng ta huề nhau.”
Phó Bạc Yến cầm lọ thuốc màu lên, Hùng Cách Cách rụt cổ lại.
Phó Bạc Yến ném nó về trên bàn, Hùng Cách Cách thở phào nhẹ nhõm.
Tô Hàng đi tới trước mặt của Hùng Cách Cách, đưa tay vuốt mái ngố dài của cô không nhịn được mà nhăn mày.
Hai mắt Hùng Cách Cách đỏ rực giống như bị bệnh đau mắt. Mí mắt thật dày lại pha chút tím bầm nhàn nhạt, trông hơi khủng khiếp. Có lẽ do nguyên nhân trời sinh nên hai mắt Hùng Cách Cách mới lớn nhỏ không đều nhau như vậy!
Tô Hàng rốt cuộc hiểu rõ tại sao Hùng Cách Cách phải chải mái ngố dài rồi, để che giấu đi đôi mắt lồi hết sức khó coi kia.
Anh hơi quẫn trí, hơi thất vọng, còn có chút buồn bực, cùng với... chút đau lòng. Không biết vì sao cảm nhận của anh lúc này hơi phức tạp. Giống như tình cảm vẫn luôn ôm ấp trong lòng lại chỉ nhìn thấy bốn chữ to đùng “cảm ơn đã chiếu cố”.
Tô Hàng là người của chủ nghĩa mỹ học ưu việt nên giờ phút này khó tránh khỏi có chút mất mác.
Hùng Cách Cách thấy phản ứng của Tô Hàng trong lòng cảm thấy là lạ. Cô nghiêng đầu sang chỗ khác, tìm được chiếc gương soi thử, phát hiện mình đã biến thành mắt lồi.
Nói thật, cô vẫn không mong ai có thể nhìn thấy đôi mắt phía sau của cô, bởi vì họ vừa thấy đã yêu cô đến chết cũng không thay đổi. Che mắt lại chỉ là để giảm bớt một vài rắc rối không cần thiết mà thôi. Phó Khương mút cô thành mắt lồi khiến Tô Hàng thất vọng với vẻ ngoài của cô, tất cả chuyện này đối với cô mà nói thật sự chẳng có gì to tát. Dù là mắt lồi hay là mắt long lanh thì không phải vẫn là mắt của Hùng Cách Cách cô sao?
Đẹp có chỗ tốt của đẹp mà xấu cũng có niềm vui thú của xấu, sống vui vẻ là được rồi.
Nếu như một người đàn ông, không thể chấp nhận sự xấu xí của cô trước mà chạy thẳng đến cái đẹp của cô, vậy thì thành thật xin lỗi bởi cô thực sự không có nhiều cái đẹp có thể để cho người ta thưởng thức như vậy.
Hùng Cách Cách quay đầu lại nhe răng cười với Tô Hàng.
Tô Hàng không nhịn được cũng cười. Anh đáp: “Nhìn cô xấu thế còn cười được nữa!”
Hùng Cách Cách cười hì hì không trả lời. Rốt cuộc cô có xấu hay không, chính bản thân cô biết!
Tô Hàng đưa tóc giả và đạo cụ cho Hùng Cách Cách ý bảo cô chuẩn bị xong, lập tức bắt đầu làm việc. Suy nghĩ một chút, lại đưa cho cô một nửa tấm mặt nạ ý bảo cô đeo lên.
Được rồi, anh thừa nhận anh thức sự quá tôn sùng mỹ học. Có đôi mắt trố của Hùng Cách Cách làm anh không tài nào sáng tác được.
Dưới sự chỉ điểm của Tô Hàng, Hùng Cách Cách bày ra các loại tư thế, quyến rũ, thuần khiết, nghịch ngợm, ngây thơ…
Con ngươi Tô Hàng chớp chớp, múa bút như bay.
Phó Bạc Yến lẳng lặng đứng ở một góc phòng làm việc, vừa chùi thuốc màu trên mặt, vừa yên lặng nhìn chăm chú vào Hùng Cách Cách.
Không thể phủ nhận dáng vẻ này của Hùng Cách Cách cực kỳ mê người. Khiến người ta không kìm nén được muốn đẩy ngã áp đảo. Làm cho người ta muốn hành hạ cô rơi nước mắt, nghe cô kêu khóc cầu xin tha thứ.
Vóc người nỏng bỏng, khí chất đơn thuần, cảm giác thần bí, là hấp dẫn trí mạng với đàn ông.
Tim của anh không kìm được mà đập điên cuồng. Ham muốn chiếm hữu mãnh liệt trong nháy mắt bắt anh làm tù binh.
Anh từng nhìn thấy Hùng Cách Cách trong lúc ngủ say nên biết mí mắt cô không phải màu xanh tím. Rất dễ nhận ra chuyện hôm nay là có người cố ý làm vậy. Mục đích của người kia là gì? Người đó cố ý điều Tô Hàng đi chỉ vì phá hỏng đôi mắt đẹp của Hùng Cách Cách ư?
Người này, Hùng Cách Cách hẳn là biết.
Người này, cũng có thể là người Tô Hàng quen .
Dựa vào trực giác của đàn ông, Phó Bạc Yến cho rằng, người đó nhất định là một đàn ông.
Vậy mà, không biết vì sao anh không muốn chất vấn Hùng Cách Cách người kia rốt cuộc là ai, tại sao lại làm bầm mắt cô ở trước mặt Tô Hàng?
Chất vấn? Ha ha... một từ rất thú vị, không phải sao? Anh có thể dùng thân phận nào để đi chất vấn Hùng Cách Cách đây? Xem ra là anh ghen tỵ.
Hùng Cách Cách giống như một miếng đất nặn, có thể mặc cho người xoa tròn bóp méo, mang đến cho người ta hứng thú và vui vẻ. Bạn tưởng rằng có thể đắp nặn cô thành bất cứ hình dạng gì mà bạn muốn nhưng thật ra thì chỉ là biểu tượng mà thôi. Một cô gái như cô ấy vĩnh viễn chỉ là đất nặn ngoan cố.
Phó Bạc Yến rất mong đợi khoảnh khắc được nhào nặn Hùng Cách Cách trong lòng bàn tay.