Ngay trong khoảng thời gian hắn đi vắng này, Trầm Phương nghĩ hết mọi cách giữ chân Yến Thành, có điều mối thù cha mẹ, mối hận hủy nhà Yến Thành làm sao chịu nghe, cuối cùng nổi giận, đột nhiên một đao chém vào tay trái Trầm Phương. Chuyện thành lớn!
Trầm Phương chính là đệ tử Mông Trùng, là vai cháu ruột của Trầm Phù Đồ, Bắc Địa vương vừa nhìn thấy hắn bị thương, không thể không ra tay trả thù Yến Thành.
Ba chiêu, Bắc Địa vương một kiếm đâm xuyên qua vai trái Yến Thành, Trầm Phương bị thương ở đâu, Yến Thành cũng bị y như vậy. Trong dự liệu của Bắc Địa vương như vậy là kết cục xong phương đều không thiệt thòi, để cho mình chỉ cần tìm Yến Nan Quy lén nói lời xin lỗi, hết thảy đều thành gió sóng lặng.
Ngay lúc đó, Thanh Vũ thiên quân không ngừng công khai khiêu khích Trầm gia, đả kích giữa Bắc Địa vương cùng Yến Nan Quy, khiến song phương không thể không vì thể diện mà mở một cuộc luận võ sinh tử công khai ngay trên Cận thiên đại điện.
Quá đáng nhất chính là cuộc tỷ thí còn chưa bắt đầu, Thanh Vũ thiên quân đã mời Ti Nam đại biểu của Tố Tâm tới đây, năm đó Tố Tâm chính mồm thề, nhìn thấy chiến kỳ của Trầm Côn liền nhượng bộ lui binh, cho nên hai năm trước quan hệ của Trầm gia cùng Tố Tâm coi như không tồi. Thế nhưng hai năm, Tố Tâm đã mang Lý Mục đi, không cần phải cho Trầm gia thể diện nữa, ngược lại, Trầm gia còn đã trở thành một chướng ngại mở rộng ranh giới của nàng.
Không có bằng hữu vĩnh cửu, chỉ có lợi ích vĩnh cửu, vì sự suy yếu của Trầm gia, Ti Nam không chút do dự gia nhập luận võ, tỏ rõ ý định muốn diệt Bắc Địa vương, vị tướng lãnh không quân cực mạnh này của Trầm gia!
Đến cuối cùng, Thanh Vũ còn "Dệt hoa trên gấm" gọi tới mấy gã cao thủ thân tín, bảo là muốn vô góp vui trong khi luận võ.
Lúc Trầm Côn đi vào Cận thiên đại điện thì nơi này đã là một mảnh tiếng người huyên náo. Trên địa điện chừng nghìn mét đã được bố trí một luận võ trường ngay chính giữa.
Thanh Vũ thiên quân cùng vài vị thiên quân khác của Thiên Minh ngồi ở vị trí mặt hướng nam lưng tựa bắc, phía sau là một loạt cao thủ Thiên Minh mặc áo giáp màu xanh.
Đây là lần đầu tiên Trầm Côn gặp Thanh Vũ thiên quân, nàng là một nữ nhân thoạt nhìn hơn ba mươi tuổi, một thân chiến giáp xanh đen sắc bó sát người, từ cổ xuống đến chân, tất cả đều được bó cẩn thận, ngay cả tay cũng đi một đôi bao màu xanh.
Trầm Côn không khỏi nhìn kỹ bộ áo giáp của nàng, nghe đồn Thanh Vũ thiên quân chính là người đã hoàn thành một lần vũ tông luân hồi sau khi thành tử nguyên vũ tông. Hơn nữa nữ nhân này đầu óc vô cùng thông minh, chú tạo thuật, cơ quan thuật, dược tề học… Cơ hồ chỉ cần đọc lướt qua là nhớ, là một đối thủ phi thưởng cực kỳ khó chơi .
Thu hồi ánh mắt trên người Thanh Vũ thiên quân lại, Trầm Côn lại quét mắt hai đầu đại điện, thành viên Trầm gia ở phía tây còn Yến Nan Quy, Ti Nam ở phía đông như hổ rình mồi nhìn Trầm gia.
- Triệu tướng quân, sắp xếp như vậy, ngươi cảm thấy thế nào?
Trầm Côn lúc tiến vào Thanh Vũ thiên quân vừa mới nói xong, đang chờ Bắc Địa vương hồi phục.
Trầm côn cười hì hì đi vào phía sau Trầm gia, vỗ bả vai Triệu Lạc Trần:
- Mỹ nữ, Thanh Vũ thiên quân nói gì thế?
- Ngươi còn chưa đi?
Triệu Lạc Trần đang chữa thương cho Trầm Phương, vừa thấy Trầm Côn liền lặng đi một chút, sau đó nói:
- Mụ đàn bà xấu xa đó nói, nếu ba nhà đều muốn khiêu chiến Trầm gia, vậy so đấu ba trận là được. Có điều tất cả mọi người đều là bá chủ một phương, chỉ luận võ mà không có chút cá cược không vui.
- Vừa lúc, mấy nhà chúng ta đều có chung biên giới lãnh thổ với nhau, vậy lấy ranh giới làm tiền đặt cược, một hồi luận võ, mười tòa thành trì, ai thua phải cắt đất!
- Muốn dùng ranh giới làm tiền đặt cược?
Trầm Côn nhíu mày Thiên Minh cùng Đại Yến hoàng triều đều có hơn trăm tòa thành trì, không tiếc mười tòa thành nhỏ, thế nhưng Trầm gia cùng lắm chỉ có hai mươi mấy tòa thành, nếu liên tiếp thua ba trận thì đến phải xóa tên trên đại lục.
- Tiểu tử thối, ngươi còn dám trở về?
Trầm Phương đang trị thương bỗng nhiên ngồi dậy, vai trái hắn trúng một đao, bong da tróc thịt, ngay cả xương cũng lộ ra. Vừa nhìn thấy Trầm Côn trở về, còn trực tiếp tìm Triệu Lạc Trần nói chuyện nên liền mắng:
- Đây là chuyện của Trầm gia chúng ta, không cần ngươi nhúng tay, mau cút đi!
- Trầm Phương, ngươi đang nói gì đó!
Triệu Lạc Trần không vui nói:
- Chúng ta gặp phiền toái, người ta tới an ủi vài câu đã là thực có nghĩa khí, nào có ai giống như ngươi vừa thấy người đã đuổi như thế?
- Dạ, Triệu tiểu thư!
Trầm Phương nổi giận cúi đầu, có điều ánh mắt vẫn oán độc nhìn Trầm Côn như trước. Trầm Côn còn không để ý đến sự uy hiếp của tiểu tử kia, cười cười ngồi bên cạnh Triệu Lạc Trần, đợi xem Bắc Địa vương trả lời như thế nào.
- Thanh Vũ thiên quân, đề nghị này không ổn đâu!
Bắc Địa vương mặt trầm như nước:
- Yến hoàng bệ hạ còn được, mình làm vua một nước nên có quyền cắt đất. Thế nhưng ngươi, ta còn có Ti Nam tiểu thư đều chỉ là đại biểu cho một phương thế lực, có quyền hành gì cắt đất?
- Có vấn đề gì đâu.
Thanh Vũ thiên quân bật cười nói:
- Triệu tướng quân không biết Thiên Minh chính thể sao? Mỗi một vị thiên quân đều có chức trách cùng đất riêng của mình, nếu Thanh Vũ ta thua dưới tay Trầm gia các ngươi, không cần Thiên Minh cắt đất, ta có thể từ khu đất riêng của mình cắt mười tòa thành trì tặng cho Trầm gia các ngươi!
Nói xong, cầm lấy tấm bản đồ từ tay tùy tướng sau lưng, mở ra, ngón trỏ bắn ra một cái ngòi bút, ở vị trí gần Trầm gia vẽ mười cái thành trì:
- Đây, mười tòa thành trì này, thua, ta lập tức cắt đất hiến cho Trầm gia!
Nàng vừa mới nói xong Ti Nam cũng đứng lên:
- Triệu tướng quân, ta là yêu thú, thói quen của yêu thú ngươi hẳn là cũng biết. Dưới sự thống trị của nghĩa mẫu Tố Tâm, mỗi một con yêu thú đều có động phủ riêng của mình, nếu ta thua, liền làm theo Thanh Vũ thiên quân, đem tư nhân động phủ của mình tặng cho ngươi! Đề nghị như vậy, ta nghĩ nghĩa mẫu chắc chắn sẽ không cự tuyệt!
Dùng đất tư nhân đánh cuộc thắng đất cho quốc gia, vị vua ngốc mới từ chối!
Sắc mặt Bắc Địa vương có chút khó chịu, hắn không hề có đất tư, nếu dám dùng lãnh thổ Trầm gia làm vốn đặt cược, Trầm Phù Đồ không trở mặt với hắn mới lạ! Không còn lựa chọn nào, Bắc Địa vương chỉ có thể từ chối đề nghị này. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Chính là đại quốc giao phong, chú ý chính là uy vọng cùng thực lực, Trầm gia coi như là một chư hầu uy tín danh dự, nếu từ chối như vậy, uy tín ở đâu, làm gì còn thể diện tồn tại!
Thật khó!
- Triệu tướng quân, Trầm gia bất lực sao? Hay là nói ngươi đã già, không có gan làm sao?
Thanh Vũ thiên quân cười rộ lên, rõ ràng đang khích tướng, có điều lúc này, Bắc Địa vương biết rõ phép khích tướng cũng phải nhẫn xuống, uyển chuyển nói:
- Thiên quân, việc lớn thế không bằng cho ta mấy ngày thời gian, ta xin chỉ thị của Trầm Phù Đồ tiên sinh một chút!
- Ai da!
Ti Nam châm chọc nói:
- Triệu lão gia năm nay bao tuổi, hơn năm mươi sắp sáu mươi chứ? Sao lại còn giống như đứa trẻ con, mình không quyết định được mà phải khóc trở về cần người lớn!
Bắc Địa vương cắn chặt răng, nhẫn nhục cố ra vẻ mỉm cười:
- Đúng a, ta là lão trẻ con.
- Tướng quân!
Lời còn chưa nói hết, Trầm Phương nhịn đau đứng lên, cắn răng nói:
- Tướng quân, nam nhi Trầm gia đầu có thể đứt, máu có thể chảy nhưng không thể nhịn nhục trước mặt quân địch a! Ngài không có đất tư, ta là con cháu Trầm gia, có quyền thừa kế mấy tòa thành, sư phụ Mông Trùng của ta cũng có thành riêng, hai chúng ta cộng lại có thể lấy ra mười tòa thành trì, ít nhất cũng phải cược một lần!
- Trầm Phương, ngươi cũng đã biết, dùng thành của sư phụ ngươi đánh bạc, ngươi sẽ bị sư phụ ngươi đánh chết đó!
Bắc Địa vương nhíu mày mắng.
- Chết thì chết, thành chủ Trầm Côn lúc còn sống từng nói, người của Trầm gia, chết cũng không thể chịu thua!
Trầm Phương dùng máu trên chính vai của mình viết một tờ chứng thư, vỗ xuống bàn nói:
- Thanh Vũ, trầm gia chúng ta cược!
Nhìn thấy hành động lỗ mãng nhưng lại đầy tâm huyết như thế Trầm Côn xoa cằm. Tiểu tử này có chút cuồng, hơi choáng chút có điều thật ra rất giống mình lúc tuổi trẻ a!
Nhớ năm đó, chính mình đối mặt với Dương Vô Mệnh không thể chiến thắng, cũng là thế này, ngốc nghếch xông lên chịu chết! Kết quả trận chiến ấy, Ai, không biết các vũ hồn, còn có Bất Sắc, Trung Nghĩa Thiên Thu, hiện giờ thế nào?
Trầm côn bỗng nhiên thở dài. Mà bấy giờ Thanh Vũ nhìn thấy đã có giấy làm chứng, mỉm cười đứng lên:
- Được, không hổ là đại gia của bắc cửu châu, Xích tiêu Trầm gia! Ti Nam tiểu thư, Yến hoàng bệ hạ, chúng ta ai ra tay trước?
Yến Nan Quy hững hờ vuốt vuốt cái điện thờ màu đen, không nói chuyện, Yến Thành cẩn thận quỳ gối sau lưng hắn, cũng không dám nói lời nào. Nhìn thấy Đại Yến hoàng triều không phản ứng, Ti Nam cười nói:
- Thanh Vũ thiên quân, vậy ta tới trước, mười tòa thành trì này, ta thay mặt nghĩa mẫu thu nhận!
- Ti Nam tiểu thư, ở đây là Thu Diệp thành, ngươi ở xa tới là khách, sao có thể để ngươi ra tay trước đây?
Một tên tướng đứng sau lưng Thanh Vũ chợt phản đối, Trầm gia chỉ có thể xuất ra mười tòa thành, thua trận là hết, Ti Nam ra tay, mười tòa thành trì này còn có phần Thanh Vũ sao?
- Cũng bởi chúng ta là khách, Thanh Vũ thiên quân mới chịu nhường nhịn thôi!
Ti Nam đáp lời gay gắt:
- Hay là Thanh Vũ thiên quân, còn muốn làm giống với ai đó, da mặt dày đến xé bỏ minh ước, đánh lén đồng minh.
Nàng vừa nói đến lúc Thanh Vũ đánh lén Tố Tâm đoạt pho tượng Tiêu Khinh Hoàng, chuyện xấu này giờ khơi ra trước mặt mọi người, Thanh Vũ có chút không nhịn được, đuối lý nói:
- Nếu Ti Nam tiểu thư đã muốn thì ngươi cứ ra trước đi. Mười tòa thành mà thôi, Thanh Vũ ta còn không cần, tặng cho ngươi!
- Cảm ơn!
Ti Nam tự mình đi lên luận võ trường, cao giọng nói:
- Trận chiến này, ta thay mặt nghĩa mẫu, tự mình ra tay, Trầm gia ai tới nghênh chiến?
Ở bên kia Trầm Phương đã sớm ngồi không yên. Nghe lời Thanh Vũ nói chuyện cùng Ti Nam … ta nhận … này rõ ràng không hề để Trầm gia vào mắt, coi thành trì của Trầm gia đã là vật trong tay mình rồi a!
- Triệu tướng quân!
Trầm Phương biết mình khẳng định không phải là đối thủ của Ti Nam, nên khẩn cầu Bắc Địa vương:
- Hết thảy đều nhờ tướng quân!
- Uh!
Bắc đại vương gật đầu nhận lời, có điều khóe miệng ẩn ẩn một nụ cười khổ bất đắc dĩ, giao chiến nhiều năm, hắn hiểu rất rõ thực lực Ti Nam: hoàn thành lần đầu tiên vũ tông luân hồi sau khi ở Hắc nguyên đỉnh phong, chỉ cần tiếp tục tiến một bước, hoàn thành lần thứ hai luân hồi có thể trở thành truyền thuyết vũ hoàng!
Chống lại một đối thủ như vậy, ưu thế lớn nhất của Bắc Địa vương chính là yêu thú không có vũ hồn, hắn có thể bằng vũ hồn cùng kiếm ý của mình mà liều một phen.
Nhưng tuy vậy … chênh lệch cấp bậc cũng thực sự quá lớn! Bắc Địa vương chỉ là một lam nguyên vũ tông chưa từng hoàn thành một lần luân hồi nào! Kiên trì, Bắc Địa vương đứng lên.
Ba!
Trầm Côn ở phía sau vỗ bờ vai hắn, cười tủm tỉm nói:
- Triệu lão gia, chống lại Ti Nam, ngươi có mấy phần thắng?
- Ta tất bại!
Bắc Địa vương lắc đầu cười khổ:
- Nhưng chuyện đến giờ cũng chỉ có thể liều chết, không thể đem thành trì Trầm gia đưa không cho địch nhân được!
Trầm côn bắt đầu cảm thấy kính nể, lão gia này đã có ý liều mạng, xem ra thật sự là trung thành với Trầm gia, không hề có hai lòng! Một vị lão nhân như vậy, sao còn không biết xấu hổ để ông liều mạng đây? Trầm Côn cười nói:
- Dù sao đều là thua, có thể thương lượng được không … Để cho ta thay ngươi lên đấu được không?