“Mộng…mộng xuân?” Thiệu Tình sửng sốt, trợn tròn đôi mắt diễm lệ. Diện mạo của Thiệu Tình thiên về hoang dã, đôi mắt to tròn, đuôi mắt hơi cong lên thoạt nhìn giống như phượng hoàng cao ngạo, cái mũi thẳng tắp khiến người khác có cảm giác nàng có huyết thống Tây Vực, nhưng thực tế nàng là người Trung Nguyên chính thống. Đôi môi căng mọng vô cùng mê người, đôi mắt phong tình vạn chủng mở to lúc này trông nàng rất buồn cười.
“Nói bậy, sao ta lại mộng xuân được!” Thiệu Tình phồng má lên: “Còn nữa, nếu mà mộng xuân thì sao đối tượng lại vẫn là ngươi?” Phải làm sao đây? Trong giấc mộng hắn cũng chui vào, tại sao không cho nàng một mỹ nam ôn nhu chứ?
Lận Chước cười cười, song trong lòng lại giận sôi máu, vừa buồn cười vừa bực mình. Nữ nhân này thường ngày vô cùng cung kính, còn tỏ vẻ đáng thương xin hắn mở tư khố, kết quả thì sao, nàng cho rằng mình đang nằm mơ liền trở về cốt cách của chính mình, cái miệng nhỏ hung hăng nói, không câu nào nghe lọt tai cả.
Nữ nhân trước kia luôn miệng nói “thần nữ luôn ái mộ điện hạ” đâu rồi?
Hắn đã sớm biết Thiệu Tình là người nghĩ một đằng nói một nẻo rồi, nhưng hắn lại phát hiện mình không chán ghét tính cách này của nàng, chỉ là hắn để ý tới nàng còn dám muốn đối tượng khác: “Thế nào, ngươi còn muốn ai vào mộng xuân của ngươi?” Đáy lòng hắn không vui, hắn nhìn nàng dò xét, dùng ánh mắt chết chóc nhìn chằm chằm vào nàng, để xem nàng nói muốn ai? Hắn sẽ bóp chết tên đó!
Không hiểu sao bản thân sinh ra dục vọng độc chiếm khiến Lận Chước cảm thấy lạ lẫm, hắn đem chuyện này đổ cho việc vì Thiệu Tình là nữ nhân đầu tiên của hắn, mặc kệ sau này thế nào thì nàng đã chiếm vị trí này rồi, dù hắn muốn hay không thì chuyện này không thể thay đổi được.
Đối mặt với cái nhìn trừng trừng của Lận Chước, Thiệu Tình cũng không chịu thua, nàng trừng mắt lại, còn muốn trợn to hơn hắn. Lá gan như vậy khiến Lận Chước kéo miệng cười, mà đó là nụ cười lạnh nguy hiểm. Thiệu Tình nghĩ đang ở trong mơ nên không sợ, mặc kệ bị hắn nhìn chăm chăm vậy nàng vẫn ung dung, còn vứt hắn sang một bên, nghiêng đầu nghiêm túc suy nghĩ.
Đối tượng của mộng xuân, nên là người tình trong mộng, sau khi nghĩ tới nghĩ lui, nàng bất lực phát hiện ra, tình lang trong mộng của phần lớn thiếu nữ trong thành đều là Lận Chước, luận về thân thế hay diện mạo cũng không có ai có thể sánh ngang với hắn.
Nhưng nàng đã từng lăn lộn với Lận Chước, ừ thì…rất mệt mỏi.
“Còn muốn ngủ với người khác? Hửm?” Lận Chước hỏi lại một lần nữa.
Thiệu Tình tiếc nuối lắc đầu: “Không có!” Ở phương diện này nàng không thể nghĩ ra được ai khác, mà ở phương diện xu cát tị hung nàng cảm thấy cũng không nên trả lời, cái tên Lận Chước “kỳ quái” trong mộng này nhất định sẽ làm gì đó kinh thiên động địa.
Xu Cát Tị Hung: Tìm kiếm vận may, tránh xa xui xẻo
“Vậy thì tốt!” Lận Chước hài lòng.
Thiệu Tình lẩm bẩm: “Thật độc tài, ngay cả trong mơ cũng ngang ngược như vậy!”
Lận Chước nghe được “biểu lộ chân tình” của nàng, hắn quyết định thu phục cái miệng này, ôm thân thể mềm mại ở trong ngực còn hơn nghe mấy lời chọc tức của nàng, cứ hưởng thụ lạc thú với người trong lòng là được.
Thiệu Tình bị môi Lận Chước xâm lấn, hơi thở cũng bị Lận Chước cướp đoạt. Thiệu Tình mơ mơ màng màng cảm thấy giấc mộng này sao mà chân thật đến lạ thường.
Hai người trần truồng cuộn vào nhau, Lận Chước sớm đã nổi lên sinh lý với Thiệu Tình, hắn tách hai chân nàng, cọ ngọc hành bừng bừng khí thế lên đỉnh huy.ệt nàng, nhờ vào tinh dịch còn sót lại và nước ấm trong thùng hắn tiến vào bên trong nàng vô cùng thuận lợi.
“Ưm…ư…” Thiệu Tình phát ra tiếng rên ngắt quãng khi bị đâm đến nơi sâu nhất, cảm giác thân thể bị chiếm đoạt rất rõ ràng, khiến nàng càng cảm thấy mọi chuyện xảy ra trên người mình vô cùng chân thật.
Mộng này là thật hay giả? Ở trong mộng, Lận Chước nói đùa với nàng, đối xử với nàng vô cùng dịu dàng.
Có lẽ đây không chỉ là một giấc mộng xuân, mà còn là giấc mộng đẹp nàng luôn khát khao.
Được người mình thích nâng niu đó là một chuyện cực kỳ hạnh phúc.
Cũng chỉ có ở trong mộng, mới có thể thân thiết với hắn như vậy, Thiệu Tình tin đây chính là giấc mơ đẹp.
Vậy thì tại sao nàng lại để giấc mộng đẹp này trôi qua lãng phí được?
Cánh tay ngó sen của Thiệu Tình khoác lên vai Lận Chước, nàng to gan ôm cổ hắn hôn trả lại, đôi chân cũng không khách khí quấn lên hông hắn, hai thân thể dán sát nhau vô cùng hoà hợp. Tư thế nữ nhân ngồi lên trên khiến nàng bị đâm rất sâu, dưới làn nước sóng sánh cảm giác lại càng sâu hơn, lúc Thiệu Tình động eo liền cảm nhận được chút khác lạ.
Nàng nhún nhảy lên xuống trên người Lận Chước, Lận Chước đỡ lấy hông nàng, gồng người lên.
Hắn rời nụ hôn, môi Thiệu Tình bị hắn hôn nên hơi sưng lên, mang một cảm giác ngược đãi. Đôi môi đỏ của nàng phát ra tiếng rên rỉ cực yêu mị, đôi mắt của nàng mơ màng vì nhuốm màu tình dụ.c. Miệng hắn khô khốc không nói thành lời, bên trong đôi mắt khép hờ kia đều là hình bóng của hắn.
Cảm giác xa lạ chiếm cứ suy nghĩ của hắn, hắn giữ chặt chiếc eo thon của nàng hưởng thụ cảm giác vui sướng mà nàng nhiệt tình mang lại.
Từng cái ngậm mút ấm áp, từng lớp mị thịt xoắn chặt, mỗi lần nàng nhấp nhô đều khiến đáy lòng hắn rung động, tim đập dồn dập không biết ở phương trời nao, quên đi bản thân mình là ai, tựa như thật sự đang ở trong giấc mộng xuân.
Vì sao hắn nghĩ là mộng? Bởi vì hiện thực không tốt đẹp đến vậy.
Bọn họ ở chung được mấy ngày? Lận Chước cảm giác giống như mình đang đi vào rừng sâu, tự cho rằng mình đã thông thuộc phương hướng nhưng thực tế đã bị lạc từ lúc nào không hay.
“Tình Tình…” Đã không còn giương cung bạt kiếm như lúc đầu, miệng hắn thốt ra tên gọi thân mật vô cùng thuận miệng.
“Điện hạ….a…ưm….thật lớn mà…a….căng quá…” Nghe thấy nhũ danh của mình, Thiệu Tình theo tự nhiên đáp lại, mặt nước sóng sánh, tạo thành vô số bọt nước.
“Gọi tên Cô…” Nếu nàng đã xem đây là mộng thì ở trong mộng vượt qua ranh giới một chút thì đã sao? Hắn muốn nghe nàng rên rỉ, dùng âm thanh nỉ non gọi tên hắn.
Dù sao tận xương tuỷ của Thiệu Tình vẫn còn giữ chút tôn ti, nàng chần chờ.
Lận Chước bất mãn thúc hông lên, khiến nàng hét lên, ấm ức nhìn hắn.
“Gọi tên Cô!” Ngữ khí của hắn giống như ra lệnh.
“Lận Chước, A Chước….a….” Chút do dự trong lòng Thiệu Tình biến mất, tại sao nàng lại không thể thân mật mà gọi tên hắn? Dù sao cũng ở trong mộng, có gì mà không thể?
“A Chước…A Chước…” Thiệu Tình gọi một lần nữa, âm thanh của nàng giống như những gì hắn tưởng tượng, vô cùng mê hoặc, hắn cảm thấy tên của mình ở trên miệng nàng vô cùng dễ nghe.
Cảm xúc ập đến mãnh liệt, Lận Chước đảo khách thành chủ, xoay người một cái ép Thiệu Tình tới mép thùng. Hắn tách chân nàng ra rồi cắm vào giữa, dùng sức đâm vào. Động tác của hắn nhanh nhẹn, dứt khoát.
Ọc…ạch…ọc…ạch mặt nước nhanh chóng nổi lên lượng bọt nước lớn, côn thị.t điên cuồng chọc vào hoa huyệ.t, từng dòng nước ấm được đẩy vào. Thiệu Tình ôm cổ Lận Chước, khoái cảm từng đợt ập đến, nàng căng người chịu trận, miệng liên tục rên rỉ.
“Nhẹ…nhẹ một chút…sâu quá…”
Lận Chước dùng sức đâm tới, chỉ có hắn mới mang lại cho nàng kích thích hết lần này đến lần khác. Lúc cao trào vừa đến nàng nhịn không được hét lên, mị huyệ.t co thắt lại, Lận Chước dồn hết sức lực lên người nàng, thân thể nàng lung lay như ngọn cây trước gió.
Hết lần này tới lần khác, Lận Chước tận hưởng vui sướng trên người nàng, hắn phóng thích thật sâu bên trong, quên mất bản thân mình, đến khi Thiệu Tình ngất một lần nữa.
“Nha đầu ngốc này, vẫn còn nghĩ đây là giấc mộng sao?” Nếu thần trí Thiệu Tình tỉnh táo, hắn không thể đối xử với nàng như vậy.
Cũng không thể nhìn thẳng vào trái tim mình, hắn bắt đầu muốn lưu giữ những cảm xúc của nàng.Xem thêm...
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK