Giờ Dần ngày 21, hiện tại đang trong mùa thu nên sắc trời vẫn còn tối. Ở trong Cốc muôn hoa đều nở rộ, cảnh sắc tuyệt đẹp, bên ngoài Cốc gió thu hiu quạnh, lá khô điêu tàn. Bên trong bên ngoài Cốc là hai màu sắc khác nhau, ở giữa ngăn cách bởi bức màn sương mù lớn.
Giờ chính Dần, Thiệu Tình ăn mặc chỉnh tề, con bướm múa dưới ánh trăng được chế tác từ đá bồ câu huyết rồng, cài lên mái tóc búi cao, nếu nàng đã chấp nhận mối quan hệ với Lận Chước thì nàng sẽ không được cúi đầu nữa.
Tuy lúc trước nàng cũng trang điểm xinh đẹp, thần sắc như tiên nữ, nhưng vẫn phải kiêng kỵ, không được lấn lướt Ngôn Khinh Linh. Giờ đây nàng đã có đủ tự tin để trang điểm hoa lệ quý phái, sẽ không có đích mẫu ở sau lưng nghĩ cách chèn ép nàng nữa.
“Búi tóc này hình như hơi cao phải không?” Trước giờ Thiệu Tình không thích lối trang điểm trong cung thế này, nàng cảm giác cái đầu mình bự lên gấp ba lần.
“Không đâu, như vậy mới có phong thái của Thái tử phi!” Lúc để lạc mất Thiệu Tình, Tử Ninh cảm thấy tương lai của mình tưởng chừng như sập xuống, không ngờ cây khô gặp được mùa xuân, Thái tử muốn công khai đem tam thư lục lễ đến nghênh đón chủ tử của nàng về làm chính phi. Toàn bộ trang sức của bọn họ đều mang từ kinh thành đến, thậm chí còn lấy cả vòng tay Đông châu chỉ có hoàng thất mới được dùng, điều này không phải đã rõ ràng rồi sao?
Tử Ninh vừa nói xong, Thiệu Tình lại phát hiện nàng ghim thêm một mảnh tóc giả vào đầu. Tử An và Tử Câm quyết tâm dốc toàn lực trang điểm cho Thiệu Tình, Thiệu Tình lại không dám phản kháng, dù sao thì trong lòng nàng cũng có chút áy náy với họ.
Lận Chước sợ nàng không vừa ý người hầu bên cạnh cho nên đặc biệt triệu Tử An và Tử Câm từ kinh thành đến. Hai nàng vừa nhìn thấy Thiệu Tình liền mừng đến phát khóc, Thiệu Tình cảm giác dường như bản thân mình bị Mạnh Khương Nữ khóc sập trường thành, bên cạnh đó, nàng cũng có cảm giác như mình vứt bỏ phu nhân tào khang và phụ lòng thiếp thất, hai nữ nhân này nước mắt ngắn nước mắt dài nhìn nàng, khiến da đầu nàng tê dại.
Mạnh Khương Nữ khóc sập trường thành: là một câu chuyện cổ tích, truyền thuyết dân gian rất nổi tiếng của Trung Quốc. Câu chuyện kể về một người vợ vì chồng mất khi xây dựng Vạn Lý Trường Thành đã than khóc và làm sụp đổ một góc thành.
Nhìn thấy tay chân Thiệu Tình luống cuống, Lận Chước cười ngả nghiêng, phải hai nén nhang sau mới cho hai người lui ra.
Theo lý mà nói, hai người bọn họ tắc trách như vậy nên đến Thận Hình Tư nhận phạt. Nếu là lúc trước, Lận Chước tuyệt đối sẽ nghiêm trị không tha, nhưng nghĩ đến tính tình của Thiệu Tình, hắn chỉ phạt nửa năm bổng lộc của hai người, không ai nhận thêm hình phạt gì. Trong lòng hai người đều rõ, Thái tử đã nhân từ lắm rồi, Thái tử coi trọng Thiệu Tình, quan tâm đến tâm trạng của Thiệu Tình, sao các nàng có thể khinh suất được? Lại thêm chuyện lúc trước phạm phải sai lầm, hiện giờ hai người nóng lòng muốn thể hiện, họ sợ rằng khi Thiệu Tình trở thành Thái tử phi rồi, chỉ vì sai lầm này nên không thể trở thành đại cung nữ bên cạnh Thái tử phi.
Chỉ tính đến việc trang điểm cho Thiệu Tình thôi cũng đã tốn hơn một canh giờ, đợi đến khi Thiệu Tình và Lận Chước đến nhà chính gặp mọi người, thì đã đến giờ Thìn ba khắc rồi.
Tần Vô Song nhìn thấy dáng vẻ quý phái ngời ngời của nữ nhi mình khi đứng cạnh Lận Chước, trong lòng nàng có vô vàn suy nghĩ. Nàng nắm tay nữ nhi, dịu dàng nói: “Sau này phải nắm tay A Chước đi về phía trước, biết không?”
Nếu là Lận Chước, hắn sẽ vô cùng hài lòng, người ta nói tiểu tế chỉ bằng một nửa hài tử vậy mà giờ này đây, chỉ mới mấy ngày, Lận Chước đã “thu phục” được lòng Tần Vô Song. Hiện giờ Tần Vô Song tự nhiên gọi hắn là “A Chước” mà không chút ngại ngùng.
“Con biết rồi, mẹ đừng lo, mẹ với sư bá cứ sống thật tốt, mỗi ngày trôi qua đều hạnh phúc là được rồi!”
“Rất nhanh chúng ta sẽ gặp lại thôi, đợi huynh trưởng con thành hôn, mẹ và sư bá của con nhất định sẽ trở về chúc phúc!” Tuy Tần Vô Song không thể quan minh chính đại tham dự hôn lễ của nhi tử, nhưng nàng nhất định sẽ trở về để gặp tức phụ, còn phải tận dụng thời gian này để đi ngao du một chuyến, sau đó trở về nhận cái lễ gặp mặt quý giá này.
“Mẹ không thể thiên vị như vậy, đến khi nữ nhi thành thân, mẹ cũng phải đến!”
“Điều đó là đương nhiên, sao có thể thiếu con được!” Tần Vô Song âu yếm véo má nhi nữ mình.
Nói chuyện với nữ nhi một hồi, Tần Vô Song lại lôi nhi tử ra dặn dò, nàng cầm đôi vòng tay bạch ngọc ngàn năm nhét vào ngực Ngôn Ngai Như.
“Đây là lễ vật mẹ tặng cho tức phụ!” Thấy Ngôn Ngai Như không có ý định nhận nó, Tần Vô Song lại đẩy mạnh chiếc hộp vào ngực hắn: “Con không được từ chối! Con mà từ chối thì tức là không xem ta là Quốc Công phu nhân, không xem ta là mẫu thân của mình, cho nên mới không có tư cách tặng lễ cho tức phụ phải không?” Tần Vô Song giả vờ tức giận.
“Mẹ biết là không phải như vậy mà, dù mẹ có ở đâu, miễn khi nào rảnh nhi tử sẽ đưa Nghi Nhiễm đến dập đầu với mẹ được không? Không phải nhi tử không nhận mà thứ này quá quý giá!” Ngọc này không lẫn tạp chất, chạm vào sẽ nóng lên, vòng tay Bạch Ngọc ngàn năm này là vật khó cầu, là vật vô giá, là vật phẩm chân truyền của Bách Hoa Cốc, hắn chưa từng làm tròn hiếu đạo với Tần Vô Song thì mặt mũi đâu mà nhận nó? Nếu mà nhận thì cũng nên là của hồi môn của Thiệu Tình, Thiệu Tình gả đến Đông Cung, của hồi môn không thể qua loa được. Liên Dung đương nhiên sẽ chẳng chuẩn bị cho nàng cái gì, trong lòng Ngôn Ngai Như xúc động, hắn đang suy nghĩ làm thế nào để cho muội muội mình thể diện.
Tần Vô Song cười mắng: “Không cần dập đầu, mau mau sinh cho mẹ một tôn nhi và thật nhiều tôn nữ, còn những cái khác không quan trọng, nữ tử con yêu thương, cho dù tặng cái gì cũng không quý trọng bằng nàng ấy, con hiểu không?” Tần Vô Song quyết liệt nhét cái hộp vào lòng Ngôn Ngai Như.
“Mẹ dạy phải!” Làn da Ngôn Ngai Như trắng giống Tần Vô Song, nhận lấy sự dịu dàng khó lắm mới có được, mặt hắn đỏ bừng.
“Huynh trưởng cứ nhận lấy đi, rồi nhanh nhanh sinh một đứa, đỡ cho mẹ đi ép muội!” Thấy Ngôn Ngai Như thẹn thùng, Thiệu Tình nhịn không được lên tiếng trêu ghẹo.
“Con cũng không thoát đâu! Tôn nhi, tôn nữ, ngoại tôn nhi, ngoại tôn nữ mẹ phải có đủ!” Tần Vô Song cũng không để yên cho nữ nhi trêu ghẹo nhi tử mình, tay phải nàng chọc chọc nữ nhi không đứng đắn.
“Mẹ, làm người không thể tham lam quá!” Thiệu Tình tỏ vẻ oán trách.
Sinh nam hay sinh nữ là chuyện của trời, mẹ muốn nàng sinh bao nhiêu mới đủ đây? Nàng không phải là heo mẹ.
Tần Vô Song không thèm để ý đến nàng, bà nhìn Lận Chước chớp chớp mắt: “A Chước, ta tin tưởng ngươi!”
“Vậy thì vãn bối cung kính không bằng tuân mệnh!” Lận Chước lại sát Thiệu Tình, khẽ hôn lên mặt nàng: “Ta muốn nhi nữ!” Tuy còn chưa được tứ hôn nhưng hắn đã suy nghĩ tên để đặt cho nữ nhi mình rồi.
“Chàng nói bậy gì đó?” Thiệu Tình véo cánh tay Lận Chước, song trên mặt cũng ngập tràn ý cười.
Đợi mây tan sẽ thấy trăng, hiện giờ đám mây che lấp ánh trăng đã rời đi, con đường phía trước sẽ rực sáng.
Lận Chước: Nàng cảm thấy nữ nhi tên Yểu Yểu được không? Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu!
Thiệu Tình: Chàng nghiêm túc chút đi, lỡ nam tử thì sao?
Lận Chước: A Đại.
Thiệu Tình: Chàng nghiêm túc lại cho ta.Xem thêm...
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK