Trong đầu Lận Chước có đoạn ký ức chầm chậm tái hiện lại, hắn nhớ tới năm mình mười tuổi, có một khoảng thời gian hắn mê đi săn, khi đó hắn thuận miệng cứu một tiểu cô nương, tiểu cô nương kia luôn miệng gọi hắn là Lận ca ca, tiểu cô nương kia xinh đẹp, dịu dàng, vô cùng đáng yêu, hắn phá lệ mềm lòng với nàng, còn lệnh cho Lâm Nguyên Cẩn dạy nàng thương pháp để nàng không còn chịu bắt nạt nữa.
Hắn nhớ mang máng tiểu cô nương kia tên là “Tình Tình, nàng có đôi mắt không chịu khuất phục, lúc đầu tiểu cô nương này ngốc chết đi được, bị Lâm Nguyên Cẩn đánh tơi bời. Trải qua một đoạn thời gian hiện giờ có thể tiếp mấy chục chiêu của Lâm Nguyên Cẩn, còn ở thế tiến công.
Hắn nhớ mình cho người rèn cho tiểu cô nương một cây thương, nhưng sau đó tiên hoàng bệnh nặng, mất đi chỗ dựa lớn nhất, bốn bề của Lận Chước toàn thù địch, không còn những chuyến đi săn nhàn rỗi nữa, tiểu cô nương nọ bị phong ấn tại nơi sâu nhất trong ký ức, hắn chưa từng nhớ tới nàng.
Hắn đã từng vô tư vô ưu, sau khi dấn thân vào sóng ngầm tranh đoạt hoàng triều, hắn đã quên mình từng sống vui vẻ đến vậy, vì sự kỳ vọng của tổ phụ, vì di mệnh của mẫu thân, càng vì quyền vị mà tranh đấu.
Tiểu cô nương năm đó, chính là thiếu nữ bây giờ. Năm đó hắn vô tư nên sự ấm áp của nàng chảy đến trái tim, khơi lên rung động rồi lặng lẽ biến mất.
“Trước kia, nàng ở dưới chân núi Trường Kiền?” Giọng nói của Lận Chước truyền đến từ phía sau, Thiệu Tình và Lâm Nguyên Cẩn thu thương lại.
“Thái tử điện hạ vạn an!” Thiệu Tình và Lâm Nguyên Cẩn cùng hành lễ, khiến đáy lòng Lận Chước không thoải mái.
Thường ngày hai người cũng không ăn ý đến vậy.
Lúc trước, Lâm Nguyên Cẩn huấn luyện tiểu “Tình Tình” đánh quyền luyện thương thì không vấn đề gì, nhưng để thuộc hạ của mình luyện thương với nữ nhân của mình, đó là một khái niệm khác mà khi nghĩ đến, cảm giác giống như nuốt một cây kim, vô cùng khó chịu.
Thiệu Tình nhìn về phía Lận Chước, vì phải đánh nhau nên nàng cuống tay áo rộng thùng thình của mình lên, lộ ra cánh tay trắng trẻo xinh đẹp. Nhìn một hồi Lận Chước lại bực mình, đưa tay phủi tay áo nàng xuống.
“Đúng vậy!” Thiệu Tình gật đầu “Năm đó được sự giúp đỡ của điện hạ, thần nữ cảm kích vô cùng!” Trước đó Thiệu Tình luôn nghĩ, sẽ có một ngày Lận Chước sẽ nhớ tới duyên phận năm đó của bọn họ.
Lúc đó, mỗi lần nghĩ đến thời khắc này, trong lòng nàng tưởng tượng rất nhiều điều, nếu ngày ấy đến, nàng nhất định sẽ cực kì vui mừng, ai nào ngờ… Giờ này Lận Chước nhớ tới nàng, tâm tình của nàng vô cùng bình tĩnh, giống như cây kẹo hồ lô khi còn nhỏ, nàng thấy nó rất ngon, lớn một chút nàng nếm lại, thì phát hiện nó không còn mùi vị như trong ký ức nữa.
Chỉ là ký ức được tô vẽ rất đẹp, sau khi vén rèm lên thì phát hiện cái tốt đẹp định sẵn không đầu nó lại bình thường đến lạ.
Lận Chước bình tĩnh nhìn Thiệu Tình, phản ứng của nàng rất nhạt nhòa, khiến đáy lòng hắn có chút xấu hổ.
Hắn cũng không biết mình bị làm sao, trước khi hắn kịp phản ứng lại, tay hắn đã bắt lấy tay Thiệu Tình kéo đi: “Đi thôi, về dùng bữa!”
Trước giờ, Lận Chước đã quen với việc ở một mình, dù thế nào cũng không thể ngờ tới, có một ngày hắn sẽ nắm tay một tiểu cô nương, mỗi câu mỗi từ trong lời nói đều không giống hắn.
Thời khắc này hắn chỉ muốn làm thế nào để tách Thiệu Tình khỏi Lâm Nguyên Cẩn, nhưng hắn không thể nói toạc ra, vì vậy cứng nhắc tìm một cái lý do không thể nào cao minh hơn được.
“Vâng!” Thiệu Tình còn chưa đánh đã ghiền, nhưng Lận Chước đã lên tiếng, nàng hơi lưu luyến quay đầu nhìn Lâm Nguyên Cẩn.
Thiệu Tình nháy mắt, lè lưỡi, lộ ra nụ cười tinh nghịch. Nhất cử nhất động của nàng tựa như một viên đá ném cùng một lúc vào mặt hồ yên tĩnh trong trái tim hai nam nhân này, khiến bọt nước văng tung tóe, sóng gợn cả mặt hồ, một lúc lâu vẫn không bình lặng lại được.
Lận Chước không muốn Thiệu Tình cười với Lâm Nguyên Cẩn, không muốn nàng liếc mắt với y. Bàn tay to lớn của Lận Chước hơi siết lại, dời sự chú ý của nàng đặt lên người hắn, lúc này hắn mới tạm hài lòng.
Hai người sóng vai rời đi, trước mắt người khác, họ tựa như một đôi thần tiên quyến lữ.
Hai người đều có dung mạo trời sinh, đứng cạnh nhau vô cùng hòa hợp, những người ở bên cạnh đều trở thành phông nền.
Lận Chước lúc này còn chưa biết tâm tư của hắn, nhưng thân là nam nhân với nhau, Lâm Nguyên Cẩn hiểu rõ, Lận Chước e là đã động tâm.
Đúng, nữ tử tốt đẹp như vậy, có nam nhân nào ở cùng nàng mà không bị nàng thu hút chứ?Xem thêm...
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK