Thời khắc Thiệu Tình đạt cực khoái, tinh dịch phun tung tóe, làm ướt mũi miệng của Lận Chước. Hạ thân hắn tê ngứa vô cùng, dương vật sớm đã bừng bừng chiến đấu.
Tuy rằng sinh lý đang đói khát chưa được ăn no, song, hắn lại có một cảm giác thỏa mãn nói không nên lời. Ngón tay Lận Chước lau dâm dịch bên khóe miệng, rồi đưa tay vào miệng mút, ánh mắt si mê nhìn tiểu huyệt vừa qua cao trào. Hai cánh hoa hồng đậm thường ngày thẹn thùng khép lại giờ đây bị hắn liếm mút sưng lên, cửa huyệt ẩn nấp ở bên trong run rẩy không ngừng. Cảnh tượng dâm dật như vậy khiến bụng dưới hắn vừa tê tái vừa ngứa ngáy.
Lận Chước khẽ thở gấp, trong đầu toàn là hình ảnh hạ thân vùi mình vào tiểu huyệt kia, nhất định sẽ lạc đến chốn thiên đường.
Tầng tầng lớp lớp mị thịt trong huyệt vô cùng mềm mại, hắn nhìn một hồi lại thấy cực kỳ đáng yêu, hắn không kiềm được liếm môi. Thiệu Tình nhìn hành động này của hắn, toàn thân thoáng giật mình, cửa động của co rút lại, phun ra một ít chất nhầy. Lận Chước thỏa mãn chọc chọc cái huyệt đầy đặn kia, rồi ngẩng đầu lên, thưởng thức sóng tình trên mặt nàng.
“A…” Bộ ngực phập phồng, hơi thở hỗn loạn, đôi hoa anh đào trước ngực gây chú ý, khiến người khác đưa mắt chăm chú nhìn.
Mặt mày phiếm hồng, tóc tai tán loạn, hai mắt đê mê, đôi môi khẽ mở, bộ dạng mê mang, tất cả đều vì hắn. Lận Chước cảm thấy khí huyết trong người sục sôi lao nhanh xuống thân dưới, dục vọng nặng nề, nặng đến phát đau.
Thân thể hắn ở trên vây kín thân nàng. Lận Chước có một sự kiên định nói không nên lời, ngay lúc này đây, Tình Tình của hắn là ngoan ngoãn nhất, cũng chỉ có lúc này hắn mới tin rằng nàng có thích hắn. Nếu hắn có thể dựa vào thân thể này để có thể giữ nàng ở lại thì tốt biết mấy?
Trong đầu Lận Chước nảy sinh ra ý nghĩ đen tối. Chớp mắt, Thiệu Tình bắt được tia nham hiểm của hắn.
Thiệu Tình đối với Lận Chước là có si mê, giống như nàng thích loài chim cắt. Trong xương cốt nàng đã mang bản tính hoang dã, cho nên thường bị người tàn ác thu hút. Ngay lập tức nàng cảm thấy mình giống như con mồi của hắn, hơn nữa nàng không thể kiềm chế được mà có chút kích thích.
Trước khi nàng có bất kỳ phản ứng nào, Lận Chước đã cởi dây quần. Trong lúc hắn đang mong chờ được đâm vào nàng thì dương cụ đã gấp gáp nhảy ra, đánh mạnh lên bụng nhỏ của nàng, làm cho nơi đó ửng đỏ lên.
Lận Chước quá thuần thục, hắn đẩy phân thân đến nơi sâu nhất trong cơ thể Thiệu Tình.
“Ưm….ha….điện hạ….” Thiệu Tình ưm lên một tiếng.
Lận Chước đâm quá sâu, khiến cả người nàng run lên, đôi tay nàng chủ động ôm eo hắn, đôi chân cũng cường thế vắt lên hông.
Thiệu Tình tiếp nhận từng đợt tấn công mãnh liệt của Lận Chước, hắn nhiệt tình thúc hông vào mị huyệt vừa mới cao trào.
Thân thể Thiệu Tình có chút lười nhác, khi bị hắn đâm vào mạnh mẽ như vậy, một cảm giác tê dại ập đến, nàng thấy bên trong tiểu huyệt có một cảm giác khó phân biệt rõ ràng được, có chút đau đớn, nhưng lại càng sảng khoái. Lận Chước nhấc một chân nàng lên, một chân của nàng bị hắn kẹp giữa háng, một chân được hắn ôm chặt, hung hăng đâm vào.
Đường cong lả lướt dưới tư thế này được phô bày ra tất cả, Lận Chước hít thở không thông vì cảnh trước mắt, cho nên động tác đâm vào ngày càng ác liệt, tiếng bạch bạch vang lên trong không gian xe, thân thể Thiệu Tình bị thúc đụng vào vách xe.
Cơ thể tựa lên vật cứng khiến nó càng mẫn cảm hơn theo từng động tác của hắn, từng đợt xâm nhập càng trở nên chân thật hơn.
“Điện hạ…nhẹ chút…ngài làm nhẹ chút…” Thật sự thì Thiệu Tình rất thích hắn thọc mạnh vào rồi rút ra, nhưng hôm nay hắn tích tụ nhiều oán khí cho nên mỗi cú đâm vào vô cùng mạnh làm cho cổ tử cung của nàng tê dại, Thiệu Tình hơi lo sợ.
“Đừng…ưm…điện hạ….sâu quá…a…” Sau khi Lận Chước biết nàng không thể mang thai, hắn không còn tiến vào tử cung của nàng nữa, nhưng hôm nay hắn đột nhiên tàn bạo, hết lần này đến lần khác muốn đâm vào sâu thêm.
Tuy rằng đâm vào tử cung có thể đạt thêm nhiều cực khoái khác nhưng quá trình khó khăn khiến nàng có chút sợ. Thiệu Tình giãy giụa đá chân nhưng không làm lung lay được ý chí của Lận Chước.
“Tình Tình, để Cô vào…” Âm thanh hắn trầm thấp lộ rõ kiên nhẫn. Thiệu Tình đáng thương nhìn vẻ mặt kiên định của hắn, khoé mắt nàng vô tình rơi ra giọt nước mắt càng khiến dục vọng của hắn tăng thêm.
“Thả lỏng người…” Trong giọng nói của Lận Chước mang theo ý tứ dỗ dành. Thiệu Tình biết không thể kháng cự được, chỉ đành thả lỏng mình.
Lận Chước lại nhấc chân nàng cao hơn một chút rồi đẩy hông về phía trước. Quy đầu to lớn liên tục đụng vào cánh cửa nhỏ trong tử cung, cho đến khi bên trong mở ra một khe nhỏ, tiếp đó cự vật từ từ chen vào cuối cùng cũng đột phá được tử cung, chui vào nơi kín đáo nhất.
“A….” Nước mắt rơi ra từ khoé mắt, nước mắt sinh lý của nàng rối loạn giống như trân châu rơi xuống từng hạt. Lúc này sự yêu thương của Lận Chước mới bị đánh thức, động tác của hắn cũng nhẹ đi đôi chút.
“Lát nữa sẽ không đau!” Không chỉ có nàng đau, hắn cũng chịu không nổi. Côn thịt bị tử cung gắt gao siết chặt, hắn lại yêu thương nàng mà thả chậm tốc độ lại, áp lực ở quy đầu không thể phóng ra, khiến hắn nghẹn lại, mặt mày đều đỏ lên.
Lận Chước chậm rãi thúc năm sáu cái, cho Thiệu Tình thời gian để thích ứng. Sau đó hắn dốc sức bắt đầu đâm sâu hơn, cổ tử cung trơn bóng hết lần này đến lần khác bị cọ sát, cảm giác đau rát thay bằng cảm giác tê dại sung sướng.
“A…ư…ưm…” Thiệu Tình không thể nói được câu hoàn chỉnh, chỉ có thể rên rỉ. Lận Chước đột nhiên bị kích thích, đâm liên tiếp vào tiểu huyệt. Qua chừng trăm cái, Thiệu Tình hét lên, thân thể rã rời nhưng Lận Chước vẫn còn có thể chiến đấu được nữa.
“Không được…Sắp hỏng của ta rồi…” Lúc sóng tình dâng lên, đầu óc Thiệu Tình trống rỗng, miệng không ngừng rên rỉ. Còn Lận Chước lại cố cắn răng chịu đựng để không bắn ra. Sau một hồi thọc vào rút ra độ khoảng trăm cái nữa, lúc này hắn mới gầm nhẹ lên, bắn hết tinh dịch vào tử cung của nàng.
Bên trong chiếc bụng ấm lên, Thiệu Tình bị vật lộn đến mức không thể gượng dậy, mắt nàng hơi mở, miệng thở dốc không nói ra được lời nào, đầu ngón tay cũng không nhúc nhích nổi.
Đường đến biệt trang còn một đoạn đường khá xa. Lận Chước lợi dụng điểm này, ở trong xe chiếm đoạt Thiệu Tình mọi lúc bằng mọi loại tư thế. Cuối cùng thần trí của Thiệu Tình không biết trôi đi phương nào, nàng mơ hồ không thể hiểu được Lận Chước lấy đâu ra nhiều tinh lực đến vậy?
Thiệu Tình không tính nổi mình bị hắn làm bao nhiêu lần, cuối cùng mơ màng ngủ trên giường. Lận Chước sửa sang lại quần áo của hai người, sau đó ôm người vào trong lòng, khép mí mắt lại.Xem thêm...
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK