Sau khi được cứu thoát, Thiệu Tình không trở về Cốc gặp nàng, Tần Vô Song đã biết nó đã tin lời nói dối của Ngôn Dạ Đình. Trước giờ, Ngôn Dạ Đình là người như vậy, rất giỏi trong việc trêu đùa lòng người, chẳng phải nàng và Liên Dung đều bị hắn xoay mòng mòng sao?
Vừa hay tin Lận Chước đưa Thiệu Tình về Cốc, Tần Vô Song liền nôn nóng đến sơn môn đợi. Sơn môn của Bách Hoa Cốc vô cùng to lớn, nó dùng tảng đá trắng chế tạo, phải cần đến mười hai đệ tử mới có thể mở được. Đệ tử Bách Hoa Cốc mặc y phục màu trắng bạc thêu hoa văn màu lam, góc áo thêu hoa cỏ bốn mùa Xuân Anh, Hạ Hà, Thu Cúc, Đông Mai.
Tuyên Hằng khoanh tay đứng cạnh, lưng thẳng như sơn, thái độ điềm tĩnh, Tần Vô Song mỏng manh, đôi vai hơi co lại, hai tay đan vào nhau đầy lo lắng.
Nhìn thấy tâm trạng Tần Vô Song không ổn, Tuyên Hằng liền ôm lấy eo nàng, Tần Vô Song thuận thế dựa vào lòng ngực hắn, đôi mắt đẹp của nàng như bị sương mù bao phủ.
Tuyên Hằng không giỏi dỗ dành người khác, hơn nữa bên cạnh còn có Ngôn Ngai Như hai mắt như hỏa nhãn kim tinh nhìn chằm chằm như thể muốn mổ xẻo tim hắn ra xem bên trong hắn thật lòng được bao nhiêu, y khiến hắn thật sự mất tự nhiên.
Hắn nhẹ ho một tiếng, cứng nhắc nói: “Nàng đừng lo, Tình Nhi là đứa hiểu chuyện, chúng ta từ từ nói với nó thì sẽ được thôi!”
“Tình Nhi là để cho ngươi gọi sao? “Chúng ta” ở đâu ra?” Đôi mày kiếm của Ngôn Ngai Như dựng đứng lên, giọng điệu khó chịu. Thường ngày hắn là người vô cùng điềm tĩnh, nhưng khi đối mặt với Tuyên Hằng, hắn không thể kiềm chế bản thân mình, tựa như thứ quan trọng nhất của hắn bị cướp đi.
Tần Vô Song đang rầu rĩ vì nhi nữ: “Như Nhi, con đừng như vậy nữa…” Nàng vỗ vai nhi tử.
Chạm phải ánh mắt Tần Vô Song, Ngôn Ngai Như chỉ có thể nuốt oán hận xuống, hắn biết Tần Vô Song có quyền được đi tìm hạnh phúc của mình, hắn thậm chí có thể dùng thân phận thế tử thay Ngôn Dạ Đình viết thư “phóng thiếp”, nhưng thứ hắn muốn là được gần mẫu thân mình lâu hơn.
Dù sao thì Tần Vô Song cũng là thiếp, nếu nhận thư phóng thiếp rồi thì hắn và bà sẽ không có quan hệ gì cả, nếu bên cạnh có nam nhân yêu thương bà thì liệu trong lòng bà còn bao nhiêu chỗ cho hắn?
“Là con không tốt, mẹ đừng giận!” Nam nhi cao lớn cúi đầu nhận lỗi, nhìn qua trông có vẻ tội nghiệp.
Tần Vô Song vô vỗ lên mu bàn tay hắn: “Sao ta có thể giận Như Nhi được? Con và Tình Nhi đều là núm thịt trên người ta cả!” Không thể bảo vệ được hai đứa là nỗi đau suốt đời của nàng, nàng không bao giờ có thể giận hai đứa.
Ngôn Ngai Như nhìn chằm chằm nét cười bao dung trên mặt Tần Vô, hắn im lặng. Từ nhỏ hắn đã khát vọng sự yêu thương bao dung này, khi đó hắn cực kỳ hâm mộ muội muội được Tần Vô Song đối xử như vậy.
“Muội muội nhất định sẽ hiểu cho người, người đừng lo lắng!” Ngôn Ngai Như cũng không giỏi an ủi người khác, cuối cùng hắn cũng đứng “chung thuyền” với Tuyên Hằng, vụng về trấn an Tần Vô Song. Tay trái nàng kéo tay Ngôn Ngai Như, tay phải nàng nắm tay Tuyên Hằng, lúc cánh cửa mở ra, Lận Chước và Thiệu Tình người đi trước, người đi sau tiến vào.
Trước khi vào Bách Hoa Cốc, Thiệu Tinh đã diễn đi diễn lại trong đầu rất nhiều điều sẽ nói khi gặp Tần Vô Song, nhưng khi nhìn thấy bóng dáng bà, những gì muốn nói, những gì muốn làm đều không giống trong suy nghĩ. Nàng chỉ biết ngây ngô chạy như bay, lao vào lòng Tần Vô Song.
“Mẹ!” Tiểu nữ nhi ngây thơ nhõng nhẽo, những hoài nghi cùng với phiền não trong lòng đều tan biến sạch, cho dù mẹ vì ca ca nên để nàng vào Đông Cung thì làm sao? Cho dù bà không phải mẹ ruột của nàng thì thế nào? Mười sáu năm qua bà chăm sóc yêu thương nàng chẳng lẽ là giả sao? So với bất kỳ mẫu thân nào thì bà lại càng tận tâm hơn, chỉ cần như vậy là đủ.
“Mẹ!” Thiệu Tình lặp lại, tiếng gọi của nàng xé rách tâm can Tần Vô Song, nước mắt bà rơi lã chã, không phải vì đau khổ mà vì hạnh phúc, vô cùng hạnh phúc.
“Đừng đứng đầu gió nữa, chúng ta vào trong rồi nói chuyện!” Nhìn thấy mẹ con ôm nhau, mũi Tuyên Hằng cũng chua xót, hắn che chở cho hai mẹ con đi vào nhà chính, Ngôn Ngai Như và Lận Chước yên lặng đi theo sau.
“Đừng vội!” Lận Chước nhỏ giọng trấn an nói với huynh đệ lớn lên từ nhỏ với mình.
Hắn biết Ngôn Ngai Như rất muốn nhận lại tiểu muội muội này, nhưng hắn cũng biết, trái tim Thiệu Tình giờ đây có muôn vàn tường đồng vách sắt, muốn đi vào không phải chuyện một sớm một chiều. Tuy Thiệu Tình phòng vệ nghiêm nhưng lòng nàng lại mềm, giàu tình cảm, một ngày nào đó, bọn họ sẽ trở thành huynh đệ đường đường chính chính.
Ngôn Ngai Như cười khổ, hắn lẩn trốn mấy năm nay, mỗi ngày được nhìn thấy hình bóng của mẫu thân và muội muội thì đã tốt lắm rồi, hắn biết bản thân mình khát vọng tình thân, cho nên vẫn phải từ từ.Xem thêm...
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK