Còn Trầm Ưng... Đột nhiên Trầm Côn nhớ đến một trận đánh ở Thu Diệp thành thì Hán Bang cấp cho Trầm Ưng một lần trừng phạt chính là đi hỗ trợ cho Đại Long Đầu? Không phải sớm đã mai phục bên cạnh Đại Long Đầu ư?
Sát Na Bách Niên, Vũ Trung Tuyệt Thế, chỉ bằng hai đại võ hồn này thôi thì bọn họ quả thật có khả năng ở trong thời gian bình yên mai phục ở đây, sau đó chỉ chờ khai chiến liền đột kích bất ngờ.
Chỉ trong chớp mắt thôi cái khe dưới đất đã lớn đủ để chứa mười mấy người vào.
- Trầm Côn! Chúng ta đi!
Hạ Khải đi vào trước tiên, vẫn là đội hình như cũ, Tam Đại Đế Quân vẫn đi hình tam giác. Bất quá lúc này Trầm Côn, Yến Nan Quy, Trầm Ưng đều được bọn họ bảo vệ vào giữa.
- Đại ca! Đã lâu rồi không gặp.
Trầm Ưng mỉm cười nhìn Trầm Côn:
- Hôm nay hai huynh đệ chúng ta có thể sánh vai tác chiến rồi.
Yến Nan Quy cũng quay nguời lại:
- Trầm Côn. Đây là lần đầu tiên chúng ta liên thủ phải không?
Trầm Côn không thèm để ý đến Yến Nan Quy mà đi đến bên cạnh Trầm Ưng thấp giọng hỏi:
- Sau khi cứu ra Đại Long Đầu thì theo ta đi giết Trầm Trọng.
- Tất nhiên rồi.
Trầm Ưng không chút do dự đồng ý liền.
Mà Yến Nan Quy ở một bên nghe vậy liền bật cười:
- Trầm Côn! Ngươi còn muốn đi tìm Trầm Trọng sao? Không biết như thế nào mới cứu ra Đại Long Đầu đây?
- Ai! Nghe ý tứ của lão huynh...
Trong lòng Trầm Côn rùng mình một cái, chẳng lẽ chuyện này có gì biến hóa sao?
Đáng tiếng thời gian không có cho hắn cơ hội hỏi rõ thì mọi người đã đi đến chỗ sâu trong Địa Hạ Thâm Uyên rồi. Đột nhiên phái trước truyền đến một tiếng gầm giận dữ:
- Hạ Khải, ngươi dám dẫn người công kích Thiên Môn. Không sợ trời phạt sao?
Một vị lão nhân tóc bạc trắng cầm quải trượng trong tay ngăn cản nhóm người tiến sâu vào trong.
- Đúng như trong dự liệu. Khương Thái Công, rốt cuộc ngươi cũng đi ra rồi.
Hạ Khải cười cười:
- Tiểu Chu, đây chính là cha nuôi của ngươi, ngươi tới ứng phó đi.
Chu Vũ lắc người đi ra ngoài mỉm cười nhìn Khương Thái Công:
- Trọng phụ, Cơ Phát chào ngài!
Khương Thái Công giận dữ vô cùng:
- Ngươi còn mặt mũi đến gặp ta sao? Tam Giới có trật tự của tam giới, lục đạo luân hồi đều có con đường của nó. Cơ Phát, ngươi dám không tôn kính thần phật, cố ý kháng thiên nhất định ngươi chết không có chỗ chôn.
- Thiên?
Chu Vũ cười điên cuồng:
- Trọng Phụ. Thiên không phụ ta thì không kháng thiên. Năm xưa một trận đánh Phong Thần ta theo thiên mệnh làm con rối cho các ngươi, vì thượng thiên diệt Trụ. Nhưng kết quả sao đây? Sau khi đại chiến xong thì trọng phụ của ta làm một trong Thập Đại Trí Giả ở đây, còn tướng lãnh của ta thì phong thần. Chỉ có ta vô tri vô giác bị vây ở ngoài Thiên Môn.
Hắn rít gào thật oán độc:
- Thiên Môn tại sao không mở cửa cho ta? Tại sao? Chu Vũ ta thay thiên phạt Trụ, là một con chó của thương thiên nhưng các ngươi ngay cả đại môn cũng không thèm mở cho con chó ta vào? Trọng phụ, thiên như vậy thì ta có nên phản kháng không hở?
- Si nhi! Si nhi!
Khương Thái Công dậm chăn mắt:
- Hài tử ngu ngốc, Thiên Môn vì sao không mở cửa cho ngươi mà ngươi không nghĩ lại sao?
Chu Vũ điên cuồng:
- Ta nghĩ rồi, suy nghĩ rất nhiều năm! Nhưng ta không nghĩ ra lý do nào cả! Đại Thiên Phạt Trụ là ta sai ư? Khai sáng tám trăm năm Đại Chu thịnh vượng là ta sai ư? Nếu ta không có sai thì ngươi nói cho ta biết tại sao Thiên Môn lại không mở cửa cho ta chứ?
- Ai, thiên cơ không thể tiết lộ. Nói cho ngươi biết phương pháp vượt qua Thiên Môn sẽ truyền ra ngoài, như vậy sẽ có rất nhiều người có tâm tư ác độc nhân cơhooij vượt qua thiên môn.
Thái Công thở dài một tiếng:
- Cơ Phát, đã nói như vậy rồi mà ngươi vẫn muốn đánh với trọng phụ sao?
Xoát!
Trong tay Chu Vũ xuất hiện một thanh trường kiếm:
- Trọng phụ. Ngày xưa người ban cho ta thiên tử kiếm, nó đã theo ta thống nhất đại chu hơn tám trăm năm. Hôm nay ta liền dùng thiên tử kiếm này thỉnh giáo ngài vậy.
Thái Công yên lặng gật gật đầu.
- Trầm Côn! Chúng ta đi thôi.
Lưu lại Chu Vũ, Hạ Khải gọi một tiếng sau đó mọi người đi vòng qua Thái Công tiến vào trong.
Trong nháy mắt trong lòng Trầm Côn đột nhiên nhiều hơn một loại mùi vị thảm thiết.
Đoạn đường đi tới nơi đây đầu tiên Hán Ban bị đâm thủng, Tần Chánh ngang nhiên chịu chết. Tới nơi đây Chu Vũ lại cùng với trọng phụ ngày xưa đánh một trận.
Làm Ngũ Đế Quân cũng không hề dễ dàng gì.
Chính như Chu Vũ kia làm tay sai cho thượng thiên vài chục năm, đến khi chết vẫn bị nhốt bên ngoài. Hắn phản thiên thì có gì sai áo?
Hay là Tần Chánh. Tàn bạo bất nhân nhưng lại thống nhất Cửu Châu? Quang diệu tổ tông, công lao đó ai có thể ma diệt? Hắn cũng bị nhốt bên ngoài...
Còn có Thương Thang...
Còn Hán Bang...
Với lại Hạ Khải đang dẫn đường phía trước.
Bọn họ có lẽ làm nhiều việc không đúng nhưng nhìn lại hơn ba ngàn năm nay ở Cửu Châu này họ cống hiến cho lịch sử có ai sánh bằng chứ? Khi còn sống họ thay đổi càn khôn, sử sách lưu tên nhưng khi chết đều bị nhốt bên ngoài? Thành một đám cô hồn dã quỷ đáng thương.
Thiên Môn như vậy? Ngũ Đế Quân như vậy...
Là ai cô phụ ai?
Là ai đúng ai sai?
Trầm Côn cảm giác được nhiệt huyết sôi trào. Khó trách nhiều năm như vậy Ngũ Đế Quân hiệu triệu nhân sĩ kháng thiên. Đi theo Ngũ Đế Quân dường như cũng là một lựa chọn không hề sai. Trầm Côn lắc lắc đầu đưa ý nghĩ đó đi xa. Hắn luôn nói cho mình biết hắn đến đây chỉ vì giết Trầm Trọng, tìm lại thi thể A La, tìm lại các võ hồn thất lạc.
Đoạn đường tiếp theo Quỷ Cốc Tử xuất hiện giữ Thương Thang lại.
Trương Tử Phòng cũng xuất hiện giữ Hạ Khải lại...
Đến cuối cùng chỉ còn ba người Trầm Côn, Trầm Ưng, Yến Nan Quy. Còn có một lời nói của Hạ Khải:
- Vì không cho Đại Long Đầu thoát vây nên Thập Đại Trí Giả cũng chỉ có thể đi ra ngoài được ba người mà thôi, bảy người còn lại phải trấn giữ phong ấn. Yến Nan Quy biết cách giải cứu Long Đầu nên ngươi làm đội trưởng. Ba người các ngươi nhất định phải cứu ra Đại Long Đầu.
Nghe xong lời này Yến Nan Quy trầm mặt một chút liền cười nói:
- Đế Quân yên tâm, nhất định sẽ cứu ra Đại Long Đầu. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Vừa nói vừa quay đầu, phía trước chính là một ngã rẽ với năm con đường.
- Phía trước chính là nơi phong ấn Đại Long Đầu. Tổng cộn có sáu chỗ phong ấn. Trầm Ưng, ngươi đi con đường thứ ba. Nơi đó chính là nơi phong ấn tay trái của Đại Long Đầu.
- Yến Nan Quy ta đi con đường thứ tư, nơi đó phong ấn tay phải.
Cuối cùng hắn nhìn thoáng qua Trầm Côn:
- Trầm Côn, ngươi đi con đường đầu tiên, ở đó phong ấn... Đầu của Đại Long Đầu.
- Chờ chút!
Vừa rồi xuất hiện một trận đánh nhau khiến cho nhiệt huyết của Trầm Côn sôi trào nhưng bây giờ hắn đã tỉnh lại được một chút, cảm giác có chút gì đó bất thường:
- Yến lão huynh. Biện pháp cứu Đại Long Đầu không phải là đưa ba khối linh hồn của hắn vào đây sao? Chúng ta đi đến đây nhưng còn ba khối linh hồn kia đâu? Đậu của Đại Long Đầu đâu? Hai tay nữa.
- Ngươi đi vào sẽ biết.
Không đợi cho Trầm Côn và Trầm Ưng có cơ hội phản ứng thì Yến Nan Quy đã vung trường kích đánh hai người vào hai con đường của họ.
Hơn nữa hắn một chiêu này có thể vận dụng tam vị Hoằng Vũ Thiên Hạ. Một chiêu đã đánh hai người bay nhanh trong đường hầm.
Làm xong tất cả hắn liền đi về phía con đường thuộc về chính mình.
- Suy nghĩ chút xem ai sẽ là người thủ hộ tay phải của Đại Long Đầu đây?
Phía trước liền xuất hiện một bóng người:
- Là ta! Tô Tần!
Lời còn chưa dứt thì Yến Nan Quy đã đâm trường kích ra ngoài quát lớn:
- Quản ngươi là ai. Đại Long Đầu, tay phải của ngươi tới.
- Tay phải tới?
Một tiếng rống to truyền khắp Địa Hạ Thâm Uyên, truyền đến mấy địa điểm phong ấn khác.
Cần phải nói lại chi tiết kết cấu của Địa Hạ Vực Sâu này: Ở đây chia thành sáu bộ phận, mỗi một bộ phận đều là một cái động rộng rãi vô cùng.
Như cái động thứ nhất chính là do Úy Liễu Tử của Thập Đại Trí Giả trấn thủ tại đây.
Dưới ánh mắt của Úy Liễu Tử thì trong động có một đoạn hài cốt của nhân loại bị mười thanh xiềng xích trói chặt lại.
Bất quá hôm nay Thiên Môn bị tập kích, Địa Hạ Thâm Uyên phòng ngự yếu ngớt vô cùng nến một bộ phận linh hồn bên trong cũng bay ra ngoài hiển hiện ra một bóng người mở ảo lạnh lùng đối mặt với Úy Liễu Tử.
- Chỉ bằng ngươi cũng muốn ngăn cản đường của ta?
- Bá Vương. Nếu như ngươi chính là Bá Vương của ngày xưa thì ta còn úy kị vô cùng, thậm chí không đỡ được một kích của ngươi. Đáng tiếc ngươi đã bị phân thây thành sáu phần, linh hồn của ngươi cũng bị chia làm sáu. Ha ha, ngươi chỉ là một trong sáu phần thì chiến lực không còn như ngày xưa nữa. Một mình ta đủ rồi.
Bóng người chợt lóe, hai người liều đánh nhau một chỗ.
Cùng lúc trong một động khác...
Hai động khác phân biệt phong ấn thân thể và chân trái của Đại Long Đầu.
Lúc này thân thể, tay trái... Hai bộ phận này đều huyễn hóa ra một phần sáu ĐạiLong Đầu, hai bóng người này đều thaots khỏi người thủ hộ đuổi giết Cổ Nguyệt Hà.
Mà ba động cuối cùng phong ấn đầu, tay trái, tay phải của Đại Long Đầu. Ba bộ phận này chỉ có hài cốt mà không hề có linh hồn. Ba bộ phận linh hồn này đã mất rồi, điều mà nhóm người Trầm Côn muốn làm chính là mang ba bộ phận này trở về tạo thành một Đại Long Đầu đầy đủ.
- Tay phải tới...
Bên tai nghe được âm thanh của Yến Nan Quy. Trầm Côn chỉ cảm giác cảnh vật xung quay đang bay ngược lại. Khi hắn dừng lại thì đã đi đến trong một cái động rộng rãi.
Ở đây phong ấn đầu.
Chỉ thấy ở giữa động đang có một cái đầu của nhân loại. Đầu này rất lớn, ở trên nó còn có một cái mũ giáp nữa.
Thiếu chút nữa Trầm Côn mắng lớn. Đây là đầu của Đại Long Đầu nhưng một bộ phận linh hồn trong đầu đã mất thì chính mình đến đây làm được gì chứ?
- Hạng Vũ. Ngươi đã đến rồi.
Đang ảo não thì sau lưng truyền tới một giọng nói bất đắc dĩ.
Quay đầu lại nhìn chỉ thấy một lão nhân tàn tật ngồi trên xe lăn, trong mười đại trí giả chỉ có một người tàn tật.
- Tôn tẫn?
Trầm côn giật mình chỉ chỉ chính mình:
- Ngươi đang nói chuyện với ta?
- Là ngươi, cũng không phải ngươi!
Tôn Tẫn thôi động xe lăn, kinh ngạc nhìn Trầm Côn.
- Ngươi còn không biết sao? Bổn mạng vũ hồn của ngươi chính là một bộ phận linh hồn mà Hạng Võ đánh mất, đầu của hắn!