Mục lục
Vũ Toái Hư Không
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trầm Côn thật sự bị bọn hòa thượng này chọc phát hỏa. Bọn chúng ngang nhiên chiếm cứ tổ phần của Vương gia còn chưa nói, buồn cười hơn là lại ra vẻ lấy cớ vây bắt chính mình, cái này rõ ràng là độc chiếm tồ phần của Vương gia a! Bất quá giống như là Trầm Côn đang hiểu lầm các hòa thượng, nghe được Trầm Côn chỉ trích, hòa thượng bất đắc dĩ cười khổ, đang giận tím mặt, nhưng vẻ mặt lại như chịu nhiều ủy khuất, không người nào có thể hiểu được hành động của bọn họ.
Biểu hiện như vậy thật là chân thành, giống như không thể nào giả được.
- Vớ vẩn, vớ vẩn! Trong mộ viên này có chôn tà ma nghịch thiên, bần tăng trấn thủ nơi đây chính là để trấn áp tà ma, cứu độ thế nhân, tại sao nói độc chiếm nơi đây? Bần tăng vốn là người xuất gia, tứ đại giai không, tổ phần này có bảo vật gì thì trong mắt bần tăng cũng chỉ là cặn bã mà thôi!?
Hòa thượng bi phẫn nói:
- Bần tăng không cho tăng hữu đi vào là vì quả thật tăng hữu phạm vào tội nặng sát sinh, nhất định phải tu lễ Phật sám hối. Thứ hai, bần tăng là sợ ngươi bị tà ma mê hoặc, là muốn cứu ngươi a!
- Hay, thuyết pháp rất hay, rất quang minh chính đại nha!
Nhận định đám hòa thượng muốn độc chiếm tổ phần, Trầm Côn bĩu môi nói:
- Đúng là như các ngươi nói sao, sự thật là các ngươi chiếm lĩnh tổ phần của chúng ta, còn không cho ta đi vào, đây là hành vi của cường đạo!
- A di đà Phật, cường đạo cũng tốt, kẻ trộm cũng thế, bần tăng tự nhận không thẹn với Phật tổ, không thẹn với lòng.
Hòa thượng thở dài.
- Tăng hữu ngang bướng không chịu nhận lỗi, nếu khư khư cố chấp, khăng khăng tiến vào tổ phần, bần tăng cũng chỉ có thể dùng trái tim Bồ Tát, thi hành thủ đoạn khốc liệt!
Trầm Côn cũng thở dài.
Tuy rằng lời cảnh cáo A La còn văng vẳng bên tai, nhưng lời cần nói đều nói hết, nói mức này đối phương cũng không buông tha, Trầm Côn muốn không đánh cũng không được!
Tiếp tục không động thủ, bần tăng để mặc người khi dễ sao?
Trầm Côn ngoài mặt cười hì hì nói lời vô nghĩa, nhưng trong tay áo đã lén thả toàn bộ linh phù. Nhất thời, hơn một trăm tấm Thái Cực đồ làm phật châu trên bọn chúng vỡ nát văng lên rơi lả tả.
- A di đà Phật, tặc tử dám can đảm hủy Phật khí của ta!
Phật châu rơi tách tách trên mặt đất, hòa thượng đau lòng giống như lửa đốt. Bất quá hắn vẫn quang minh chính đại dạy bảo, cao giọng báo danh tính của mình, mới ra tay tiếp đón.
- Bần tăng là Tuệ Tâm, hộ pháp Giới Luật viện của Đại Bồ Đề tự, xin lĩnh giáo thủ đoạn của tăng hữu!
Nói xong, hắn nhấc áo cà sa trên người, áo cà sa đón gió trải dài, bao phủ trọn tòa tổ phần Vương gia, Thái Cực đồ đánh vào như là đánh lên vách tường cứng rắn, nổ mạnh ầm ầm rồi tan thành mây khói, mà áo cà sa lại không tổn hao gì.
- Tăng hữu linh là phù sư?
Hòa thượng cao giọng cười, toàn thân phát ra kim quang ra bốn phía như tượng Phật tượng:
- Tuổi còn trẻ mà có như thế tu vi, đáng được ngưỡng mộ, đáng tiếc tăng hữu có tâm địa không tốt, bần tăng đành phải đem ngươi quay về Đại Bồ Đề tự, chịu Phật hiệu ta hun đúc!
Hắn chỉ vào Trầm Côn, áo cà sa che khuất bầu trời giống như là một cái lưới lớn phủ xuống. Áo cà sa nhanh đến làm cho người ta muốn tránh cũng không thể tránh, không chỗ nào có thể trốn, Trầm Côn đã bị áo cà sa phủ lên.
- Ha ha!
Mắt thấy Trầm Côn bị bắt, hòa thượng bình thản nói:
- Tu vi của ngươi mặc dù dù không tệ, nhưng bùa sư có nhược điểm của hắn, chính là thân thể sau khi bị nhốt không thể chế tạo bùa, dĩ nhiên là đành thúc thủ chịu trói, a di đà Phật!
Đang nói, hòa thượng chợt kinh hãi phát hiện, trên mặt áo cà sa bị cắn xé ra một miếng nhỏ rồi tiếp một miếng nhỏ, cẩn thận nhìn kĩ là một con tiểu lang từ trên người Trầm Côn bò ra, rồi một đàn ở trên áo liều mạng cắn xé. Rất nhanh, áo cà sa đã bị cắn ra một cái lổ hổng lớn, Trầm Côn nhảy ra.
- Được rồi, phù sư không đối phó được ngươi, ta dùng thủ đoạn của ngự thú sư, hắc hắc.
Thân mình Trầm Côn run lên, nhất thời hơn một ngàn chỉ tiểu lang tí hon đánh về phía hòa thượng. Hơn nữa nửa chừng thân mình cũng đã biến thành Cự Lang lớn nhỏ, như là một đội quân lang tộc thực thụ. Thừa dịp hòa thượng đối phó bầy lang, Trầm Côn khởi động thế giới linh hồn, thấp giọng nói:
- Vương lão huynh, phía sau liền giao cho ngươi!
Trải qua hai lần so chiêu, Trầm Côn đã nhìn ra, hòa thượng kia cao hơn mình ba cấp, cách biệt rất lớn, muốn đối phó hắn, chỉ có để Vương Kiêu khống chế thân thể của mình, dùng kinh nghiệm để đền bù chỗ thiếu hụt cấp bậc. Trong nháy mắt, khí chất Trầm Côn trở nên âm lãnh cuồng bạo, sau khi Vương Kiêu điều khiển thân thể, liền ngửa mặt lên trời quát một tiếng, tung ra một đống giấy!
Phần mộ bị hòa thượng chiếm cứ, nơi thê tử nằm ngay trước mắt mà các hòa thượng cũng không để cho hắn tiến vào. Vương Kiêu sớm tức giận sôi máu cho nên liền ra tay không hề lưu tình. Hai tay hắn giơ cao chậm rãi xoay quanh sau đó động tác càng lúc càng nhanh dần dần hóa thành trăm tay, ngàn tay thậm chí cả vạn tay!
Kế tiếp, hắn tay hắn vung lên từng khoảng trống đồng thời họa phù, Bút Tẩu Thái Hư, Càn Khôn Như Long, trong chốc lát liền hoàn thành xong hơn ba nghìn lá bùa, hợp thành một đạo đầy đủ đại trận Tam Thiên Long Tượng!
Tránh ở trong thế giới linh hồn, Trầm Côn không khỏi xấu hổ, đây là chênh lệch đẳng cấp, chính mình họa phù Tam Thiên Long Tượng ít nhất phải nửa đêm mới xong, Vương Kiêu chỉ cần hai giây, cần dùng hai giây!
- Con lừa ngốc, dám can đảm khinh nhờn phần mộ của lão tử, muốn chết!
Tam Thiên Long Tượng hoàn thành, thân hình Vương Kiêu đột nhiên tăng lên gấp mười lần, thành một pho tượng tà ma đỉnh thiên lập địa, mang theo thần lực ba nghìn cuồng long, ba nghìn cự tượng, một chưởng về phía đỉnh đầu hòa thượng.
Lúc này, hòa thượng vừa mới thoát ra khỏi vòng vây của bầy sói giãy đi ra, ngẩng đầu nhìn thấy Vương Kiêu cao ngất, hoảng sợ cả kinh! Đây là chuyện gì? Từ hai chiêu trước xem thực lực của thiếu niên nãy cũng không tệ, nhưng tuổi của hắn cùng kinh nghiệm tuyệt đối không thể xuất ra chiêu thức hung mãnh như thế!
Trong lòng hòa thượng thoáng hiện ra một cảm giác vô lực. Hắn cắn răng, đem chiếc bát của mình thành biến lớn che ở trên người của, như một cái mai rùa cứng rắn, sau đó hai tay của hắn bảo vệ ấn đường, ấn đường đúng là điểm tử huyệt của hòa thượng.
Vương Kiêu sớm đã quan sát tới nhược điểm hòa thượng , bàn tay thật to đánh vào đỉnh đầu hòa thượng, sau đó đột nhiên gấp khúc tứ chỉ, chỉ vươn một cây ngón trỏ, rồi sau đó, ngón trỏ trở nên thật nhỏ như mũi nhọn, đâm xuyên qua bát bảo của hòa thượng, đâm xuyên qua hai tay, vừa lúc điểm vào ấn đường của lão hòa thượng. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.vn
Phốc! Hòa thượng điên cuồng phun ra một ngụm máu, phẫn nộ gào thét nói:
- Các sư đệ, tà ma lợi hại, cùng nhau động thủ!
- Muốn quần ẩu?
Vương Kiêu cất tiếng cười to.
- Bảy trăm Võ Tôn quần ẩu lão tử đều gặp qua, ta sợ các ngươi sao?
Hắn giương mắt lạnh lẽo nhìn đám hòa thượng xông lên, vỗ người mình ba, ba, ba, ba, ba, liền phách bảy đạo bùa, nháy mắt hoàn thành xong Liệt Nguyên sát trận, sau đó gầm lên giận dữ, xông vào chém giết.
Mười lăm phút sau. Hết thảy gió êm sóng lặng, chỗ trũng của mộ viên chảy ra một dòng đỏ bàng bạc, mỗi một mộ bia đều bị mấy giọt máu tươi văng tới, thấm lên như hoa mai nở rộ trên tuyết đỏ bừng, mà tường của ngôi mộ, mấy trăm con yêu thú bị mùi máu tươi dẫn dụ, cố gắng đi vào chia nhau hưởng lợi thi thể, nhưng trong mộ viên sát khí cuồng cuộn bốc lên, làm cho bọn chúng cúi đầu trù trừ không tiến.
- A di đà Phật, tăng hữu tàn sát bừa bãi, đã đọa nhập ma đạo, bần tăng pháp lực thấp kém, cứu không được ngươi!
Hòa thượng đầu lĩnh Tuệ Tâm đứng ở trong mộ viên, tâm mi của hắn lủng một lỗ, máu chảy ra, thương xót nhìn hài cốt đồng môn nằm khắp nơi trên đất, bỗng nhiên thở dài, từ từ đọc kinh Phật rời đi, rõ ràng hắn cũng đã đèn dầu sắp cạn.
Vương Kiêu cũng không có ngăn trở hắn, bởi vì thời điểm này, Vương Kiêu đứng ở một pho tượng trên bia mộ, quần áo xé rách, trên thân hình nhiều chổ bị thương, nhất là sau lưng bị giới đao Phật môn chém từ vai trái sang tới vai phải, nứt ra một cái miệng dài gần một thước, da thịt quay cuồng, máu tươi không ngừng trào ra.
Tuy rằng Vương Kiêu có kinh nghiệm cùng chiêu thức hơn xa các hòa thượng, nhưng dù sao thân thể Trầm Côn cũng chỉ là Lục Nguyên thượng đoạn, đánh tan các hòa thượng, Vương Kiêu cũng phải trả một cái giá rất đắt.
- Thái Hư Hối Nguyên!
Phù Ma Thất Tuyệt Trận là bí pháp có tác dụng trong chữa thương, miệng vết thương trên thân thể bắt đầu dần dần khép lại. Bất quá trải qua trận chiến ác liệt, Vương Kiêu cũng không có bao nhiêu linh khí để làm cho Thái Hư Hối Nguyên hoàn toàn phát huy tác dụng, mắt thấy không đến mức có lo lắng tính mạng, hắn liền vội vàng thu bí pháp, không đợi được nữa nói:
- Trầm Côn, đã giải quyết xong hắn, mau gọi về linh hồn Nguyệt Nhi!
- Được rồi!
Trầm Côn khống chế lại cơ thể, nhất thời từng cơn từng cơn đau nhức cắn xé tâm hồn của hắn. Hắn không khỏi thầm thở dài một tiếng, Vương lão huynh vừa rồi thật sự là liều mạng, vì mau chóng giải quyết đám hòa thượng để nhìn thấy Đỗ Nguyệt Nhi, hắn ít nhất bị mười bảy chỗ trọng thương! Hiện tại, trọng thương này tự nhiên là Trầm Côn phải gánh lấy rồi.
Đáng sợ hơn chính là, Vương Kiêu ra tay tàn nhẫn, giết hai mươi mấy hòa thượng, tử cừu đã kết xuống, hơn nữa tất cả đều tính cho Trầm Côn, có trời mới biết hòa thượng đó có bối cảnh gì, sẽ đưa tới nhân vật cường đại như thế nào. Bất quá quản hắn có bối cảnh gì, chuyện phải làm bây giờ là đem thu vũ hồn, hoàn thành mộng ước của Vương Kiêu. Trầm Côn vẫn là có điểm cốt khí ấy.
Theo như Vương Đạc nói, hài cốt Đỗ Nguyệt Nhi chôn cùng ở phần mộ Vương Kiêu. Nhưng mà trận chiến ác liệt đã tiêu hao quá nhiều, khiến hắn không còn linh khí mở mộ, Hắn tìm một cái xẻng sắt, đi tới trước mặt bia mộ Vương Kiêu. Trên bia mộ gắn một tờ giấy giấy niêm phong của Phật Môn, mặt trên còn viết một hàng chữ to.
- Nơi đây chôn tà ma, tự tiện mở ra, tất có Thiên Khiển báo ứng!
Tà ma?
Vừa rồi Tuệ Tâm cũng đã cường điệu nhiều lần, phần mộ mai táng một tà ma. Nhưng mà Trầm Côn nghĩ nghĩ, cảm thấy đây là hòa thượng muốn chiếm cứ tổ phần nên lấy cớ, cho nên không có để ở trong lòng.
Tổ phần chỉ có một mình Đỗ Nguyệt Nhi, nàng có thể tính là tà ma gì chứ ? Coi như Đỗ Nguyệt Nhi là tà ma, mình đã có Vương Kiêu, nàng còn có thể sát hại trượng phu của mình? Nghĩ đến đây, Trầm Côn huy động xẻng sắt, bỏ đi phần giấy dán trên trên ngôi mộ.
Ầm vang!
Thiên không đột nhiên vang lên một tiếng kinh lôi, Trầm Côn đọan nhíu lại, ngẩng đầu vừa nhìn chỉ thấy theo tờ niêm phong rơi xuống đất, thiên không chuyển sang đen kịt, mây đen dày đặc, giống như là muốn nổi sấm chớp.
- Mẹ nó chứ!
Trầm Côn giật mình nói:
- Cái niêm phong vừa mất, thiên văn dị biến, chẳng lẽ các hòa thượng không có gạt ta, nơi này thật sự chôn cất tà ma?
Lắc lắc đầu, hắn đem ý niệm vớ vẩn này trong đầu bỏ đi, Trầm Côn đào mở nấm mộ. Theo mỗi một lần hắn huy động xẻng sắt, sắc trời liền ảm đạm thêm một phần, khi Trầm Côn đào mở phần mộ, lộ ra một cổ quan tài trong suốt thì thiên không đã lóe chớp tím đỏ, lúc nào cũng có thể giáng xuống!
Thậm chí, một đạo sấm sét bỗng nhiên từ trên trời giáng xuống, nổ nát một đống mộ bia bên cạnh.
- Còn muốn tiếp tục sao?
Trầm Côn bỗng nhiên có điểm chột dạ.
Chú thích: Ấn Đường là bộ vị nằm giữa 2 đầu lông mày và là nơi tiếp giáp với phần trán, biểu hiện chủ yếu cho vận mệnh của con người. Ấn Đường rộng, có sắc hồng là tốt nhất.
Nếu Ấn Đường quá nhỏ hẹp tức là 2 đầu lông mày gần sát nhau thì chủ nhân là người có tâm tính hẹp hòi, luôn nghĩ tới lợi ích của cá nhân mà ít khi để ý đến việc người khác nghĩ gì về mình. Họ hay phức tạp hóa vấn đề, tạo ra nhiều trở ngại cho người khác thậm chí cho cả chính bản thân. Chính vì vậy, sự nghiệp của họ gặp nhiều thất bại hơn là thành công. Họ cũng là người ít có lòng khoan dung độ lượng, thiếu tinh thần hợp tác.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK