Sau khi ăn sáng xong, họ lại triền miên một trận nữa, lúc này Lận Chước mới nói: “Tình Tình, chúng ta đến trại nuôi để đua ngựa đi!”
Giữa chân Thiệu Tình còn rát, nàng cự tuyệt: “Đã cưỡi ngựa mấy ngày rồi, chi bằng chúng ta xuống núi dạo đi?” Nàng nhớ những sạp bán hàng dưới chân núi, Thiệu Tình rất thích mì, một tiểu thư của công hầu lại rất thích ăn mì Dương Xuân, cũng chẳng vì lí do gì đặc biệt, đó là món Tần Vô Song đã từng nấu.
Tần Vô Song luôn bị xiềng chân, thỉnh thoảng Ngôn Dạ Đình nhớ đến đoạn thời gian bên nhau thuở niên thiếu của hai người, hắn sẽ bảo Tần Vô Song nhào bột, làm mì Dương Xuân, còn hắn tự làm gà ăn mày. Nghe nói lúc còn trẻ, bọn họ đều ăn như vậy, còn trò chuyện, sau này có con cũng sẽ ăn như vậy, lắm lúc có thêm bầu rượu do Tần Vô Song ủ cho hắn, hai người ăn vô cùng thoải mái.
Từ đâu có món mì Dương Xuân? Tần Vô Song cũng từng là tiểu thư của phú hộ có nô bộc xung quanh, làm gì phải xuống bếp? Nàng chỉ biết món này, ngay cả nhào bột cũng là Ngôn Dạ Đình dạy cho nàng.
Ngôn Dạ Đình rất thích nhớ về lúc trước, nhưng những gì hắn mang lại cho Tần Vô Song chỉ toàn máu và nước mắt. Tần Vô Song không dám chống đối vì lúc này Thiệu Tình đã trở thành vũ khí trong tay Ngôn Dạ Đình, lúc Thiệu Tình bị kẹt giữa hai người, Tần Vô Song sẽ nhượng bộ, nhường hắn một bước.
Khi còn bé, Thiệu Tình ngốc nghếch, trong lúc Tần Vô Song suy sụp, nàng còn giật góc váy của mẹ, giọng vòi vĩnh: “Mẹ, Tình Tình muốn ăn!”
Đến khi lớn một chút, sau khi nàng hiểu được những gút mắt của cha mẹ, nàng không còn trộn nước với bùn vào chuyện cha mẹ mình nữa, nhưng mỗi khi nhớ đến ký ức hạnh phúc giả dối kia, nàng vô tình trộn mì Dương Xuân vào. Cho nên, khi Lận Chước đưa nàng dạo trên đường, mùi hương quen thuộc khuấy đảo tâm tình của nàng.
Nàng cảm thấy hôm nay mình cần phải ăn một chén mì Dương Xuân, để nhắc nhở bản thân về ước nguyện ban đầu khi bước chân vào Đông Cung: Một là, cứu Thái tử, trả ân tình, hai và tìm cách cứu mẹ.
Hiện tại, nàng đã hoàn thành điều một, tiếp theo nàng phải hoàn thành điều hai, không thể chìm đắm trong bẫy tình này mãi được.
Mấy ngày đây Lận Chước đều nghe theo lời Thiệu Tình, nhưng hôm hắn có tính toán riêng, không thể nghe theo nàng được.
“Tình Tình, mấy ngày nay nàng đều ở bên cạnh Tân An và Mục tiểu thư, bây giờ rảnh rỗi thì ở cạnh Cô đi!” Lận Chước không thể tìm ra được cái lí do nào chính đáng, đành bán thảm.
Quả thật mấy ngày nay, thời gian của Thiệu Tình đều phân cho hai tỷ muội, rất ít khi ở bên hắn, trong lòng hắn vô cùng chua xót nhưng có thể thấy nàng vui vẻ, hắn cũng thấy đáng giá cho nên hắn có thể chịu đựng được.
Hắn vất vả chờ đợi, cho đến năm ngày trước, Tân An rời đi quá lâu, đám tiểu bạch kiểm trong phủ náo loạn lên, cho nên nàng phải về kinh trước, chỉ còn lại Mục Nùng Nùng. Mục Nùng Nùng kia thật không có mắt nhìn, vì nàng đã trải qua cuộc hôn nhân thất bại cho nên có hơi thù nam nhân, nàng ta quấn lấy Thiệu Tình không buông, Lận Chước thật sự hối hận khi gọi nàng ta đến.
Cuối cùng Lận Chước phải giở chút thủ đoạn để phu quân trước của Mục Nùng Nùng tìm đến cửa, lúc này mới doạ Mục Nùng Nùng chạy mất.
Chuyện của Mục Nùng Nùng và phu quân trước cũng là một giai thoại nghiệt ngã. Ban đầu nam nhân kia e ngại nàng thô tục, không màng đến tấm chân tình của nàng, ở bên ngoài nhiều lần làm nàng mất mặt, tấm chân tình của nàng cuối cùng cũng cạn kiệt. Đến lúc hoà li với Mục Nùng Nùng hắn mới hối hận, bây giờ lại điên cuồng theo đuổi nàng. Lận Chước là nam tử nên chẳng biết nhận xét thế nào, nhưng ba nữ nhân này ngồi lại với nhau liền đem thám hoa lang ra mắng đến mức không bằng con chó. Có lần Lận Chước vô tình nghe được, Thám Hoa Lang đáng thương kia bị nói là hành sự trên giường rất chán, khiến hắn mấy ngày nay tích cực nỗ lực, hắn sợ bị lấy ra làm đề tài bàn chuyện của các nàng.
Lần bán thảm này của Lận Chước đúng là đánh bậy bạ lại chọc trúng tâm tư của Thiệu Tình. Nói đến đua ngựa, vì phi ngựa với Mục Nùng Nùng nên nàng đã thất hứa với Lận Chước hai lần, nàng hơi ái ngại, lập tức thay đổi chủ ý: “Bỏ đi, chúng ta đi đua ngựa!”
Thiệu Tình không nói nhiều, lập tức thay đổi kỵ trang, lúc nàng bước ra, đôi mắt Lận Chước sáng lên nhìn nàng không rời.
Người đẹp mặc gì cũng đẹp, Thiệu Tình là người như vậy, nàng mặc Hồ phục đỏ rực, bên hông treo roi da màu đỏ, đôi giày lông chồn, toàn thân nàng như có ngọn lửa quấn quanh. Mỗi cái giơ tay nhấc chân đều đẹp mắt, sinh mệnh mỏng manh của Lận Chước khao khát muốn lao vào, nguyện làm thiêu thân lao đầu vào lửa.
Thiệu Tình cười cười nhìn hắn, Lận Chước là người vô cùng nghiêm túc, hắn thích mặc quần áo tối màu, mà màu đen thật sự rất hợp với hắn, nàng nhìn Lận Chước, nói: “Nếu điện hạ mặc y phục chu sắc (màu đỏ), nhất định rất phong lưu!”
“Ngày đại hôn của Cô sẽ có màu đỏ, Tình Tình có nên suy xét chút không?”
Lận Chước nửa đùa nửa thật, hắn nói câu này khiến Thiệu Tình trở tay không kịp. Nhưng tâm nàng chỉ loạn một chút liền ổn định, nàng khẽ cười nhìn Lận Chước: “Ngày điện hạ đón dâu, thân là tỷ tỷ của Thái Tử phi, đương nhiên thần nữ sẽ nhìn thấy, thần nữ mong chờ dáng vẻ phong hoa nguyệt đại của điện hạ!”
Lận Chước cảm thấy ngực hắn đông cứng lại, đáy mắt xuất hiện bi thương.
Rõ ràng nàng biết tâm ý của hắn, hắn sẽ không bao giờ cưới Ngôn Khinh Linh.Xem thêm...
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK