Trong màn đêm giá lạnh, Hùng Cách Cách đi một mình dưới con đường không có ánh đèn.
Đây là một quãng thời gian đặc sắc, nếu như trời không hoàn toàn đen thùi lùi thì là xám xịt không nhìn thấy thứ gì hết. Sắc trời như vậy giống hệt với tâm trạng lúc này của Hùng Cách Cách, thì là… uất ức vậy đó!
Đúng vậy, uất ức!
Cô nghĩ lúc này trời nên mưa một trận thật to mới là tốt nhất, có thể thích hợp với tâm trạng của cô nhất, có thể thể hiện tình cảm bi thương trong khoảng thời gian đặc biệt này nhất.
Gió, dần dần mạnh hơn.
Hùng Cách Cách ngẩng đầu lên, dùng tư thế bi tráng để nghênh đón một trận mưa lớn!
Vậy mà, sau khi gió lớn thổi hết chẳng những không rớt xuống một giọt mưa mà ngược lại lại làm vụt sáng đèn hai bên đường.
Hùng Cách Cách cụp vai, cúi đầu mệt mỏi.
Haizz... Ngay cả ông trời cũng đối nghịch với cô, không chịu phối hợp với tâm tình bi thương của cô.
Xem ra, cô quả thật không phải nhân tài xuân buồn thu đau. Đã như vậy, cô nên lựa chọn cười một tiếng mà qua thôi.
Nghĩ vậy Hùng Cách Cách nhếch môi cười ngu ngơ.
Cô biết mình cười rất ngu, vì vậy cô lắc đầu vỗ vào mặt mình, gắng để cho mình tỉnh táo lại. Thật sự chẳng có gì to tát cả, không phải chỉ là không câu được con rể rùa vàng thôi sao? Ha ha, đợi cô phát huy thật tốt nhất định sẽ câu được một loạt con rể rùa kim cương nhị thập tứ hiếu lớn!
Hùng Cách Cách hít mũi, vừa động viên mình vừa đi về phía nơi ở của Phạm Bảo Nhi. Cô lang thang ở bên ngoài cả một buổi chiều đến chân cũng đau nhức nên phải tìm một nơi nghỉ chân thật tốt, sau đó… suy nghĩ một chút về tương lai của mình.
Khi Hùng Cách Cách đi tới trong nhà của Phạm Bảo Nhi thì cậu ấy đang ru rú trên ghế sa lon xem ti vi. Trên ti vi đang chiếu chương trình thế giới động vật, đây là tiết mục yêu thích nhất của Phạm Bảo Nhi. Người không biết nội tình cho rằng cậu ấy là một cô gái có lòng yêu thương động vật, nhưng chỉ có Hùng Cách Cách biết sở dĩ Phạm Bảo Nhi thích xem thế giới động vật là bởi cậu ấy thích coi màn XXOO giữa dã thú! Theo lời Phạm Bảo Nhi nói đó là: Chỉ có XXOO giữa dã thú mới là dữ dội nhất, không kiêng dè nhất, trực tiếp nhất, trâu bò nhất, hùng dũng nhất… có thể phát sóng trên ti vi mà chẳng cần kiêng kỵ.
Đối với cuộc thăm hỏi của Hùng Cách Cách, Phạm Bảo Nhi không biểu hiện sự nhiệt tình nên có nhưng cũng không biểu hiện lạnh nhạt rõ ràng, cậu ấy chỉ nhìn về phía Hùng Cách Cách nhăn mày, sau đó tiếp tục quay đầu xem thế giới động vật trên TV.
Hùng Cách Cách vểnh mông ngồi vào trên ghế sa lon, sau đó chậm rãi quăng mình lên đó rồi phát ra tiếng thở dài rất nhẹ. Đó là một loại biểu hiện của thoải mái.
Hai cô gái vùi mình trên sofa nho nhỏ uống nước cắn hạt dưa, không có cái gọi là trao đổi, nhưng cả hai lại đều có vẻ vô cùng thong dong thoải mái.
Đợi chương trình thế giới động vật chiếu hết Phạm Bảo Nhi mới đung đưa đôi chân trắng như tuyết ra hỏi: “Hùng Cách Cách, cậu có tiền đồ thật đó, dựa vào kẻ lắm tiền rồi? Sao lại trang điểm xinh đẹp như vậy? Bản cô nương còn tưởng rằng cậu chết ở bên ngoài rồi cơ đấy. Lâu lắm rồi cậu không liên lạc gì với tớ là sao?”
Hùng Cách Cách hút đồ uống, trả lời mập mờ “Tớ bị bắt cóc vừa mới thoát được là lại phải vào trong viện chăm sóc bệnh nhân.” Lúc nói tới đây nét mặt và giọng nói của Hùng Cách tương đối lạnh nhạt. Lạnh nhạt tới mức dường như chuyện bị bắt cóc vốn không xảy ra với cô.
“Phụt...” Cái miệng của Phạm Bảo Nhi mở ra, một ngụm đồ uống bị phun hết ra ngoài. Cậu ấy trợn to hai mắt, la to: “What? Ai bắt cóc cậu? Thất thân chưa?”
Hùng Cách Cách lắc đầu nói: “Chủ yếu là muốn bắt cóc ông chủ của tớ. Tớ chỉ là kẻ xui xẻo bị họ tiện tay chụp đi thôi. Chúng muốn khiếm nhã với tới nhưng đều bị tớ đánh gục.”
Phạm Bảo Nhi thở dài một hơi, cười sáng tỏ: “Cậu uống rượu sau đó giở trò túy quyền à?”
Hùng Cách Cách gật đầu, “Ừ.”
Phạm Bảo Nhi ngửa ra sau, lại ngả người vào sofa, tiếp tục hút đồ uống.
Một lát sau Hùng Cách Cách nhướn mày hỏi: “Sao cậu còn chưa đi? Tối này muốn qua đêm ở chỗ này hả?”
Hùng Cách Cách gật đầu, mắt mong đợi nhìn Phạm Bảo Nhi, “Được không?”
Phạm Bảo Nhi hỏi ngược lại: “Tâm trạng của cậu không tốt? Lại bị ông chủ cho nghỉ việc hả?”
Hùng Cách Cách cố gắng bày hết tâm tình lên mặt, cuối cùng chỉ có thể nặn ra nụ cười khổ. Cô gãi gãi đầu, nói: “Không phải là bị cho nghỉ việc, tớ....”, Phạm Bảo Nhi tỉnh táo tinh thần, cướp lời: “Tớ biết rồi! Nhất định là ông chủ cậu sau khi nhìn thấy diện mạo thật của cậu nên vừa gặp đã thương cậu. Hai người các cậu trúng tiếng sét ái tình, nhanh chóng lăn lên giường xảy ra quan hệ nam nữ trần trụi! Sau đó cậu lỡ mang thai. Người nhà anh ta lại lấy lý do không môn đăng hộ đối, không cho các cậu kết hôn? Phải không? Có phải không?”
Hùng Cách Cách cụp vai, trả lời uể oải: “Là lỡ mang thai, nhưng không phải là tớ, là người khác.”
Phạm Bảo Nhi vỗ một cái vào vai Hùng Cách Cách, phẫn nộ quát: “Hùng Cách Cách, đàn ông của cậu dám lăng nhăng với con đàn bà khác, còn dám lộ liễu tạo ra đứa bé, nếu cậu là một phụ nữ thì hãy cắt hắn ta, để cho hắn ta trở thành tên thái giám cưới cùng của Trung Quốc! Cậu hãy phấn chấn lên chút cho tớ! Phải lấy khí thế của ngực lớn… Ấy, Hùng Cách Cách, cậu không phải là người thứ ba đó chứ? Ha ha… ha ha ha… Chỉ có điều dù cậu có là người thứ ba cũng chẳng sao hết. Bây giờ có tình yêu mới là vương đạo. Chỉ cần cậu và ông chủ là tình cảm thật lòng vậy thì không cần để ý đến ánh mắt thế tục…”
Hùng Cách Cách ngẩng đầu nhìn Phạm Bảo Nhi nói: “Bảo Nhi, không phức tạp như cậu tưởng tượng vậy đâu.”
Phạm Bảo Nhi nói với vẻ khó chịu: “Lúc còn nhỏ tớ đã muốn làm đạo diễn, cậu không thể để tớ làm chút cho đỡ nghiền à? Thôi được rồi, tớ không đoán nữa. Cậu nói đi, có chuyện gì?”
Hùng Cách Cách hít mũi, lẩm bẩm nói: “Thật ra thì, cũng không có chuyện gì lớn. Đúng là, hình như tớ có chút ý với ông chủ. Kết quả, hôm nay lại bị một người phụ nữ đến nói cho biết cô ra đã mang thai đứa bé của boss, bảo người thứ ba là tớ cút xa một chút.”
Phạm Bảo Nhi cả giận nói: “Cậu không đánh con đàn bà không biết xấu hổ đó à?
Hùng Cách Cách lắc đầu, “Tớ không muốn đánh người.”
Phạm Bảo Nhi dí trán Hùng Cách Cách mắng “Nhìn cái bộ dạng kinh hãi của cậu kìa! Đổi lại chỉ để mọi người có thể ăn hiếp cậu! Uổng cho cậu có diện mạo giống hồ ly tinh, vậy mà cậu không thể làm chút chuyện hợp với diện mạo của cậu được sao? Hùng Cách Cách đừng để tớ xem thường cậu. Bây giờ cậu phải đi! Đi đến giải quyết người phụ nữ đó!”
Hùng Cách Cách trợn to hai mắt, hỏi: “Cậu... Cậu bảo tớ giết cô ta?”
Phạm Bảo Nhi chớp mắt nhỏ giọng nói: “Tớ đâu có nói như vậy.”
Hùng Cách Cách rũ mí mắt không nói gì nữa.
Phạm Bảo Nhi thọt vào hông Hùng Cách Cách nói: “Này, nếu cậu khó chịu thì khóc ra đi.”
Hùng Cách Cách lắc đầu nói: “Tớ khó chịu, nhưng không khóc nổi.”
Phạm Bảo Nhi cau mày nói: “Rốt cuộc là cậu có thích tên đó không vậy? Sao tớ cảm giác tình cảm của cậu với tên đó không sâu sắc gì cả?”
Chương 76: Đàn ông rốt cuộc là cái thá gì? (2)
Hùng Cách Cách ngẩng đầu, hơi mờ mịt nói: “Tớ cảm nhận được tớ rất thích anh ta. Anh ta rất tốt, rất dịu dàng với tớ.”
Phạm Bảo Nhi nói: “Nếu như cậu thật sự thích anh ta vậy thì biểu hiện nhất định sẽ rất cực đoan! Nhưng cậu nhìn xem bộ dạng bây giờ của mình đi, ngoài thê lương một chút ra thì hoàn toàn không có kiểu muốn sống muốn chết.”
Hùng Cách Cách nghi ngờ nói: “Yêu một người, sẽ phải muốn chết muốn sống sao?”
Phạm Bảo Nhi gật đầu, nắm chặt tay: “Tuyệt đối là muốn chết muốn sống!”
Hùng Cách Cách nhìn ra nhánh cây ngoài cửa sổ, rất lâu sau mới nói sâu xa: “Bảo Nhi, có thể tớ không yêu anh ta, nhưng tớ thật sự vô cùng thích anh ta. Nên hôm nay, tớ mới đau lòng dữ vậy. Nếu khi yêu một người nhất định phải thề sống thề chết vậy thì tớ vẫn nên chỉ thích một người là hơn. Tớ không biến khi mình yêu sâu sắc một người liệu tớ có thể chấp nhận đau khổ khi người đó không yêu không nữa. Cậu biết đấy, tớ có một trái tim yếu ớt, không thể mãi đau lòng như vậy, không thể…”
Phạm Bảo Nhi nhìn gò má Hùng Cách Cách cực kỳ khẳng định nói: “Xin cậu hãy tin tưởng tớ, trái tim của cậu tuyệt đối không phải là một trái tim yếu ớt đâu.”
Hùng Cách Cách giật giật khóe miệng, cô hơi có cảm giác muốn khóc. Phạm Bảo Nhi, cậu có thể đừng nói ra sự thực như thế trong lúc tớ đang nhụt chí có được không? Cậu có thể cho tớ một cơ hội để yếu đuối không? Cậu có thể lừa mình, nói mình là một cô gái nhỏ chính cống được không?
Hùng Cách Cách không muốn ngửa mặt lên trời gầm thét, đành phải cúi đầu mím môi không nói. Sau sự trầm mặc dài đằng đẵng là mấy tiếng gõ cửa không nhanh không chậm.
Phạm Bảo Nhi tức thì nhảy bắn lên khỏi ghế salon như chú mèo bị kim đâm bị thương. Cậu ấy… xù lông lên rồi!
Cô ấy vội vàng chạy tới cửa rồi lại chạy vèo quay lại. Dường như cô ấy muốn nói gì với Hùng Cách Cách nhưng cuối cùng chỉ giậm chân rồi chạy ra ngoài cửa nhón chân sáp lại gần chỗ mắt mèo lén nhìn ra bên ngoài.
Đúng lúc này ‘cạch’ một cái, âm thanh thanh thúy truyền đến, đó là tiếng chìa khóa mở cửa. Ngay sau đó cửa bị kéo ra. Một anh giai đẹp đi vào.
Anh trai đẹp có dáng dấp rất cao, chừng 1m85. Anh ta vừa bước vào, thì không gian vốn chẳng rộng rãi cho lắm lập tức trở nên chật chội.
Trai đẹp có một mái tóc dài màu sợi đay và một đôi mắt đen màu xanh đậm, Dường như anh ta rất thích cười, đôi mắt cong cong hình trăng lưỡi liềm rất đáng yêu.
Anh ta ăn mặc rất quái dị. Dưới chiếc áo khoác tương đối nghèo nàn ấy vậy mà là một chiếc áo ngủ màu hồng nhạt. Đúng vậy, là áo ngủ. Hơn nữa dựa theo hiểu biết của Hùng Cách Cách về Phạm Bảo Nhi thì có thể vô cùng khẳng định rằng, bộ áo ngủ hồng phấn đó là của Phạm Bảo Nhi!
Vào khoảnh khắc giai đẹp bước vào nhà, Phạm Bảo Nhi nhảy ra sau một bước rống to: “Tại sao anh lại có chìa khóa nhà tôi?”
Tiếng trung của giai đẹp không được tốt nên anh ta suy nghĩ hồi lâu rồi mới cười rạng rỡ đáp lại: “Hi, cưng à, anh đã về rồi.”
Phạm Bảo Nhi tiến lên một bước, kéo chìa khóa trong tay anh ta, lắc lư trước mặt anh ta rồi chất vấn lần nữa: “Tại sao… anh… lại có… chìa khóa… nhà tôi?”
Giai đẹp bừng tỉnh ngộ: “Bảo Nhi, là em đưa cho anh mà.”
Phạm Bảo Nhi giậm chân quát: “Không thể nào! Sao mà tôi có thể đưa chìa khóa nhà cho anh được chứ? Tuyệt đối không thể nào!”
Anh giai đẹp lại chỉ vào chiếc áo ngủ màu hồng trên người mình, “Cái này cũng là em đưa cho anh.”
Phạm Bảo Nhi vỗ trán kêu rên: “Ông trời ơi, chuyện không có phẩm hạnh như vậy mà Phạm Bảo Nhi con cũng có thể làm được ư?”
Bụng anh giai đẹp phát ra tiếng ‘ục ục’ kháng nghị. Anh ta cười với Phạm Bảo Nhi dịu dàng nói: “Bảo Nhi, chúng ta mướn phòng(**) đi!”
Phạm Bảo Nhi sững sờ một lát sau đó miệng anh đào nhỏ nhắn mở ra, cắn răng nói: “Là ‘chúng ta ăn cơm đi’! Không phải ‘chúng ta mướn phòng đi’! Không cho phép anh nói ‘mướn phòng’ nữa! Không cho nói nữa, anh nghe thấy chưa?”
Giai đẹp cam kết: “Được, chúng ta mướn phòng đi. Anh đói bụng rồi.”
(**) Trong tiếng Trung 开房 [kāifáng]nghĩa là mướn phòng, còn 开饭[kāifān] nghĩa là ăn cơm, hai từ này có phiên âm gần giống nhau, nên dễ phát âm nhầm.
Phạm Bảo Nhi chán nản nhún vai chỉ vào đồ ăn thừa trên bàn nói: “Đi ăn đi!”
Trai đẹp gật đầu đi tới bên bàn ăn vừa ăn đồ ăn thừa vừa nói với Hùng Cách Cách: “Anh đoán em nhất định là Hùng Cách Cách, phải không?”
Hùng Cách Cách đờ đẫn gật đầu.
Trai đẹp cười nói: “Rất vui được gặp em. Tên tiếng trung của anh là Bạch Sí, là Bảo Nhi đặt cho anh đó.”
Hùng Cách Cách quay đầu nhìn về phía phạm Bảo Nhi, thầm nói: Tên Bảo Nhi đặt cho anh ta chắc là… ngu ngốc chứ gì?
Phạm Bảo Nhi nói lầm bầm: “Phát âm cũng không phát âm rõ! Tớ không có gì với anh ta cả, anh ta chỉ tạm thời ở lại nhà tới, thật sự không có gì hết
Mắt Hùng Cách Cách bắt đầu phát sáng, đại khái có ý “cậu không phải nói nữa, hôm nay tớ không đi đâu hết”.
Phạm Bảo Nhi xoa trán nói thật: “Mấy hôm trước lúc tớ đi dạo ở chợ đêm thì nhìn thấy anh ta bị chặt giá. Tên chủ quầy lòng dạ độc ác đó lại lấy một chiếc ghim cài áo màu hồng lừa là văn vật lịch sử bán cho anh ta. Tớ không nhìn nổi nên đi qua tuyên bố anh ta là bạn trai tớ rồi kéo người đi. Tên xui xẻo bắt đầu bám theo tớ.Tớ bảo anh ta cút đi, anh ta nói ‘cám ơn’. Tớ hỏi anh ta là nam hay nữ, anh ta nói ‘tôi cũng không biết nữa’. Tớ coi như hoàn toàn không có đường lui. Khó khăn lắm mới lừa được anh ta ra ngoài, nhưng người ta xoay một vòng lại con mẹ nó quay lại! Ăn không ở không của tớ lại còn muốn ngủ khỏa thân… Ách, khốn kiếp!”
Đừng thấy bình thường Hùng Cách Cách đần độn, đó là bởi vì không có chuyện khiến cô hứng thú, hễ gặp phải những chuyện có dính dáng đến gian tình là cô lập tức hóa thân thành cao thủ tai thính! Chỉ thấy con ngươi của cô chợt lóe lên, xoay người nhích đến gần Phạm Bảo Nhi, cô nói gãi đúng chỗ ngứa: “Thật sự ngủ khỏa thân à?”
Phạm Bảo Nhi cả giận nói: “Chẳng những ngủ khỏa thâm, mình còn góp mất hai chai rượu trắng!”
Mắt Hùng Cách Cách dần dần híp lại. Dường như trong chuyện này có nội tình. Nội tình này rất đáng để đào sâu! Cậu ấy vừa mới thất tình, cần nhất là người khác tâm sự riêng để điều chỉnh lại tâm trạng tổn thương của cậu ấy. Ừm… cái này… Cậu ấy có được tính là thất tình không? Tính không? Có trời mới biết!
Phạm Bảo Nhi thấy bộ dạng hèn mọn bỉ ổi của Hùng Cách Cách là biết ngay suy nghĩ trong lòng cô, thế là cậu ấy lập tức vỗ vào trên đầu Hùng Cách Cách mắng: “Đừng tưởng có thể nghe được tin H chính cống miễn phí từ chỗ tớ! Mau về đi! Trong nhà tớ hiện đang nuôi một tên Bạch Sí rồi, không thể nào nuôi thêm một con gấu ngựa nữa.”
Hùng Cách Cách ôm lấy hông Phạm Bảo Nhi, bám riết không chịu đi y như con gấu ngựa, “Bảo Nhi, Bảo Nhi…”
Phạm Bảo Nhi vừa định đáp ứng thỉnh cầu Hùng Cách Cách thì nghe thấy tiếng gõ cửa.
Bạch Sí đi ra mở cửa.
Sau khi cửa được mở ra đã diễn ra một đoạn giới thiệu cực vắn tắt nhưng lại có ý vị sâu xa.
Phó Khương nói thẳng: “Tôi tới đón Hùng Cách Cách.”
Bạch Sí gật đầu cười nói: “Được.”
Hai người đàn ông này nhìn nhau cười một tiếng, báo động tình địch tức thì được giải trừ.
Người thông minh từ trước đến giờ vẫn luôn hiểu rõ ai là kẻ địch, ai là chiến hữu.
Chỉ mấy chữ ngắn ngủi thôi nhưng hoàn toàn có thể làm người ta nhìn ra chỉ số thông minh và cấp số phúc hắc của hai người đàn ông này.
Nói Bạch Sí không nói rõ được tiếng trung Phạm Bảo Nhi tin vậy, nhưng ngoài cô ra thì còn ai tin là thế không?
Haizz... Đây cũng một cuốn sổ tình cảm loằng ngoằng không rõ.