- Đáng chết, nghĩ không ra được, Vương Kiêu ta chỉ là một linh hồn, không thể ảnh hưởng trực tiếp tới chiến đấu tại thế giới hiện thực. Đáng chết, nếu lúc này ta có thể xuất thủ, dù cho chỉ có thực lực Lục Nguyên hạ đoạn của Trầm Côn, nhưng bằng vào kinh nghiệm võ học của ta, cũng đã đủ...
- Thí chủ! Ngươi muốn tự thân xuất thủ sao?
Đột nhiên, Vương Kiêu nghe thấy một tiếng phật hiệu mờ ảo như tiên âm.
Giống như vô căn cứ mà xuất hiện, trong thế giới linh hồn, trước mặt Vương Kiêu xuất hiện một lão hòa thượng ngồi trên lưng thần thú Đế Thính, pháp tướng trang nghiêm, trên người phát ra phật quang nhàn nhạt. Hòa thượng này mi trắng quá ngực, râu bạc rủ xuống, đơn giản là giống hệt lúc Trầm Côn giả làm hòa thượng!
- Lão là...
Thấy hình dáng của lão hòa thượng, trong lòng Vương Kiêu hơi hiểu ra, nhưng còn không nói ra được là tư vị gì.
- Bần tăng là sư phụ của Trầm Côn, nhưng cũng không phải là sư phụ của hắn!
Lão hòa thượng mỉm cười.
Vương Kiêu lập tức hiểu ra câu nói nghe thì giống không đầu không đuôi này.
- Ta hiểu rồi, lão là một đạo thần niệm do sư phụ Trầm Côn lưu lại trong linh hồn Trầm Côn!
- Đúng vậy. Nguồn truyện: Truyện FULL
Lão hòa thượng cười nói:
- Tên đồ nhi này của bần tăng, có đại phật duyên nhưng không có đại phật tâm! Bần tăng sợ hắn quên mất nội dung của 'Hồn kinh', liền lưu lại trong đầu hắn một đạo thần niệm, giúp hắn ghi nhớ 'Hồn kinh!'
Lão nói xong thở dài một tiếng.
- Hôm nay Trầm Côn tiến bộ, đã có thể sử dụng 'Hồn kinh' tầng thứ ba rồi, nhưng hắn đã nhập ma, không còn thần trí, mà đạo thần niệm này của bần tăng rất nhanh sẽ tiêu tán, không kịp nhắc nhở hắn nữa!
- Vậy ngài định...
- Bần tăng muốn xin thí chủ ra tay giúp đỡ, đem nội dung tiếp theo của 'Hồn kinh' chuyển cho Trầm Côn!
Lão hòa thượng mỉm cười nhàn nhạt.
Vương Kiêu cúi thấp đầu:
- Đại sư yên tâm, ta nhất định sẽ giúp ngài làm, chỉ là... Bây giờ Trầm Côn sắp bị kẻ khác đánh chết rồi, ta giữ khẩu quyết, cũng không có biện pháp chuyển cho hắn.
- Vô phương! 'Hồn kinh' tầng thứ ba, tên gọi là ( thống ) tự chân ngôn, có thể để ngươi tạm thời chiếm cứ thân xác thối tha của Trầm Côn, thay hắn ra tay giải vây.
Thanh âm của lão hòa thượng rất bình thản, nhưng trong đầu Vương Kiêu lại 'ầm' một tiếng, cơ hồ nói không nên lời.
Chiếm cứ thân xác thối tha của Trầm Côn!
Ý tứ này không phải là nói, Vương Kiêu ta có thể dùng cách 'quỷ thượng thân ', tạm thời mượn thân xác của Trầm Côn mà trọng hiện nhân gian sao?
Vũ hồn lại có thể mượn thân xác của chủ nhân? Vương Kiêu ta lại còn có thể xuất hiện ở nhân gian?
Hòa thượng này rốt cục là ai, bộ 'Hồn kinh' này là loại công pháp cường đại tới mức độ nào?
- Đại sư, Vương Kiêu có thể trở lại nhân gian, cảm kích bất tận!
Vương Kiêu cười lớn.
Lão hòa thượng mỉm cười, rủ rỉ nói ra một đoạn khẩu quyết, sau đó lão thở dài nói:
- Khẩu quyết đã giao cho ngươi rồi, đạo thần niệm này của bần tăng cũng công đức viên mãn, sắp biến mất rồi. Thí chủ, xin ngươi nói với Trầm Côn, bảo hắn tự thu xếp cho ổn thỏa...
Vừa nói, thân ảnh của lão hòa thượng từ từ tan biến.
- Đại sư, ngài đợi một chút đã!
Vương Kiêu nói:
- Vừa rồi Trầm Côn dùng Liệp nguyên sát trận của ta, không những nhập ma, hơn nữa còn giết quá nhiều người, ta sợ hắn gặp phải thiên phạt, có kết cục giống như ta. Ngài có thể nghĩ cách giúp hắn không?
Thiên phạt?
Lão hòa thượng cười nhạt:
- Thiên khiển chẳng qua là lôi kiếp mà thôi. Bần tăng còn có vài phần thể diện, một đạo pháp chỉ lệnh cho Lôi Công và Điện Mẫu rút lui là xong.
Một đạo pháp chỉ... Lôi Công và Điện Mẫu rút lui...
Vương Kiêu nghe mà đầu óc có chút hồ đồ nói:
- Vậy, cho dù không có thiên phạt, hắn cũng có khả năng hao tổn dương thọ đấy!
Nụ cười của lão hòa thượng càng thêm bình thản:
- Sinh tử nằm trong tay ta, giúp hắn sửa đổi là được.
Vương Kiêu ngớ ra ngồi trên đất, mãi lâu sau mới ý thức được lão hòa thượng đã biến mất rồi, hắn vuốt trán mình, chỉ cảm thấy vừa rồi tất cả đều là hư ảo.
Là nằm mơ sao?
Không, khẩu quyết lão hòa thượng vừa rồi truyền đạt lại còn vang vọng bên tai. Sư phụ của Trầm Côn quả nhiên là thần tiên, chắc chắn mạnh tới nỗi không thể ước đoán.
Vương Kiêu bắt buộc bản thân bình tĩnh lại, sau đó hắn quan sát tình hình thế giới hiện thực một chút: Lục Nguyên kiếp của Hàn hộ pháp sắp đánh trúng Trầm Côn rồi, lòng biết không thể trì hoán, vội sử dụng 'thống' tự chân ngôn tầng thứ ba, chiếm lấy thân thể của Trầm Côn...
Thế giới hiện thực!
Hàn hộ pháp nộ hỏa xung thiên, hung hăng lườm Trầm Côn, Lục Nguyên kiếp trong tay cũng đã ở trạng thái mạnh nhất.
Ả tức điên rồi! Trận chiến vừa rồi Trầm Côn giết sạch đệ tử Lăng Vân tông, phế Chung hộ pháp, cơ hồ khiến đội ngũ của Lăng Vân tông toàn quân bị diệt. Mấy chục người tới, lại chỉ còn hai người rưỡi có thể trở về, Hàn hộ pháp ăn nói làm sao với Lăng Vân tông chủ đây!
- Ta giết chết ngươi!
Hàn hộ pháp bất chấp tất cả, thẹn quá hoá giận muốn giết Trầm Côn.
Đúng lúc này, hào quang màu lục trên người Trầm Côn mơ hồ lóe sáng một cái, dường như phát sinh biến hóa kỳ diệu nào đó, tâm lý Hàn hộ pháp hơi run rẩy một cách khó hiểu.
Sau đó, chỉ nghe 'Trầm Côn' phát ra một nụ cười lạnh cao ngạo:
- Tiểu gia hỏa, để cho ngươi sống thêm một đêm!
Thoại âm vừa dứt, thân thể 'Trầm Côn' co rút quỷ dị lại một chút, sau đó bỗng bay vút lên, xuyên qua Lục Nguyên kiếp của Hàn hộ pháp, cơ hồ như biến mất chỉ trong nháy mắt.
- Đây, đây là khinh công gì?
Một tên Lục Nguyên hạ đoạn vừa mới thăng cấp, trọng thương thê thảm, lại có thể biến mất trước mặt Lục Nguyên trung đoạn trong trạng thái đỉnh phong, việc này khiến Hàn hộ pháp kinh hãi trợn mắt.
Có khinh công như vậy, Trầm Côn vừa rồi vì sao lại không sử dụng?
Bất quá, Hàn hộ pháp không có thời gian mà nghĩ nhiều. Trầm Côn đào tẩu, có lẽ là trở lại Tân Nguyệt thành, ả cũng đuổi theo hướng Tân Nguyệt thành.
- Trầm Côn, Lăng Vân tông tại Tân Nguyệt thành còn có một lượng lớn đệ tử trẻ tuổi, ngươi đợi đó, tụ tập những đệ tử này xong, ta sẽ sao Trầm gia các ngươi, không sợ ngươi không xuất hiện.
...
Trong vùng núi rộng lớn!
'Trầm Côn' chắp hai tay sau lưng, đứng trên đỉnh núi, lạnh lùng quan sát hướng sơn mạch, trên người hắn máu tươi rơi lộp độp, vết thương ngang dọc khắp nơi, nhìn đến gai mắt.
Nếu không phải nhanh chóng liệu thương, tên 'Trầm Côn' này sớm đã giết chết Hàn hộ pháp!
- Địa thế rồng cuốn, ba sông hội tụ, quả nhiên là nơi liệu thương tuyệt vời trong phong thủy học, lại thêm đệ tam trận của Vương Kiêu ta, phong thủy linh phù hợp bích, chỉ trong khoảnh khắc là có thể trị khỏi thương thế...
'Trầm Côn' xác định xong đặc điểm phong thủy của dãy núi này, sau đó hắn lạnh lùng cười một tiếng, ngón trỏ tay phải quệt một ít máu trên thân, sau đó giơ lên cao, ngón trỏ tay trái cũng quệt một ít máu, chỉ xuống dưới đất.
- Cửu trọng lăng tiêu thiên, nghe lệnh của ta, lấy ngươi làm giấy!
- Thập bát tầng u minh địa, di chuyển theo ý ta, lấy ngươi làm bút!
- Đệ tam phù ma Phù ma, Dẫn địa, Liệt thiên...
'Trầm Côn" phát ra một loạt tiếng quát nặng nề. Đồng thời, ngón trỏ tay trái của hắn từ từ nhấc lên, dưới sự dẫn dắt của ngón tay hắn, hướng sơn mạch từ từ biến hóa, đứng dậy, giơ vuốt, ngẩng cao đầu, sơn mạnh trải dài này lại như một con cuồng long vùng vẫy, từ từ bay lên cửu thiên!
Mặt khác, ngón trỏ tay phải của 'Trầm Côn' cũng chỉ lên bầu trời mà vũ động, một đạo huyết quang lóe lên, không trung xuất hiện một vết rách, giống như bị chia cắt từ trong vậy. Không biết bao nhiêu lần huy động ngón trỏ, phiến thiên địa này giống như những tờ giấy đã được cắt, phân thành mấy vạn, hoặc mười mấy vạn đạo linh phù trắng tinh.
- Thái hư hối nguyên!
'Trầm Côn' cuối cùng quát một tiếng, chỉ thấy Long hành đại sơ theo đó mà động, như một chiếc bút, vẽ số lượng linh phù chú văn mà mắt trần không thể đong đếm trên bầu trời, cả bầu trời đều biến ra chi chít những điểm sáng màu đỏ đậm.
Sau đó, thiên không hạ xuống, đại địa bay lên, tất cả đều lấy Trầm Côn làm trung tâm mà xoay tròn. Bóng hình hư nhược của hắn ẩn trong trùng trùng ảnh mạc.
- Phá!
Chỉ trong vài giây, 'Trầm Côn' lại quát một tiếng, nhất thời trời đất đều trở về vị trí cũ, dường như cả thế giới đều khôi phục lại sự yên tĩnh.
Mà 'Trầm Côn' cao ngạo bay lơ lửng tại lưng chừng trời, máu trên người hắn đã không thấy đâu nữa cả, vết thương cũng biến mất, đã khôi phục lại trạng thái đỉnh phong nhất.
- Mẹ nó chứ! Vương lão huynh, đây là chuyện gì thế?
Từ miệng 'Trầm Côn' đột nhiên phát ra một thanh âm, cười hì hì, tràn đầy mùi vị hòa khí sinh tài.
- Ta tại sao lại vào trong thế giới linh hồn rồi. Ngươi tại sao lại chiếm cứ thân thể của ta, còn có vết thương của ta nữa...
- 'Hồn kinh' của ngươi đã tu luyện đến tầng thứ ba rồi!
'Trầm Côn' mỉm cười, lời ít mà ý nhiều nói: 'Hồn kinh' tầng thứ ba có thể sử dụng pháp tướng trong ba phút, đồng thời ngươi cũng sở hữu hồn xác thứ ba, có thể sở hữu ba vũ hồn cùng một lúc... Ngoài ra, vũ hồn của ngươi còn có thể tạm thời chiếm cứ thân thể ngươi.
- Mẹ nó chứ!
Nghe được chuyện sư quét rác lưu lại trong linh hồn mình một đạo thần niệm, Trầm Côn ảo não vỗ trán:
- Ài, ngươi sao lại để sư phụ ta đi mất chứ? Giữ ông ấy lại, kiếm chác thêm vài món đồ tốt chứ!
- Ngươi đến sư phụ mình cũng dám xảo trá sao?
Vương Kiêu cười:
- Được rồi, thân thể ngươi đã lành lặn, mau đổi lại đi! Trong một ngày, ta chỉ có thể sử dụng thân thể ngươi ba phút, vừa rồi giúp ngươi trị thương đã hao phí không ít, chỉ còn lại ba mươi giây!
Trầm Côn vội tìm tòi biện pháp thu hồi quyền khống chế thân thể, hắn kiểm tra một lượt, phát hiện trong thân thể có thêm ba thứ.
Thứ nhất, trong đầu xuất hiện thêm một cái thủ ấn phật môn và một bộ kinh văn, phân biệt là Ngoại sư tử ấn, Kim cương tát chủy thần chú!
Thứ hai, trong thế giới linh hồn, đằng sau hồn xác thứ hai của Trầm Côn còn có thêm một tên tiểu Trầm Côn, đồng dạng hai mắt vô thần, biểu tình đờ đẫn, không cần phải nói, đây chính là hồn xác thứ ba, có thể dung nạp vũ hồn thứ ba.
Mẹ nó chứ! Xem ra bần tăng phải nhanh chóng tìm ra một đệ nhị vũ hồn cường đại rồi.
Trầm Côn cười chửi một câu, sau đó, hắn ở phụ cận linh hồn phát hiện một viên phật châu đang xoay tròn. Lợi dụng viên phật châu này và 'thống' tự chân ngôn, Trầm Côn liền có thể đổi quyền sử dụng thân thể với Vương Kiêu.
Tay cầm phật châu, niệm 'thống' tự chân ngôn, lấy lại thân thể của mình, sau đó hắn vuốt cằm, liền cười nói:
- Vương lão huynh, hôm nay ngươi còn có thể ra tay ba mươi giây đúng không?
- Không tới ba mươi giây!
- Thế hai mươi giây có không?
Trầm Côn hỏi lại:
- Nếu cho ngươi hai mươi giây, dùng thân thể Lục Nguyên hạ đoạn của ta, lại đối mặt với ba tên Lục Nguyên hộ pháp vừa rồi, ngươi có thể dành lấy chiến quả gì?
Vương Kiêu cười ngạo nghễ:
- Bọn chúng quá non! Cho dù thấp hơn bọn chúng một cấp, với chiêu pháp và kinh nghiệm của ta, giết bọn chúng cũng chả cần tới hai mươi giây!
- Thế còn chờ gì nữa?
Trầm Côn bỗng cười tủm tìm chỉ hướng Tân Nguyệt thành: