Thiệu Tinh không nói nữa, nàng chỉ hôn hắn, từng cái hôn nhẹ nhàng mang theo ý lấy lòng rơi trên ấn đường đang nhăn lại, mỗi một cái hôn xuống nàng khẽ vuốt phẳng tiểu sơn (山) nhăn nhó kia.
Lận Chước cọ cọ lên người nàng, tủi thân vẫn còn đó nhưng có chút thỏa mãn, hắn dùng tứ chi để biểu đạt ngôn ngữ với nàng: “Nàng hãy yêu ta! Xót ta! Trân trọng ta!”
Thiệu Tình nhìn hắn u sầu như vậy trong lòng lại rối rắm.
Lận Chước bế ngang nàng lên, nàng yên lặng dựa vào lòng ngực hắn. Động tác càng thân mật, khoảng cách trong lòng càng gần hơn. Lận Chước sải bước đến bên giường, hai người dường như gấp gáp chờ không nổi.
Thiệu Tình được đặt trên chiếc giường, quần áo trên người nàng bị Lận Chước trút bỏ từng cái một. Thiệu Tình cũng không yên phận, nàng ngồi quỳ, đưa tay bắt đầu cởi quần áo trên người Lận Chước, từng mảnh từng mảnh rơi xuống đất, bộ ngực tráng kiện lực lưỡng lộ ra trước mặt nàng, một lúc sau, hai người hoàn toàn lõa thể trước mặt đối phương. Lận Chước ôm Thiệu Tình vào trong lòng, côn thịt bừng bừng khí thế chống lên hai mép thịt của nàng, hắn không vội tiến vào, chỉ cọ cọ ở bên ngoài, chỗ kia của nàng sớm đã ướt đẫm.
Thiệu Tình cảm thấy nửa người dưới của mình tê dại, nàng đối mắt với với Lận Chước, trong đôi mắt chỉ có đối phương không chứa thêm bất kỳ thứ gì. Lận Chước dùng trán chạm nhẹ lên trán nàng, cọ cọ một hồi hắn lại giữ mặt nàng, động tác dịu dàng không thể tả nổi.
Tiếp đó, hắn hôn nhẹ lên chóp mũi nàng, từ từ đi xuống, chạm đến cánh môi, lúc này môi hắn ma sát với môi nàng, âm thanh nước miếng vang lên. Thiệu Tình cũng đáp trả nhiệt tình, dùng sức mút lại, hai cánh tay vòng ra sau ôm chặt lấy cổ hắn, thân thể đưa về phía trước khát khao tiếp xúc da thịt với hắn.
Ôm, hôn đôi khi lại hạnh phúc hơn cắm vào, cơ thể hoàn toàn thả lỏng để cảm nhận đối phương, hai người nhiệt tình muốn dung hoà vào nhau, chia sẻ hết thảy mọi thứ của mình, hiện giờ tâm tình của Thiệu Tình chính là như vậy. Vòng eo nàng đẩy tới đẩy lui, cọ lên thân côn thịt đầy hưng phấn, xuân thuỷ dính lên dương vật ướt nhẹp, hành động dây dưa mờ ám này lại khiến hai người càng nhạy bén hơn ngày thường.
Thiệu Tình thở hổn hển, môi lưỡi đều bị hắn cuốn nuốt. Khoảnh khắc đó, quy đầu đang cọ cọ ở cửa huyệt vô số lần, ban đầu chọc vào rút ra hời hợt, sau đó liền từ từ đẩy tầng tầng lớp mị thịt ra đâm thẳng vào nơi sâu nhất, chạm đến tử cung, vô cùng dứt khoát, chỉ suýt chút nữa là chui vào tử cung nàng.
Bàn tay Lận Chước đặt ở hông Thiệu Tình bắt đầu cử động, ngón tay nhẹ nhàng xoa xoa, nhiều ngày nuôi nàng cuối cùng cũng có chút thịt. Một bên hắn thúc hướng lên, một bên những ngón tay đè xuống giống như mệnh lệnh, động tác vô cùng hài hoà, ăn ý với nhau, khoái cảm nhanh chóng len lỏi trong cơ thể hai người. Cùng lúc đó hai người gần như bật ra tiếng rên rỉ, buông môi nhau ra, đầu lưỡi tiếp xúc với không khí lạnh đầu thu không nỡ rời ra.
Đầu óc hai người giờ đây bị sắc dục chiếm đóng, ánh mắt nhìn đối phương như muốn ăn tươi nuốt sống.
Lận Chước cảm thấy vẻ mặt của Thiệu Tình như vậy thật quá mức mê người, nếu nàng cứ nhìn hắn như vậy, thì có muốn mạng hắn hắn cũng sẵn sàng.
Lận Chước đưa tay che đôi mắt làm hắn mê đắm kia.
“Chàng làm gì vậy?” Tầm nhìn đột nhiên bị che khuất, thân thể Thiệu Tình theo bản năng co rúm lại, mị huyệt cũng co rút theo, vốn dáng ngồi của nàng nuốt trọn hắn vừa sâu vừa siết, giờ lại xoắn chặt hơn khiến Lận Chước sướng rơn người, da đầu đều tê dại.
Vốn đang động tình, giờ này khát vọng nơi đáy mắt Lận Chước càng đậm hơn, chỉ là tầm mắt của Thiệu Tình bị che đi nên không nhìn thấy bí mật này, ánh mắt hắn hiện tại chỉ còn si mê lưu luyến.
“Đừng nhìn, nàng hãy dùng thân thể nàng cảm nhận Lận ca ca yêu thương nàng thế nào!” Âm giọng Lận Chước trầm khàn khác thường, một tay hắn ôm lấy eo nàng, dùng sức thúc sâu vào cơ thể nàng.
Thiệu Tình không nhìn thấy, cho nên những giác quan khác nhạy bén hơn thường ngày rất nhiều, bên tai truyền đến âm thanh khiến nàng mềm nhũn, mà tận sâu trong cơ thể truyền đến cảm giác tê dại khiến nàng sung sướng vô cùng, niềm vui qua đi chỉ còn lại sự trống trải.
Thiệu Tình đưa đôi tay sờ soạng trên người Lận Chước, hắn không hề chớp mắt nhìn bàn tay nàng từ ngực mần mò lên cổ, khí huyết hắn tăng cao, mạch đập dữ dội, bàn tay kia lại vuốt ve mặt hắn, ngón tay mềm mại vẽ theo đường nét gương mặt khiến hắn ngứa ngáy vô cùng.
Tiếp đó, tầm mắt của Lận Chước cũng bị nàng che đi. Bàn tay nàng che lấy hắn, hông cũng bắt đầu vặn vẹo, chủ động cưỡi lên người hắn, bên trong cơ thể nàng chất chứa nhiều khoái cảm, nàng khẽ thở dốc, âm giọng kiều mị đáp: “Vậy Lận ca ca cũng nên cảm nhận Tình Tình của chàng yêu thương chàng nhiều thế nào…”
Lận Chước giữ eo nàng càng chặt hơn, động tác thúc lên mỗi lúc một nhanh, âm thanh bạch bạch va chạm cùng với tiếng nước ngày càng vang dội, trong đó còn hoà quyện tiếng thở dốc của hai người. Lúc tầm mắt bị che khuất, Thiệu Tình phát hiện âm thanh này tựa như phát ra từ da thịt truyền qua cơ thể nàng.
“A…a…Chước ca ca…ha…” Toàn thân nàng rung lắc như lá rụng trong mưa, âm thanh cũng đứt quãng, hai người đều cảm nhận rõ, trong bóng tối cơ thể thay đổi, mỗi một lần đâm sâu đều mang lại khoái cảm tuyệt vời không thể tả.
“Tình Tình cắn thật chặt…đúng là trời sinh dâm đãng mà…” Lận Chước cảm thán, câu “dâm đãng” này không mang chút chê trách nào, tất cả đều là cảm thán: “Nó làm ta thật sự rất sướng…” Muốn ngừng mà không được.
Rõ ràng mấy ngày qua vô cùng bận rộn và mệt nhọc nhưng thời khắc này cứ muốn gắn kết với nàng hoài, không muốn chia lìa.
Côn thịt tách tầng tầng lớp lớp mị thịt ta tựa như muốn là phẳng những nếp nhăn đó, những cái cọ xát, vuốt ve khiến tinh dịch tiết ra càng nhiều làm cho chỗ giao hợp của hai người vừa ướt vừa dính. Mặt khác, dòng điện trong cơ thể hai người liên tục chất chồng lên, Thiệu Tình thở dốc kịch liệt, mặc dù hai mắt đều bị Lận Chước che đi nhưng nàng vẫn nhận thấy trước mắt nổ tung ánh sáng trắng, nàng phát ra tiếng rên rỉ: “A…ta ra rồi…thật thoải mái…ưm…”
Ở bên trong mị huyệt đang cao trào, Lận Chước thả chậm tốc độ, tận hưởng cơn sướng thành vách bên trong siết chặt từng vòng, qua độ trăm hồi, tinh dịch nhắm vào tử cung Thiệu Tình bắn ra.
Hai người dựa sát vào nhau, thở hổn hển.
Một lúc sau, Lận Chước mới buông tay che mắt Thiệu Tình ra, khi đó Thiệu Tình cũng chậm rãi buông tay.
Bốn mắt nhìn nhau, ái tình bên trong không thể che giấu, hai người ôm chặt lấy nhau, tận hưởng cảm giác thân mật độc nhất sau hoan ái.Xem thêm...
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK