Tháng bảy nắng nóng đổ lửa, ban đêm có hơi lạnh nhưng khi mặt trời vừa lên cả người liền đổ mồ hôi như tắm. Sáng sớm, Thiệu Tình vừa thức dậy, nàng đến phòng ngủ của Tần Vô Song, hôm nay Ngôn Dạ Đình thức trễ, lúc đến hành lang vừa hay gặp Thiệu Tình.
“Phụ thân an khang!” Thần sắc trên mặt Thiệu Tình hoàn toàn bình thường, nàng hành lễ với Ngôn Dạ Đình.
Mấy ngày nay tâm tình Ngôn Dạ Đình rất tốt, Thiệu Tình không hề hay biết, Tần Vô Song vì hôn sự của Ngôn Ngai Như mà vứt bỏ hết nhưng rụt rè trước kia, sắm vai tiểu cô nương ngây thơ đáng yêu trong ký ức của Ngôn Dạ Đình.
Tâm tình Ngôn Dạ Đình rất tốt cho nên mọi thứ diễn ra của ngày thường trở nên thuận mắt hơn, giống như bộ dạng ngoan ngoãn của Thiệu Tình bây giờ, đương nhiên hắn rất thích: “Rất khoẻ, mấy ngày nay vất vả cho con rồi…con có giận phụ thân không?”
Thiệu Tình không thể ngờ là Ngôn Dạ Đình lại hỏi câu này, nhất thời nàng ngây người, qua một lúc nàng mới nói: “Lần này cũng xem như đó là chút ưu phiền của nữ nhi, nữ nhi không giận phụ thân!” Chuyện vặt vãnh như vậy làm gì phải giận, phải biết là những chuyện nàng oán hận Ngôn Dạ Đình nhiều như lông trâu, làm gì mới chút chuyện này mà phải nghĩ nhiều?
Miệng nói không giận nhưng bên trong đôi mắt lại cất chứa không ít gươm dao, Ngôn Dạ Đình có chút xúc động…đứa trẻ này vô cùng giống Tần Vô Song, cũng cực kỳ giống hắn.
Hắn thấy trên người Thiệu Tình có sự ẩn nhẫn, một con hổ con đang cất giấu móng vuốt, chỉ cần hắn để lộ sơ hở thì chú hổ này sẽ lập tức biến lớn ra không chút do dự vồ lấy hắn, tựa như năm đó hắn vô tình với phụ huynh mình, chỉ e là khi Thiệu Tình có cơ hội, nàng sẽ hạ sát chiêu với hắn.
“Con đến thăm mẫu thân đi, chỉ có con ở cạnh nàng thì nàng mới thật sự vui vẻ!” Ngôn Dạ Định khoanh tay rời đi, sinh thần của Thái tử, trong cung mở yến hội, hắn phải đến tham dự, toàn gia đang đợi hắn. Còn hai mẹ con Tần Vô Song hắn chỉ có thể giấu ở Tích Xuân Viên, trong lòng hắn nổi lên áy náy. Hắn nghĩ, đợi qua thu săn, nếu nàng còn có thể duy trì dáng vẻ bình thản này thì hắn sẽ tìm cơ hội đưa nàng ra ngoài thăm thú một chút. Dù sao thì từ khi về phủ Quốc Công, nàng chưa từng bước chân ra khỏi Tích Xuân Viên.
“Cung tiễn phụ thân!” Thiệu Tình rũ mắt xuống, cố gắng cất giấu nỗi chán ghét đi, lúc hai người ngang qua nhau, Thiệu Tình kiềm chế lùi bước theo bản năng, đặc biệt khi Ngôn Dạ Đình đặt tay lên xoa đầu nàng, suýt nữa nàng đã bộc phát.
Sau khi cân bằng lại tâm trạng, trên mặt Thiệu Tình là nét cười tươi tắn. Nàng bảo Xuân Nhi và Hạ Nhi chuẩn bị đồ đến học Tần Vô Song cách nhào bột.
Cả đời này của Thiệu Tình chưa từng đặt chân vào bếp, vì Lận Chước, đây là lần đầu tiên của nàng.
“Hắt xì!” Tay chân Thiệu Tình vụng về, nàng nhào bột không đều tay, còn hít phải bột mì vào miệng, làm một cái hắt xì thật lớn.
Tần Vô Song chăm sóc Thiệu Tình từ nhỏ đến lớn, tuy không thể nhận nhi tử nhưng như vậy cũng tốt rồi, cả người nàng vui tươi, cười rạng ngời, hiện lên bóng dáng của đệ nhất mỹ nhân võ lâm năm nào.
“Tình Tình thật vụng mà, con sinh ra là mệnh phú mệnh quý, phải gả cho một phu quân tốt mới được!” Tần Vô Song cảm thán, nhìn lúc nữ nhi được vui vẻ nàng lại bắt đầu suy nghĩ, nếu bản thân nàng chịu ấm ức một chút mà nữ nhi mình được hạnh phúc thì có thiệt thòi gì đâu?
Thiệu Tình ngẩng đầu lên, dường như nàng nhìn thấu được do dự trong mắt Tần Vô Song, giọng nàng kiên định: “Mẫu thân, con đã nghĩ kỹ rồi, giữa con và điện hạ là có duyên không phận, mẹ đừng nghĩ là sẽ đi cầu xin hắn ta toàn thành cho con, nếu mẹ làm vậy, cả đời này nữ nhi sẽ sống trong dằn vặt!”
Tần Vô Song thở dài: “Vì sao Tình Tình lại luôn hiểu chuyện đến như vậy!” Nàng thật sự đau lòng cho Thiệu Tình, tiểu nữ nhi này là cô nương hiểu chuyện nhất, mà thanh danh lại bê bối, bị gắn cho biết bao cái danh tuỳ hứng, kiêu căng, phóng đãng…
Nhưng tâm tư nữ nhi này cực kỳ tinh tế nhạy cảm, biết cách chăm sóc người khác, ngay từ khi còn nhỏ đã không có hành động nào tuỳ hứng, trước giờ không yêu cầu mẫu thân bất cứ điều gì. Học cách nhào bột là chuyện duy nhất nàng xin mẫu thân trong suốt mấy năm qua.
“Tóm lại, hôm nay nhất định sẽ thành công, mẹ sẽ dốc toàn lực để giúp Tình Tình nấu một bát mì trường thọ hoàn hảo nhất, đây là bát mì lần đầu tiên Tình Tình đích thân làm, mẹ nhất định sẽ giúp con!” Cho dù nữ nhi nàng làm cho ý trung nhân thì đã sao? Người đầu tiên nhấm nháp tay nghề của nữ nhi chẳng phải là nàng sao?
Hai mẫu tử nhìn nhau cười, sau hai canh giờ dày vò, buổi trưa hai mẹ con ăn tạm mì Dương Xuân đơn giản, nước dùng là măng khô hầm, vô cùng thơm ngon, thêm một ít rau thơm nữa là tuyệt hảo.
Sau khi ăn trưa xong, Thiệu Tình tìm một cái xẻng, nàng ra sân, đào dưới gốc cây hoa đào, miệng thì lẩm bẩm: “Chôn ở đâu ta?”Xem thêm...
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK