Bên ngoài căn phòng nhỏ tập trung rất nhiều người, bọn họ đứng chờ để vào hầu hạ Lận Chước, hắn nhìn Thiệu Tình đăm chiêu, nàng thì sao đây? Phải xử lý thế nào?
Bên trong căn phòng nhỏ, mấy tiểu thái giám cõng thùng tắm tới, hơn mười người tiếp sức nhau đổ đầy nước tắm, tiếp theo còn có người cẩn thận thử độ ấm, bên cạnh dựng cái giá, bên trên giá đặt khăn và nội y, sau khi sắp xếp ổn thoả mọi người cung kính đợi hắn xuống tắm. Bởi vì căn phòng này quá đơn sơ, nên cung nhân dựng lên mười hai tấm bình phong hình hoa điểu, vây quanh thùng tắm.
Hoa điểu: Hoa và chim
Ánh mắt Lận Chước nhìn về phía tiểu cô nương còn nằm ở trên giường giống hệt con búp bê vải rách nát, nàng cuộn tròn trong chăn bông, như bị lãng quên, khiến hắn cảm thấy khó chịu. Không có hắn phân phó, bọn họ đối xử với nàng như vậy, Đông Cung này không ra thể thống gì rồi.
Trước nay Lận Chước cũng không được thánh sủng, sau khi Tiên Hoàng băng hà, vị trí Thái tử của hắn nhiều lần bị lung lay, hắn có thể ngồi vững vị trí Thái tử này là dựa vào chiến công hiển hách. Hiện tại hắn đang ngồi chung thuyền với Ngôn Quốc Công.
Liên gia là cái nôi sản sinh ra mỹ nhân, sinh mệnh của Hoàng đế phần lớn đều là người Liên gia sinh ra. Nguyên Hậu Liên Tiêm đoan trang hiền thục, sau khi Liên Tiêm sinh hài tử, bà bị trầm cảm. Liên Phương là thứ muội trong tộc, vì ngoan ngoãn nghe lời nên đưa vào cung làm bạn với Liên Tiêm, nào ngờ lại dây dưa với hoàng đế, Nguyên hậu thân thể không tốt bị chọc đến mức binh bại núi đổ, bệnh tình chuyển biến nguy kịch. Mà Liên Phương kia cứ vậy trở thành quý phi được sủng ái nhất. Liên gia cũng vì vậy mà mâu thuẫn, gián tiếp làm suy yếu thế lực.
Vì cũng cố thánh sủng, nhánh chính của Liên gia lại đưa vào Liên Kỳ, Liên Kỳ là muội muội ruột của Liên Tiêm, đều là mỹ nhân khuê các của Liên gia, mà Thánh thượng không thích nữ nhân như vậy.
Liên Phương được Hoàng đế sủng ái nhất có hai nhi tử, đều xấp xỉ tuổi Lận Chước, Liên Kỳ cũng có một nhi tử bảo bối đương nhiên sẽ không bận tâm tới hài tử của đích tỷ.
Vì cố giữ địa vị của mình, năm mười bốn tuổi hắn theo Ngôn Quốc Công lên chiến trường, dựa vào những chiến công vang dội mới có được mỹ danh như hôm nay.
Thời gian an nhàn hắn ở Đông Cung không nhiều, một năm có bốn mùa, ước chừng đã ở quân doanh hết ba mùa, cho nên nội vụ ở Đông Cung mới chểnh mảng như vậy.
“Cho người tới hầu hạ Ngôn cô nương!” Lận Chước lạnh giọng phân phó, mấy thái giám đứng đó quay mặt nhìn nhau, sau một lúc do dự, một tên đứng ra định xốc chăn đệm lên. Trong lòng Lận Chước lại càng khó chịu, Đông Cung này không giống nhà của hắn, ở Đông Cung một thời gian, chuyện gì cũng không thuận tay, bọn nô tài này là một đám vụng về. Vốn dĩ hắn không định ở Đông Cung lâu nhưng những cung nhân vây quanh Đông Cung không ai có thể làm vừa ý hắn.
Ngược lại, tiểu nữ nhân nằm ở đằng kia, dường như là người hợp ý hắn nhất…
Thật ra, hoạn quan hầu hạ nàng thì không vấn đề gì, nhưng bản thân hắn không muốn cho người khác nhìn thấy cảnh xuân phơi phới bên dưới của nàng, kể cả hoạn quan cũng không được.
“Tất cả lui xuống đi!” Hắn tỏ vẻ không vui, doạ cho mấy tiểu thái giám cầm đồ trong tay cúi đầu cung kính lui ra ngoài.
Lận Chước nhìn chằm chằm Thiệu Tình.
Hiện giờ nàng đã mất ý thức, cũng không tự mình tắm được, Lận Chước xốc chăn lên, ôm tiểu cô nương lên.
Vóc người Thiệu Tình nhỏ nhắn, nằm trong ngực hắn giống một con thú nhỏ.
Lần đầu tiên làm loại chuyện này, Lận Chước ôm người xuống nước, nước nhanh chóng ngập đến ngực hắn, Thiệu Tình không cao bằng hắn, lúc hắn ngồi xuống, nước liền tràn vào mũi miệng nàng.
Lận Chước hoảng sợ, vội kéo nàng lên, mặc dù đang hôn mê nhưng Thiệu Tình cũng sặc một ngụm nước lớn.
Hắn dụng tâm muốn hầu hạ nữ nhân nhưng tay chân quá vụng về.Xem thêm...
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK