Trong ấn tượng của các trưởng lão, một tát của Trầm Côn đánh ngã Tôn trưởng lão cũng không quá kỳ quái, dù sao hắn là Bạch Nguyên Vũ tông thượng đoạn, so với Tôn trưởng lão cao hơn một bậc!
Điểm then chốt chính là, Trầm Côn rõ ràng là một tên đỉnh cấp nhu nhược, bị mắng không dám cãi lại, chịu đòn không dám đánh trả a, một tên bất lực như thế giờ lại dám ra tay đánh người?
Trầm Côn không chỉ đánh, hắn nhìn Tôn trưởng lão loạng chòa loạng choạng muốn đứng lên, cảm thấy vẫn hơi lỗ vốn bèn tiện tay cầm một cây gậy to tổ bố dưới đất, nện thẳng xuống mặt Tôn trưởng lão, Ầm! Ầm! Ầm! Liên tục nện mười mấy phát, hơn nữa còn cứ nhè một chỗ mà đánh, vẫn là xương mũi! (Thằng này ác thiệt)
"A!" Tôn trưởng lão bưng mặt ngã xuống, nhìn bộ dáng thế kia chắc không có mười mấy ngày tĩnh dưỡng thì tuyệt đối bò không dậy nổi.
"Các lão huynh, nói chuyện đi chứ, các ngươi không nói lời nào thì giao dịch này làm sao mới tiến hành được a!"
Trầm Côn đá Tôn trưởng lão văng sang một bên, vẻ mặt vô tội trừng mắt lên: "Lẽ nào các ngươi không nhận ra ta? Được rồi, để cho giao dịch được tiến hành thuận lợi ta đành tự giới thiệu về mình một chút, ta, Trầm Côn, là người thừa thế thứ nhất Trầm tự thế gia, Bạch Nguyên Vũ tông thượng đoạn, là nghĩa tử của vị Thiết đại sư này, mặt khác bản thân mới mười sáu tuổi, nam, chưa lập gia đình, thích nhất kiếm tiền, hiện giờ trong túi mặc dù không có nhiều tiền lắm nhưng tương lai có thể thừa kế mấy chục vạn lạng bạc của Trầm gia..." (vãi xoài)
Thôi, Trầm Côn lại lan man rồi!
Nhưng chính sự lan man chẳng đâu ra đâu cả này ở trong mắt những người khác liền biến thành một loại ý vị khác: Cái gì gọi là hào hiệp, cái gì gọi là tự tin? Cái gì gọi là đứng trước cường địch vẫn trấn định như không có gì? Cái gì gọi là giữa đao thương kiếm kích vẫn cười nói như không?
Cẩu huyết Cửu Châu Trầm Côn! ! ! !
"Khụ!" Thiết hòa thượng ói ra một ngụm máu, vết thương bị kích động khiến máu tươi chảy ra lai láng: "Tiểu tử thúi, nói hay lắm, nói hay lắm, ngươi chính là người thừa kế duy nhất của Trầm gia!"
Mười sáu năm, mười sáu năm rồi! Lão tử rốt cục cũng thấy được sự cường ngạnh của Trầm Côn, đại ca, còn có Huyết Phật, các ngươi thấy được không, vì Trầm Côn thế này, lão tử đã không hối hận với ước định năm đó, giờ có chết trận cũng đáng a!
...
Trầm Côn lải nhải liên miên một thôi một hồi, những trưởng lão khác liếc mắt nhìn nhau.
"Làm sao bây giờ, Trầm Côn hình như đã thay đổi, giờ còn trục xuất hắn được sao?"
"Trục xuất cái rắm á, các ngươi nhìn bộ dáng Trầm Côn xem, ta dám đánh cược, một khi chúng ta xung đột với hắn, tiểu tử này tuyệt đối sẽ lạnh lùng hạ sát thủ, cho dù có chết trận cũng muốn mạng nhỏ của mấy người chúng ta bồi táng theo!"
"Đúng vậy, chúng ta liên thủ tuy có khả năng chiến thắng Trầm Côn song có nhất thiết phải liều mạng không?"
Các loại tin tức khác nhau truyền qua ánh mắt đám trưởng lão, rất nhanh, không một ai dám động thủ!
Ba, ba!
Trong cảnh tuyệt đối yên tĩnh, Trầm Trọng bỗng vỗ tay mỉm cười, "Xuất sắc, xuất sắc, ngay câu nói đầu tiên đã có thể dọa cho cả năm Đại trưởng lão không dám động thủ, Trầm Côn, trước đây ta đánh giá thấp ngươi rồi!"
"Vậy cho chút phí khổ cực đi, năm mươi lạng bạc là được rồi!" Ánh mắt Trầm Côn sáng lên. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.vn
Tiểu tử này nghĩ gì thế? !
"Có ý tứ, vài ngày không gặp, ngươi nói chuyện cũng khôi hài lên nhiều a!"
Ttrong đôi mắt hẹp dài lóe một vệt hào quang lạnh lùng, dáng vẻ tươi cười của Trầm Trọng đột nhiên tiêu thất, nói: "Có điều ngươi cũng không nên cao hứng quá sớm, ta đánh giá thấp ngươi, nhưng ngươi cũng đánh giá ta quá thấp?"
"Ngươi?"
"Đúng vậy, ngươi dám xông vào đại hội trưởng lão, có phải ngươi cho rằng mình nắm giữ sức mạnh Bạch Nguyên vũ tông thượng đoạn, đẳng cấp cao hơn hết thảy trưởng lão ở đây, nhưng ngoài trưởng lão ngươi có nghĩ đến ta hay không? Thực lực của ta, thật sự sẽ không bằng ngươi sao?" Trầm Trọng cười lạnh.
Thực lực Trầm Trọng?
Thôi!
Bần tăng đúng là không nghĩ qua!
Nhưng mà cái này không thể trách bần tăng được a, ở trong trí nhớ của Cửu Châu Trầm Côn, võ công Trầm Trọng cũng không quá mạnh, thậm chí ngay cả khảo hạch cuối năm của gia tộc đều không tham gia qua —— giữa nơi luôn lấy thực lực chí thượng như Trầm gia thì hắn chỉ là một sản phẩm không đáng tiền a!
Bây giờ nhìn lại, tiểu tử này còn ẩn giấu thực lực sao?
"Xem ra ngươi đã nghĩ ra, đúng, ta ẩn giấu thực lực, từ lúc năm tuổi liền bắt đầu ẩn giấu, ròng rã suốt mười năm rồi!"
Trầm Trọng lạnh lùng nói: "Các trưởng lão không dám xuất thủ, vậy để ta tự mình đối phó ngươi là được rồi. Trầm Côn, ngươi nhớ kỹ cho ta, Trầm Trọng ta cũng là thiên tài không kém ngươi a!"
Vừa nói, trên người hắn vừa tán phát ra một đoàn quang mang màu trắng nhàn nhạt!
"Bạch Nguyên Vũ tông hạ đoạn?" Hiểu được ý nghĩa đoàn hào quang này, các trưởng lão đều tấm tắc.
Quá điên cuồng!
Lão Thiên thật chiếu cố Trầm gia a, năm ngoái Trầm Côn mới mười lăm tuổi liền tấn cấp Bạch Nguyên Vũ tông, đã oanh động vương triều Đại Triệu, ai có thể ngờ nổi, kẻ luôn luôn không bằng huynh trưởng như Trầm Trọng không ngờ mười sáu tuổi đã có lực lượng Bạch Nguyên Vũ tông!
Hai tuyệt thế thiên tài!
Không, điều này cũng không quá bất ngờ, dù sao bọn họ vốn là huynh đệ song sinh, hẳn nên nắm giữ thiên phú gần bằng nhau a!
Hết thảy đều ở trong màn điện quang hỏa thạch !
Trầm Trọng vừa biểu hiện ra sức mạnh Bạch Nguyên Vũ tông liền lập tức lắc mình tới sau lưng Trầm Côn, mười ngón hướng xuống dưới, cổ tay lật lên, song chưởng vung ra, chính là chưởng pháp độc môn Trầm gia—— Liệt Sơn băng!
Trầm Côn cúi người né tránh một chưởng này, xoay người lại học theo dáng vẻ Trầm Trọng, cũng đánh ra một chiêu y hệt.
Không còn cách nào khác, bần tăng vẫn chưa nắm giữ võ công chiêu thức Cửu Châu Trầm Côn để lại, chỉ đành vừa học vừa làm thôi.
Cũng may điều này không là cái gì quá to tát, cho dù không có chiêu thức đẳng cấp của bần tăng vẫn cao hơn Trầm Trọng hai đoạn, làm ăn kiểu gì cũng sẽ không lỗ vốn...
Trầm Côn cười hì hì nghênh chiến!
"Đại ca, thần sắc ngươi ung dung, có phải cảm thấy cấp bậc ngươi cao hơn ta, bất kể đánh thế nào cũng sẽ không thua đúng không?"
Tựa hồ nắm giữ sức mạnh nhìn thấu lòng người, Trầm Trọng vừa nghênh chiến vừa lần thứ hai nói ra ý nghĩ Trầm Côn: "Nhưng ngươi hình như đã quên mất, ta vẫn chưa sử dụng Vũ hồn của chính mình a! Ngươi biết Vũ hồn của ta là gì không?"
Vừa cười lạnh, trên người Trầm Trọng chợt tản phát ra một đoàn nguyệt quang nhàn nhạt!
Không sai, chính là nguyệt quang, hào quang này vọt lên từ dưới chân Trầm Trọng, trong nháy mắt lan tràn khắp toàn thân, sau đó dưới sự chiếu rọi của nguyệt quang... màu sắc đại biểu cho đẳng cấp võ đạo trên người Trầm Trọng nhanh chóng thay đổi, đã biến thành màu trắng, màu trắng đậm, rồi cuối cùng không ngờ đã biến thành màu vàng nhàn nhạt!
"Hoàng Nguyên Vũ tông! ? Nhị thiếu gia, từ khi nào ngươi có được sức mạnh Hoàng Nguyên Vũ tông?" Các trưởng lão thất thanh kinh hô.
Là đang nằm mơ sao? Trầm Trọng mười lăm tuổi tấn cấp Bạch Nguyên vũ tông hạ đoạn đã khiến người người điên cuồng, vậy mà bây giờ, hắn lần thứ hai đem đẳng cấp võ đạo của bản thân đề thăng lên một lúc ba đoạn, có sức mạnh áp đảo toàn diện Hoàng Nguyên Vũ tông lực của Trầm Côn!
Mười sáu tuổi Hoàng Nguyên Vũ tông...
Lịch sử ba ngàn năm Cửu Châu đã từng xuất hiện thiên tài kinh khủng như vậy chưa?
"Không, đây không phải Hoàng Nguyên Vũ tông chân chính!"
Nam Cung trưởng lão lớn tuổi nhất, liền nhìn ra: "Đây là phụ trợ của Vũ hồn Nhị thiếu gia! Tác dụng của Vũ hồn Nhị thiếu gia chính là đem đẳng cấp võ đạo bản thân tăng lên ba đoạn! ? Ông trời a!" Ôm đầu thất thanh: "Nhị thiếu gia, lẽ nào Vũ hồn ngươi là..."
"Yêu Nguyệt phi thăng!"
Trầm Trọng lạnh lùng nói: "Trầm Côn, "Một ngày ngàn dặm" của ngươi xếp hạng thứ ba trong thập đại Vũ Tôn chiến hồn, nhưng vũ hồn của ta lại đứng thứ hai... Yêu Nguyệt phi thăng!"
...
Vũ hồn: Yêu Nguyệt phi thăng!
Thuộc về: Vũ Tôn cấp, quần thể phụ trợ hệ!
Năng lực: Thân có Yêu Nguyệt phi thăng, có thể tạm thời đề thăng đẳng cấp võ đạo trong phạm vi nhất định! Phạm vi lớn nhỏ, tăng lên bao nhiêu đẳng cấp thì quyết định bởi võ giả cùng sự ăn ý với Vũ hồn, cộng với năng lực thừa nhận của thân thể vũ giả có được nó!
Biến hóa: Không!
...