Hai nữ tử bước tới, một người trang điểm sặc sỡ là Tân An quận chúa, nàng mặc áo quây ngực màu hồng, phía trước thêu những đoá hoa mẫu đơn vàng, bên hông đeo đai lưng lưu li bảy màu, rũ xuống phát ra tiếng kêu leng keng, bên ngoài chỉ khoác một chiếc áo mỏng màu hồng kim, cổ tay áo màu vàng đỏ đan xen, khuôn mặt tròn như trứng ngỗng được trang điểm bằng bột ngọc trai, giữa mày vẽ một đoá hồng liên, đuôi mắt đính một vài vảy cá sáng lấp lánh, cả người long lanh quyến rũ. Bỏ qua chuyện nuôi dưỡng tiểu bạch kiểm, thì lối trang điểm này của quận chúa cũng làm cho quý nữ trong kinh thành khinh thường, nàng có đôi ngực rất lớn, giờ đây như muốn nhảy ra ngoài.
Thật sự mà nói thì mỗi lần gặp Tân An, Thiệu Tình đều muốn nhét chúng lại thật sâu trong áo.
Người kia hoàn toàn ngược lại so với Tân An, một nữ nhân vừa ngăm đen vừa rắn chắc. Thân thể nàng tráng kiện đến độ một thân hắc y phủ trên người cũng có thể nhìn ra đường cong của cơ bắp, làn da nàng đen tựa như một nữ nhân nông thôn làm việc dưới ánh nắng mặt trời gay gắt. Nhưng nàng lại là quý nữ, phụ thân nàng là Mục hầu gia, biểu thúc của Lận Chước, nàng tên Mục Nùng Nùng, sở dĩ cả nhà nàng mấy năm nay trở về kinh thành là vì Mục hầu gia bị trúng tên.
Mà hầu gia phu nhân này là một giai thoại, nàng vốn là thủ lĩnh thổ phỉ, bắt trói Mục hầu gia về làm áp trại tướng công, nào ngờ hai người thật sự nảy sinh tình cảm. Mục phu nhân chiêu binh cho Mục hầu gia, lập quân công, là nữ tướng hiếm hoi của Đại Tĩnh. Mục Nùng Nùng cũng không chịu thua kém, rất có phong thái của mẫu thân, nàng đến kinh thành liền bắt tế, trói Thám Hoa Lang về thành thân. Họ thành thân chưa đến hai năm đã hoà ly, đây cũng là một câu chuyện li kì.
Thiệu Tình cảm thấy, nàng còn cảm tính hơn so với hai người này.
Nàng cự tuyệt vị trí Trắc phi của Thái tử đương triều, nguyện làm một tiểu tình nhân, là đã quá tàn nhẫn rồi.
“Thái tử điện hạ vạn an!” Hai người đến trước mặt Lận Chước và Thiệu Tình hành lễ.
“Đứng lên đi! Ở biệt trang không cần giữ lễ!” Thái độ Lận Chước ôn hoà. Hai người cũng không giữ kẽ liền cảm tạ Lận Chước.
Lận Chước biết tỷ muội các nàng gặp nhau sẽ không có chuyện của hắn, liền nói với Thiệu Tình: “Nàng với hai người họ tâm sự đi, đến giờ cơm thì quay về dùng bữa!”
Thiệu Tình đồng ý tức thì, lúc này trong lòng Lận Chước có hơi lo lắng, hắn cảm thấy sự chú ý của Thiệu Tình không còn hướng về hắn nữa.
Dù sao thì nam nữ khác biệt, thân phận cũng chênh lệch, hắn cũng không có lý do gì để ở lại, các cô nương sẽ không được thoải mái.
Nhưng Lận Chước nhìn ba nữ nhân này, trong lòng hắn thoáng bất an, hình như hắn đang lấy đá tự đập chân mình thì phải.
Đến giờ cơm trưa, Lận Chước đối mặt với những món ngon đặt trên bàn, không khí trong phòng lạnh xuống thấy rõ.
“Điện hạ, có cần nô tài sai người giục Ngôn đại tiểu thư về không ạ?”
“Ngôn đại tiểu thư cái gì, gọi là chủ tử!” Cơn giận này của Lận Chước không biết từ đâu ra, hắn chỉ cảm thấy bọn họ gọi Ngôn đại tiểu thư cũng giống như gọi Mục đại tiểu thư, như thể nhắc nhở hắn, Thiệu Tình không liên quan gì đến hắn.
“Nô tài lỡ lời, vậy nô tài sẽ sai người đi giục chủ tử một chút…”
Lận Chước vô cùng bực bội, hắn cắt ngang: “Không cần! Để Cô xem xem, nàng đi chơi đến khi nào mới chịu về!”
Đáy lòng hắn thầm thề, nếu Thiệu Tình trở về, hắn nhất định phải dạy dỗ lại nàng.
Nhưng lời thề này của hắn thật tẻ nhạt, đứng trước mặt Thiệu Tình, hắn nào dám phát ra được loại khẩu khí này.
Ước chừng qua hai nén nhang, cung nhân đến bẩm báo: “Điện hạ, chủ tử đã về!” Người này vừa thấy Hỉ Phúc bị quở trách, liền nhanh nhẹn thay thế hai từ “chủ tử”.
Thiệu Tình vừa vào, Tử An và Tử Câm đi theo phía sau mặt đầy lo lắng, hẳn là đã có khuyên nàng. Thiệu Tình không chào hỏi Lận Chước, nàng tuỳ tiện ngồi lên người hắn. Lúc nàng ngồi xuống, Lận chước có thể thấy rõ gương mặt nàng ửng hồng, trên người còn phảng phất mùi rượu.Xem thêm...
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK