Trầm Côn đi tới Thông Thiên Tháp cũng đã một đoạn thời gian rồi, mà cuộc sống của bằng hữu, người thân của hắn ở nhân giới vẫn trôi qua rất tốt.
Bên trong Xích Tiêu Thành, xuất hiện pho tượng Tiêu Khinh Hoàng hoàn toàn mới, đứng sừng sững bên trong quảng trường, cao tới cả trăm mét. Hắn ngẩng đầu nhìn trời, bộ dáng phảng phất như đang mong mỏi Trầm Côn trở về, mà gần đó, có năm sáu vạn đệ tử Trầm gia đứng chỉnh tề, tạo thành quân trận.
Trong cái nhìn chăm chú của mọi người, Triệu Lạc Trần hơi nhút nhát xuất hiện trên bờ vai của pho tượng.
- Tông chủ!
Phía dưới lập tức rầm rầm hô lên.
- Mọi, mọi người vẫn khỏe chứ!
Triệu Lạc Trần khẩn trương cắn chặt môi, mà linh hồn của Tiêu Khinh Hoàng xuất hiện sau lưng nàng, cười nói:
- Đừng, ngươi đã là tông chủ mới của Lăng Vân tông rồi, nên xuất ra khí độ của tông chủ, thuyết phục đám đệ tử phía dưới!
- Ta, ta sẽ cố gắng!
Triệu Lạc Trần có phần cà lăm bắt đầu diễn thuyết, mới đầu thanh âm của nàng rất nhỏ, thế nhưng dần dần lớn lên, cuối cùng biến thành hăng hái dạy bảo đám đệ tử phía dưới.
Ở phía xa thấy một màn như vậy, Trầm Phù Đồ, Thiết hòa thượng, Ngọc tiên sinh, còn có Bắc Địa Vương đều lộ ra nụ cười hiểu ý.
- Còn non một chút!
Ngọc tiên sinh cười nói:
- Nhưng Triệu Lạc Trần vẫn còn trẻ tuổi, nếu cho nàng một chút thời gian, cùng với sự giúp đỡ của lão tổ Tiêu Khinh Hoàng, Lăng Vân tông sẽ lại có thể một lần nữa leo tới đỉnh phong Cửu Châu a!
- Ha ha, Lạc Trần làm tông chủ, kẻ làm cha như ta cũng có thể quy ẩn rồi...
Bắc Địa Vương có phần tiêu điều thở dài, lại quay đầu nói:
- Thành chủ đi Thiên Môn, còn chưa có tin tức gì sao?
Trầm Phù Đồ cùng Thiết hòa thượng nhìn nhau, đều bất đắc dĩ lắc đầu.
- Trên trời một ngày, dưới mặt đất đã là một năm. Bên ngoài Thiên Môn, thời gian cũng không giống với chỗ chúng ta, có lẽ... Côn nhi cũng chỉ mới vừa tới Thiên Môn mà thôi?
Trầm Phù Đồ có phần không đành lòng xoay người sang chỗ khác, lặng lẽ lấy ra một phong thư từ trong tay áo.
Đây chính là phong thư mà năm đó Huyết Phật đã lưu lại cho hắn.
- Thông Thiên chi nhật, xin hãy mở ra!
Nhìn giấy niêm phong trên phong thư, Trầm Phù Đồ lén lút mở phong thư ra, chỉ thấy trên đó viết :
- Đa tạ Trầm tiên sinh đã vì bần tăng giáo dưỡng Trầm Côn nhiều năm... Hôm nay bần tăng ở thượng giới mượn Trầm Côn dùng một lát, sống chết có số, không cần lo lắng!
- Nói nhảm gì vậy?
Thiết hòa thượng cũng liếc mắt nhìn qua, sau đó chửi rủa:
- Sống chết có số, không cần lo lắng, ý hắn là xú tiểu tử kia có chết hay không không cần chúng ta lo sao?
Hắn bị chọc giận vỗ đốp lên cái đầu bóng lưỡng nói:
- Trầm Côn là nhi tử của chúng ta, hắn dựa vào cái gì mà không cho chúng ta quản!
- Ngươi còn nhớ ngày đó Huyết Phật đã nói gì không?
Trầm Phù Đồ thở dài:
- Lão nhân gia đã sớm nói, Trầm Côn không thuộc về Cửu Châu, tuy hắn sinh ra ở Trầm gia chúng ta, nhưng chẳng qua là Huyết Phật gởi nuôi tại Trầm gia chúng ta mà thôi..."
Dừng một chút hắn lại nói tiếp:
- Bất kể thế nào, chúng ta đều phải chuẩn bị thật tốt trước khi Côn nhi trở lại. Việc xuất chinh chuẩn bị đến đâu rồi?
- Sớm đã chuẩn bị xong rồi!
Vừa nhắc tới đánh nhau, Thiết hòa thượng đã hưng phấn đến nỗi hai mắt sáng lên:
- Tiền tuyến đã tụ tập ba mươi vạn quân, lúc nào cũng có thể xuất chinh đánh Hoàng Kim Huyết tộc!
- Ân, vậy làm phiền Thiết huynh đệ mang binh xuất chinh rồi, nhưng mà phải coi chừng Đại Yến hoàng triều!
Trầm Phù Đồ có vẻ vô tình. Dường như, sau khi Trầm Côn đi tới Thông Thiên Tháp, hứng thú tranh giành thiên hạ của hắn cũng vơi đi một chút. Hắn cũng muốn chúc phúc một câu, thế nhưng cuối cùng lại chỉ phất tay nói:
- Tóm lại sa trường hung hiểm, không nói trước được điều gì, hết thảy đều phải cẩn thận!
- Đại ca cứ yên tâm đi, có thêm viện quân của Quang Minh Hoàng, xử lý đám Hoàng Kim Huyết tộc thì tính là cái gì?
Thiết hòa thượng tràn đầy tự tin vỗ ngực.
Mà lúc Trầm gia đang cử hành lễ mừng tân chủ, Vân Tiêu Thiên Đô của Thiên Minh cũng diễn ra cảnh tượng náo nhiệt không kém.
- Xin mời bệ hạ, xin mời hoàng hậu!
Trong tiếng cười ha hả của Gia Cát Huyền Hồ, A Phúc lôi kéo Mặc Anh chạy ra cửa, cười ngây ngô tiến vào cung điện. Hôm nay là ngày tân hôn của hắn và Mặc Anh, cũng là ngày Thiên Minh lập hậu, thịnh thế đại điển. A Phúc vui vẻ đến nỗi khóe môi nhếch lên, nước miếng chảy ra, nước mũi cũng lơ đãng xuất hiện một hai giọt.
Chứng kiến bộ dạng có phần ngốc nghếch của bệ hạ nhà mình, Bạch Chi Ngữ, La Ma, đám người đi theo Quang Minh Hoàng lúc đầu cũng nhịn không được xoay người đi chỗ khác cười ha hả.
Bọn họ đều biết rõ A Phúc, biết bệ hạ của mình không có chút phong phạm nào, sau khi cưới xong sẽ ồn ào đi náo động phòng một phen... Đương nhiên, trong đại hôn của Quang Minh Hoàng, khẳng định cũng có vài thế lực khắp nơi tới thăm dò, quấy rối. Nhưng chỉ cần nhìn thoáng qua tình hình trong đại điện, bọn họ cũng đành phải bỏ đi những dự tính này.
Tất cả các đại tướng của Quang Minh Hoàng đều ở chỗ này, nếu xuất thủ quấy rối, chắc chắn không thể thoát được cảnh loạn đao phân thây!
Còn bọn Mặc gia chết tiệt nữa, sau khi được thả ra, nghe thấy Mặc Anh sắp trở thành hoàng hậu, đám người này lập tức bày tỏ lòng trung thành tha thiết của mình với Quang Minh Hoàng... Hôm nay cả Thiên đô Vân Tiêu thành đều bị bọn họ cải tạo thành cơ giới Chiến thần. Không những thế, nghe nói Đại Nhật chiến thần năm xưa từng đại chiến một trận cùng Tây Sở bá vương phụ trách chính việc giám sát toàn thành!
Dưới sự giám thị của Đại Nhật chiến thần, nếu còn muốn quấy rối chẳng phải tự tìm chết sao?
Ài...
Mặc gia mấy ngàn năm nay đều bị người ta lợi dụng, bị người ta biến thành công cụ. Hôm nay đột nhiên trở thành hoàng hậu nhất tộc, liệu bọn họ có thể không liều mạng thủ hộ vị con rể A Phúc này sao?
Lo lắng thì lo lắng, nhưng tâm tình của những kẻ đến thăm dò cũng không tệ lắm. Tất cả đại tướng của Quang Minh Hoàng đều tới đây, tướng sĩ tiền tuyến cũng cảnh giác, chắc chắn sẽ không thể phát động chiến tranh đại quy mô trong khoảng thời gian ngắn sắp tới.
Đây là suy luận rất logic, nhưng... A Phúc chỉ có đám đại tướng này thôi sao?
Hắn vừa kiếm được một đám hãn tướng Tây Thục a!
Xa xa tại phía tây Cửu Châu, Thiên Minh cùng Hoàng Kim Huyết tộc đang ở khu giới tuyến, xuất hiện một đầu kỵ binh khoái mã lao nhanh giống như lôi đình.
- Đại ca!
Trên kỵ binh là một viên chiến tướng, hắn cau mày nói:
- Ngày đại hôn của bệ hạ, chúng ta nhân cơ hội đánh lén phúc địa của Hoàng Kim Huyết tộc, một trận chiến này ẩn tàng rất nhiều nguy hiểm...Có nên để bọn lính đi chậm một chút, giảm thanh âm đi một chút không?
- Ngươi biết cái gì?
Viên đại tướng lạnh lùng nhìn chằm chằm đại doanh Hoàng Kim Huyết tộc phía trước:
- Chúng ta chia ra ba đường, từ thủy lộ, Quan Vân Trường đã khống chế được Ô Vân Hải cảng, Trương Dực Đức cũng đã tiến binh ngàn dặm, khắc chế bốn thành. Nếu chúng ta không nhanh lên một chút, uy danh của thiết kỵ Tây Lương chẳng phải bị Quan Trương hai người đè bẹp sao!
- Chúng ta cũng không thể...
Vị tiểu tướng cười khổ nói:
- Cũng không thể chỉ dựa vào ba vạn kỵ binh, tập kích phía tây đại doanh Hoàng Kim Huyết tộc a! Nơi này chính là ba đại cứ điểm đóng quân của Hoàng Kim Huyết tộc đó!
- Cũng bởi vì là ba đại cứ điểm nên chúng ta đánh chúng chính là phá bỏ ba thành binh lực của Hoàng Kim Huyết tộc!
Viên đại tướng lạnh lùng cười, trường thương chỉ về phía xa:
- Người nào sợ hãi thì quay về cho ta, những người còn lại theo ta xông lên...
Một câu này vốn là hăng hái rống to, đột nhiên lập tức bị ngắt quãng, bởi vì hắn thoáng thấy qua trong Tây đại doanh của Hoàng Kim Huyết tộc đã thay đổi cờ hiệu, tuy vẫn còn một chữ "Hoàng" nhưng dưới cờ xí lại là một lão tướng mái tóc trắng xóa, lưng đeo trường cung.
- Mạnh Khởi, ngươi đã tới chậm!
Lão tướng quân ha ha cười:
- Ta đã công phá xong tây đại doanh rồi!
Đại tướng kỵ binh căn bản không để ý tới hắn, trường thương vung lên:
- Vượt qua tây đại doanh, lao thẳng tới Cứu Thế Sơn! Thiết kỵ Tây Lương há có thể bại bởi một lão nhân?
- Lão nhân?
Lão tướng vuốt chòm râu bạc, bĩu môi cười nói:
- Ngươi cũng đã chết hơn một nghìn năm rồi, còn mặt mũi gọi ta là lão nhân sao?
Chỉ trong thời gian một câu nói, đã thấy kỵ binh vòng qua đại doanh, đánh về phía phúc địa của Hoàng Kim Huyết tộc, hắn vội vàng dừng cằn nhằn, hét lớn:
- Lưu lại một vài người quét dọn chiến trường, thu nạp tù binh, những người khác tiếp tục tiến lên cho ta, Cứu Thế Sơn, đại công này không thể để tiểu tử kia đoạt mất!
Đại quân cuống quít phân ra một bộ phận tiếp tục đuổi giết tới phúc địa của Hoàng Kim Huyết tộc.
Nếu như quan sát từ trên không trung, trên vùng biên giới giữa Thiên Minh cùng Hoàng Kim Huyết tộc, vài lộ đại quân tung hoành ngang dọc đã đánh tan nát phòng tuyến của Hoàng Kim Huyết tộc, mà quân đội của Trầm gia cũng ở một bên chạy tới tiếp viện, đánh nát phòng tuyến cuối cùng này chẳng khác gì đè nát rơm rạ...
Hoặc là nói, đây cũng không tính là một hồi chiến tranh, mà là trò trơi tìm kiếm công lao của mấy phe đại quân.
Lúc loạn thế nổi lên, Trầm Côn rốt cục cũng đi tới đỉnh Thông Thiên Tháp.
...
Đây là một thế giới mây mù lượn lờ, vô số mây trắng trôi nổi giữa không trung, như một quần đảo nhỏ nổi trên biển rộng, mà trên tất cả đảo nhỏ đều có một cây cầu mây nối liền chúng lại.
Một tầng mây trắng xóa bao phủ Thông Thiên Tháp, sau khi tới gần, Trầm Côn ngừng lại:
- Đây là Thiên giới sao?
Trầm Côn hết nhìn đông tới nhìn tây, chỉ thấy cuối tầm mắt ngoại trừ mây vẫn là mây, hoàn toàn không nhìn thấy Thiên Môn trong truyền thuyết.
Rắc, rắc!
Đang lúc Trầm Côn nhìn quanh, trong Thông Thiên Tháp đột nhiên vang lên tiếng máy móc tách ra, Trầm Côn vội vàng nhảy xuống, quay đầu nhìn lại, Thông Thiên Tháp đã hóa thành từng mảnh linh kiện, rơi xuống khắp thế gian. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Khốn kiếp!!!
Đây chẳng phải là chặt đứt đường về của bần tăng sao?
Nhưng mà vậy cũng không thể nói rằng tay nghề của Mặc Ly không tốt, hoặc nói Mặc Ly cố tình chặt đứt đường lui của Trầm Côn. Thiên giới và nhân giới khác nhau, con đường thông thiên khẳng định không thể tồn tại quá lâu, bằng không uy nghiêm của Tiên giới ở đâu, Thần Phật há lại không nổi giận?
- Không có đường lui thì không có đường lui!
Trầm Côn bĩu môi, chậm bước trên tầng mây, một mặt lại nói chuyện phiếm:
- Bạch lão huynh, nghe nói người chết sẽ quay về Thiên Môn, ngươi có biết đường đi tới Thiên Môn không?
- Không biết!
Bạch Khởi thản nhiên nói, hắn cũng giống như đám võ hồn Quan Vân Trường, còn chưa thấy Thiên Môn liền đã ngất đi.
- A, vậy ngươi đã thấy qua cảnh vật ở Thiên giới rồi sao?
Trầm Côn híp mắt cười truy vấn.
- Chỉ thấy những đám mây!
Bạch Khởi dường như trời sinh ít nói, trong lúc nói chuyện phiếm cũng chưa bao giờ nói hơn năm chữ.
Trầm Côn lại hỏi thêm vài câu, cuối cùng chỉ có thể rút ra kết luận, Bạch Khởi không phải là đối tượng tốt để nói chuyện phiếm, nhưng nếu không nói chuyện với hắn vậy có thể tìm ai nói chuyện? Cơ Na à?
Vừa nghĩ tới Cơ Na, đầu Trầm Côn lại đau.
Hắn thu lấy Cơ Na chỉ là vì trả nợ nhân tình mà thôi, nhưng khi ở trên đường mới phát hiện, Cơ Na... Càng ngày càng có khuynh hướng hoa si.
- Tế tửu của ta...
Như bây giờ, nàng ghé lên trên cửa sổ U Minh hồn phủ, u oán nói:
- Ngươi vì sao không hỏi ta, ta đã xem qua rất nhiều mật tịch, ít nhất cũng biết một số tình huống tại thượng giới...
Giọng nàng u buồn, ngữ điệu ai oán, quả thực khiến xương cốt của Trầm Côn nổi cả da gà... Sớm biết như vậy, lúc trước bất chấp xấu hổ không thu Cơ Na là được rồi.
- Ngươi biết?
Trầm Côn khó khăn nói:
- Vậy ngươi nói đi, làm thế nào mới có thể tới Thiên Môn?
- Tốt nha!
Cơ Na lập tức hào hứng nói:
- Ta đã từng đọc trong mật tịch, tầng mây của thượng giới thay đổi thất thường, nếu như ngươi dựa vào con đường ở giữa tầng mây mà đi, cuối cùng nhất định sẽ lạc đường, bị vây hãm trong mê cung... Không sai, những tầng mây đó thiên biến vạn hóa, chính là cánh cửa đầu tiên thủ hộ Thiên Môn!
- Cánh cửa đầu tiên?
Tuy không quá nguyện ý trao đổi nhiều với Cơ Na, thế nhưng Trầm Côn không thể không hỏi tiếp:
- Đường đi tới Thiên Môn chung quy có bao nhiêu cánh cửa vậy?
- Thiên Môn có chín lớp, cho nên chung quy có chín cửa!
Cơ Na vui vẻ nói:
- Cửa thứ nhất là Thiên Biến Mê Cung, cửa thứ hai là Lôi Vân Thiên kiếp, kế tiếp còn có Điêu Tượng Quần của Kim Giáp Thiên Thần, các loại pháp bảo của thượng giới...
- Tin tức của ngươi đã cũ rồi!
Tầng mây phía trước đột nhiên tản ra, hiện ra một đám quái vật nửa người nửa thú, mà đầu lĩnh của đám này là một nữ nhân khoảng chừng hai mươi tuổi, nàng ta lạnh lùng nói:
- Cơ Na, chỉ bằng những lời kia của ngươi, ta có thể kết luận...Ngươi đã ruồng bỏ tổ tiên, gia nhập vào nhân loại?