Hiệu Tình không ngờ rằng Lận Chước lại đi theo sau nàng vào phòng.
Thiệu Tình không được tự nhiên, nàng cho rằng Lận Chước chỉ đến nhìn một lát rồi sẽ lập tức rời đi, không nghĩ hắn lại theo vào tới đây.
Lận Chước quan sát xung quanh nơi ở của Thiệu Tình, hắn không nhịn được mà nhíu mày.
Xem ra hắn mặc kệ chuyện, người bên dưới tự ý làm loạn, nói như thế nào thì Thiệu Tình cũng là người của phủ Quốc Công, sao lại sắp xếp cho phòng ở của hạ nhân? Vả lại Thiệu Tình cũng xem là biểu muội bà con xa của hắn, dù hắn không thích nàng thì cũng không đến lượt hạ nhân ở Đông Cung khinh thường nàng.
“Điện hạ, nơi này thấp kém, ngài nên rời đi thì hơn…” Thiệu Tình không diễn tả được tâm trạng hiện tại của mình, nàng đã từng vô cùng ngưỡng mộ người trước mắt, từng để lộ ra bộ dáng nguyên thủy nhất, mặt mày không son phấn, cũng từng lộ ra bộ dạng vô cùng chật vật.
Sau khi vắt sữa xong, trong không khí còn quanh quẩn mùi sữa nhàn nhạt, chiếc giường đơn sơ lộn xộn, chăn nệm xếp chồng lên nhau, chiếc giường La Hán cũng bừa bộn không kém, bên trên bày biện mấy chén trà đã nguội lạnh.
Nếu Thiệu Tình được nuông chiều từ nhỏ, là thiên kim ngang ngược như lời đồn thì sợ là đã xấu hổ chết mất nhưng nàng không như vậy, giả vờ cũng không giống, đáy lòng hắn có chút không thoải mái.
Lận Chước khó khăn nuốt nước bọt: “Không sao, Cô ở đây chờ ngươi thu dọn, xem ra Cô mặc kệ mọi việc thì chúng hạ nhân tự mình làm chủ cả rồi, chung quy cũng là vì cô quản không nghiêm!” Mùi sữa nhàn nhạt trong không khí kích thích giác quan của Lận Chước, hắn phát hiện nửa người dưới của hắn bắt đầu thức tỉnh.
“Điện hạ…” Mới vừa uống thuốc xong, tính theo thời gian thì giờ này dược tính bắt đầu phát tác, đầu óc nàng bắt đầu vận động, nàng phải làm thế nào để tống nam nhân kim tôn ngọc quý này ra ngoài đây?
Nàng không muốn bộ dạng ngực căng cứng, vừa bắn sữa vừa khóc lóc đau đớn bị nam nhân này nhìn thấy, không cần biết trước mặt có phải là nam tử mình ái mộ hay không, thì cũng sẽ không có nữ tử mười sáu tuổi nào muốn làm trò hề trước mặt người khác.
“Điện hạ…” Thiệu Tình gọi lần thứ hai nhưng không tìm được từ ngữ thích hợp.
Lần đầu muốn nói rồi lại thôi, lần thứ hai mang giọng điệu yêu kiều quyến rũ, nghe vô cùng dụ người.
Nghe nàng gọi, cơ thể Lận chước bắt đầu khác lạ, trong đầu không ngừng hiện liên bộ dạng nàng uốn éo cầu hoan, vốn tưởng rằng bản thân hắn chẳng nhớ gì, thực tế thì mỗi chi tiết đều khắc sâu trong tâm trí hắn.
Bầu ngực căng mọng, đầu vú dựng đứng, đôi chân thon dài trắng nõn, còn có mảnh đất tam giác mật ngọt đầy đặn… giữ chặt lấy nhục côn như muốn câu hồn đoạt phách, khiến người khác muốn đắm chìm vào trong đó.
Từ nhỏ Lận Chước được Tiên Hoàng nuôi dưỡng, vừa sinh ra đã mang thân phận Thái Tôn. Khi Thánh Thượng vừa đăng cơ, hắn đã trở thành Thái tử, tuy rằng quá trình trưởng thành có chút gian nan nhưng hắn rất hiếm khi bị người nào cự tuyệt, nên cũng không cần nhẫn nại, với hắn mà nói suy nghĩ chỉ là suy nghĩ.
Suy nghĩ đi liền với hành động.
“Đồ nữ nhân dụ người!”
“Điện hạ!” Thiệu Tình bị Lận Chước đè trên giường, hắn thuận tay xé rách quần áo nàng. Chất liệu y phục của cung nữ tam đẳng rất đơn sơ, quần áo trên người nàng lại cũ nát, dùng chút sức đã có thể xé tan.
Bên trong y phục rách nát là trung y ố vàng, nhưng bên trong nữa là một chiếc yếm tơ lụa màu xanh nước biển, bên trên thêu hoa sen và con chuồn chuồn, vị trí con chuồn chuồn đậu vừa vặn nằm trên đầu vú, hạt hước bắn xung quanh con chuồn chuồn như tỏa ra mùi sữa mê người.
Lận Chước đưa tay muốn xé yếm của nàng, Thiệu Tình vội chộp lấy tay hắn, đôi mày liễu nhăn lại, nàng cầu xin: “Cầu xin điện hạ đừng xé yếm của thần nữ, đây là thứ thần nữ đem vội từ Phủ Quốc Công đến không có nhiều…”
Lận Chước đang chìm trong hưng phấn, nào nghe được nhiều như vậy. Xoẹt, yếm bị giật ra, bên trên hoàn toàn trống trải.
“A..” Đáy lòng Thiệu Tình vô cùng tiếc nuối, đôi mắt nhìn về nơi chiếc yếm bị ném đi, nàng muốn nhìn xem còn có thể vá lại được không.
Lận Chước thật sự không thể chịu được, khi hắn nằm lên người nàng, mà thứ nàng để tâm tới không phải là dục vọng của hắn mà là chiếc yếm của nàng.
Hắn khàn giọng nói: “Chỉ là một chiếc yếm thôi mà, lát nữa cho ngươi mười chiếc, Đông Cung keo kiệt vậy sao?” Nói đến đây, Lận Chước liền nghiến răng, nữ nhân hầu hạ hắn vậy mà một chiếc yếm cũng không có, nếu truyền ra ngoài chẳng phải mọi người sẽ chê cười hắn là một nam nhân bủn xỉn sao?
Thiệu Tình không chú tâm, Lận Chước không nhịn được cúi người hôn lên đôi môi anh đào của nàng: “Ưm…”
Mùi hương thoang thoảng trên người Lận Chước chui vào khoang mũi nàng, cuối cùng Thiệu Tình không nhớ tới cái yếm kia nữa, đầu nàng dần trống rỗng, bị động tiếp nhận nụ hôn bá đạo kia, môi lưỡi mềm mại bị Lận Chước cuốn lấy dây dưa.
Động tác của Lận Chước vô cùng nhiệt, hắn thật sự rất nhớ tư vị này, da thịt mềm mại của nữ nhân khiến khí huyết toàn thân hắn sục sôi. Hơn phân nửa khí huyết đều dồn xuống dưới hạ bộ, nghiệt căn giữa háng cách mấy tầng vải chống lên bông hoa mềm mại bên dưới của nàng, hắn nóng lòng muốn thể hiện bản lĩnh của mình.
Đôi tay Lận Chước thăm dò khắp người Thiệu Tình, bàn tay to lớn đặt lên vú nàng, theo động tác của hắn, sữa bắt đầu chảy ra dính lên tay.
“A…Ư…” Ngực căng sữa, Thiệu Tình gồng người cứng đờ, sắp tới cơn đau sẽ ập đến.
“Ừm…Ha…” Khi sữa tiết ra, Lận Chước dừng hôn, hắn dịch chuyển đôi môi xuống đầu vú, dùng sức liếm mút.
“A…ưmm…” Dòng điện len lỏi trong cơ thể, hạ thân bên dưới ướt nhẹp, bụng nhỏ truyền đến cảm giác tê dại, nàng cong eo ưỡn người ra, nửa người dưới của Lận Chước dán vào nàng, côn thịt cương cứng ngay lập tức được cọ xát hơn.
Bàn tay to lớn tách chân nàng ra, cách lớp phải hắn cũng sờ thấy nước nhờn, trong mắt hắn tràn đầy vui thích, hắn từ tốn cởi bỏ những thứ trói buộc hai người, nghiệt căn không an phận trên người hắn chọc lên vùng thịt non mẫn cảm của thiếu nữ.
“Điện hạ…a….” Thiệu Tình rên lên, cự vật to lớn đột nhiên chui vào trong cơ thể nàng, hung hăng đụng tới nơi sâu nhất: “Điện hạ….ưm…ư…” Cảm giác nam nữ kết hợp với nhau quá mãnh liệt, Thiệu Tinh không kìm được tiếng rên rỉ.
Lận Chước há miệng ngậm lấy dòng sữa ấm áp, kích thích mạnh mẽ khiến nam nhân lại đẩy dục vọng tiến vào.
“Sâu quá a…điện hạ nhẹ thôi…” Mỗi lần hắn đẩy vào là mị thịt bị chèn ép, cọ xát cực độ, đôi chân của Thiệu Tình mở rộng ra, quấn trên hông hắn, lắc lư theo mỗi nhịp thúc hông vào.
Kẽo kẹt —— kẽo kẹt ——
Khung giường cũ kỹ theo tốc độ đâm vào của hắn phát ra tiếng kêu.
“Sâu ….aa…to quá…” Thiệu Tình ngẩng cổ lên, đôi mắt diễm lệ xuất hiện vòng nước quẩn quanh, khoái cảm trong cơ thể nàng tay thế cơn đau khi độc phát. Đột nhiên Thiệu Tình nhận ra, nàng giao hoan với nam nhân này cũng là cách để áp chế cổ độc phát tác.
Vô tình nàng dùng vui sướng lấn áp gian khổ đi qua địa ngục.Xem thêm...
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK