Nếu như ngày thường, tiếng “Đại tiểu thư” này của Hà ma ma tám phần là gượng ép.
Đại cô nương một tay bà nuôi lớn vì hai mẹ con họ mà từng bước nhập ma, lòng người luôn thiên vị, cho dù Liên Dung có làm sai quá mức, bà vẫn bao dung, bà nhớ rõ Liên Dung còn bé xíu ấm áp nằm trong lòng uống sữa của bà.
Khi bà sinh con thân thể tổn thương nên không thể mang thai được nữa, dù trong nhà bần cùng, bà vẫn yêu thương Liên Dung như con. Hài tử bà sinh ra yểu mệnh chết sớm, phu quân chết tiệt của bà chỉ biết vòi tiền, tiểu thư này là sinh mạng của bà. Những năm gần đây, bà luôn có một ý nghĩ đó là lấy mạng Tần Vô Song.
Nhưng lần này, tiếng “Đại tiểu thư” bà gọi có vài phần thật lòng, đến khi bà ý thức được “đại tiểu thư” này sắp phải rời, trong lòng bà có chút phức tạp.
Thân là nữ tử, bà nhìn hài tử còn nằm trong tã lót vẫn có chút xót thương. Năm đó, khi hại chết đứa con thứ hai của Tần Vô Song bà cũng có loại cảm giác này, nhìn đứa trẻ chưa biết gì dần mất đi hơi thở sau đó sắc mặt tím ngắt, trong lòng bà khó chịu không thôi.
Có lẽ là do lớn tuổi, ngày chết càng đến gần, ý hận đối với Tần Vô Song sẽ không thay đổi nhưng khi nhớ tới bộ dạng của Thiệu Tình khi còn nhỏ bà liền cảm thấy sợ hãi vì những gì đã làm, bà sợ sau khi chết bà sẽ đón nhận sự phán xét của Diêm Vương.
“Suốt đêm qua, Quốc Công sai người đưa di nương đi!” Hà ma ma đi ở đằng trước, bà đưa Thiệu Tình đến phòng sinh hoạt của Tích Xuân Viên, khép cửa lại, lúc này mới nhỏ giọng giải thích.
Dọc đường đi, hai người vô cùng cẩn thận, lòng đầy căng thẳng, sợ người của Ngôn Dạ Đình nhìn ra sơ hở sẽ đi bẩm báo với hắn.
Thiệu Tình nghe vậy, sắc mặt bỗng lo lắng.
“Đại tiểu thư đừng vội, thị vệ áp giải đi có người của Liên gia chúng ta, nơi đó có thị vệ mật báo về, nay lão nô giao lại cho đại tiểu thư, chúc cho tiểu thư mọi chuyện đều thuận lợi!” Ma ma móc một phong thơ từ trong tay áo ra đưa cho Thiệu Tình.
“Đa tạ ma ma!” Thiệu Tình nhận tin, giữ chặt trong tay, tựa như phong thư này chính là tính mạng của nàng.
Có nghĩ cũng không thể nào nghĩ tới, có một ngày nàng và Hà ma ma lại thản nhiên ở chung một phòng.
Làm trộm cả đời chứ không thể cả đời phòng trộm, mặc dù Ngôn Dạ Đình luôn là người cẩn thận nhưng vẫn có Liên Dung bắt thóp. Liên Dung quản lý nội viện hơn hai mươi năm, nếu chút bản lĩnh này còn không có nữa thì Thiệu Tình cũng xem thường.
“Không cần đa tạ, chỉ mong đại tiểu thư nhớ rõ những gì đã đáp ứng với phu nhân!”
Không bao giờ xuất hiện trước mặt người Ngôn gia, không bao giờ xuất hiện trước mặt Thái tử.
“Đương nhiên ta nhớ!” Lúc trước Liên Dung có cầu xin nàng, muốn nàng hy sinh bản thân để cứu nữ nhi bảo bối của nàng ta. Tuy rằng Liên Dung độc ác nhưng không phải là người ngu, nàng biết nếu uy hiếp Thiệu Tình thì sẽ không đạt được kết quả, cho nên nàng đưa ra một chút lợi ích, nàng đồng ý giúp đỡ hai mẹ con Thiệu Tình trốn đi nhưng với điều kiện phải đoạn tuyệt quan hệ với phủ Quốc Công và rời xa Lận Chước.
Liên Dung kiêng kị Thiệu Tình, nàng không phải là người tốt lại không tin tưởng nam nhân, trong mắt nàng Ngôn Thiệu Tình và tiện nhân kia đều giống nhau, đều là tiểu dâm đãng câu hồn đoạt phách.
“Vậy xin tiểu thư nhớ rõ thân phận của mình cũng như những gì đã nói!” Hà ma ma nói xong liền cung kính rời đi, để lại một mình Thiệu Tình.
Bàn tay nàng siết chặt lá thư, biểu tình trên mặt mông lung.
“Đương nhiên ta biết…” Lúc nàng đồng ý điều kiện với Liên Dung, nàng đã cắt đứt tâm tư của chính mình để tiến vào Đông Cung, nào ngờ càng ở Đông Cung lâu, nàng càng lạc mất bản thân.
Không nhìn thấy người nào của Ngôn gia làm nàng cảm thấy hài lòng, nhưng không nhìn thấy Lận Chước lại khiến tim nàng đau đến cùng cực.
Nắm chặt tin tức trong tay, bên tai Thiệu Tình vang vọng tiếng nói: “Tình Tình, Cô hy vọng khi Cô trở về nàng sẽ cho Cô một đáp án khiến Cô hài lòng, làm Thái tử phi của Cô không tốt sao?”
“Xin lỗi…” Thiệu Tình khẽ thốt lên, nói cho cùng thì cũng là nàng đã phụ hắn.
Cũng vô cùng xin lỗi Tử An và Tử Câm đã thật tâm đối đãi với nàng, hai nô tỳ này sáng nay đã bị nàng bỏ thuốc, nàng chỉ để lại một phong thơ cho Lận Chước, hy vọng khi Lận Chước biết tin sẽ không quá tức giận, có thể sớm quên nàng đi mà nhìn về phía trước.
Ở vị trí Thái tử, không có nàng, con đường của hắn sẽ càng thông thuận.Xem thêm...
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK