Tử Ninh đưa Tử Câm tới, hai người hầu hạ Thiệu Tình trang điểm, lối trang điểm này mang theo chút ẩn ý, các nàng trang điểm cho Thiệu Tình theo dạng thiếu nữ chưa gả.
Thiệu Tình cũng không để ý đến chi tiết nhỏ này, ánh mắt nàng đặt ở kệ trang điểm chế tác từ gỗ lim, phía trên bày biện các loại trâm thoa quý giá. Thiệu Tình cũng có chút kiến thức, những đồ vật kia đích mẫu của nàng cũng không thể có được, kia là đá bồ câu huyết hồng, khuyên tai hạt ngọc trai, còn có dương chi bạch ngọc ngàn năm tuổi, mạng của Thái tử này đúng thật là vô cùng cao quý.
“Thái tử có dặn, cô nương thích cứ việc chọn!” Tử Ninh ở bên cạnh nói, Tử Câm lấy ra một cái hộp bát bảo quý giá, từng tầng một được mở ra, ánh sáng rực rỡ của vật phẩm trang sức đập vào mắt.
Thiệu Tình có hiểu biết về những giá trị này đương nhiên nàng biết mỗi loại đều bỏ ra số tiền không nhỏ, xem ra Lận Chước này thật sự cảm thấy tổn thương thể diện.
Thiệu Tình cũng không tỏ vẻ, cẩn thận chọn lựa, nàng thấy việc này không tồi, nhận những thứ này xem như là vật ban thưởng, tương lai có nhiều việc cần phải dùng đến bạc, những trang sức này chắc hẳn là lấy từ tư khố của Lận Chước, Thiệu Tình cầm bộ vòng lên quan sát, không có hoa văn đặc trưng trong cung, sau này có thể mang ra bán được.
Mỗi khi Lận Chước thắng trận, hắn mở kho quân địch, vơ vét rất nhiều chiến lợi phẩm. Lận Chước đánh đâu thắng đó, tư khố hắn nhanh chóng được lấp đầy, mỗi năm thuộc quốc cống nạp hắn có 1 phần, hơn nữa tuy rằng Thái tử không có đất phong nhưng lại hưởng lương thực của vạn hộ, cái này đối với Lận Chước chỉ như chín trâu mất mỗi sợi lông.
Sau khi Thiệu Tình ăn mặc chỉnh tề, Tử Ninh đưa cung nhân đến bái kiến. Điều đến bên người Thiệu Tình có một cô cô chưởng sự, hai cung nữ nhất đẳng, bốn cung nữ nhị đẳng, sáu cung nữ tam đẳng. Cung nữ nhất đẳng hầu hạ bên người, cung nữ nhị đẳng hầu hạ trong phòng, cung nữ tam đẳng làm việc nặng nhọc ở ngoài, vẩy nước quét sân.
Ngoài cô cô quản sự cùng mười hai cung nữ, còn có thái giám chưởng sự Phúc Ân công công và hai tiểu thái giám.
Giai cấp trong cung được phân rõ ràng, số lượng cung nhân thể hiện cấp bậc của chủ tử. Đây không phải đãi ngộ cho Nhũ Nhân, tốt xấu gì cũng của Lương Đệ, dù sao cũng là…người thân của Thái tử phi, cũng có hôn thư đàng hoàng, nếu có thể được sủng ái thì cũng có thể bò lên được Trắc phi.
Thiệu Tình có thể cảm nhận được thái độ khác thường của cung nhân, muốn biểu hiện tốt trước mặt nàng. Trong lòng nàng cảm thấy hơi buồn cười, nàng để ý Lận Chước mấy năm nay, nàng cảm thấy lần này hắn đang bồi thường vì hắn bị mất mặt chứ không phải hắn đau xót cho nàng, càng không có ý định giữ nàng lại Đông Cung.
Nhưng mà điều này cũng khiến nàng hài lòng, nàng không định phí phạm cuộc đời mình ở trong cung. Hoàng cung sâu như biển, nữ quyến vừa bước vào cửa cung sẽ được hưởng vinh hoa phú quý, đồng thời cũng đánh mất sự tự do vô giá. Mỗi người đều có nguyện vọng riêng, Thiệu Tình không chút hứng thú với mọi thứ trong cung, so với tình ái nàng còn có chuyện quan trọng hơn phải làm.
Đối với các cung nhân, thái độ Thiệu Tình không mặn không nhạt, tạm thời nàng cứ sai xử, dù sao nàng cũng thoải mái, tiền hàng tháng cũng không phải nàng phát, vì sao phải ngại?
Sau giờ Ngọ, Lận Chước sai người dọn đồ ăn hắn chưa động đến xuống.
Đến giờ cơm tối, Cung Nguyệt Doanh dọn lên rất nhiều món hợp vị Thiệu Tình.
Thiệu Tình nhìn toàn bộ đồ ăn trên bàn, lòng thầm nghĩ: “Giờ nghĩ lại, chuyện rất rõ ràng!” Chút khó dễ cỏn con này không đáng để Lận Chước mở miệng, hắn chỉ là không ngờ tới, đích muội của nàng có thể thò tay đến cả Đông Cung của hắn.
Cũng không biết có phải Lận Chước phát hiện tiểu bạch liên hoá ra là một đoá bạch liên lòng dạ hiểm độc mà đau lòng?
Đột nhiên nàng cảm thấy buồn cười, nàng nghĩ đến chuyện này làm gì? Hai phu thê nhà bọn họ cãi nhau cũng không liên quan đến nàng.Xem thêm...
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK