Dưới sự chỉ huy của bọn hắn, quân trận bỗng họp bỗng tan, mặc dù đa số đệ tử còn chưa theo kịp chiến thuật trận đồ, nhưng mà trên mặt của mỗi người đều tràn đầy thần sắc hưng phấn! Bởi vì bọn họ đều ý thức được mình đi theo Trầm Côn sẽ nhận được thực lực cường đại, của cải vô số, thậm chí cả vinh quang nữa. Không phải tất cả những ai gia nhập Vô Ma Nhai cũng vì mong muốn có được những thứ này sao?
Vừa nghĩ tới chính mình phải nhận lấy cái sự bị giễu cợt, ngu ngốc, bị mắng chửi khi ra đi. Các đệ cũng rất muốn biết khi bọn họ thực sự trở nên cường đại, lúc trở về đối diện với những đệ tử chửi mình có mắt không tròng, uy hiếp mình gia nhập Phùng gia sẽ có cảm giác gì!
Bọn hắn cũng càng muốn biết sau khi mình đi theo Trầm Côn gây dựng nên một mảnh giang sơn thật lớn thì sử sách Cửu Châu sẽ miêu tả họ thế nào? Từ giờ khắc này, ba trăm sáu mươi bảy người không còn là những nhóm đệ tử phân tán mà là muốn hợp thành quân đội!
Toàn bộ Vũ Linh tạo thành quân đội!
- Trầm Côn, đây là vụ làm ăn tốt rồi!
Đi ở cuối cùng của đội ngũ, A La cười khẽ nhìn đội ngũ.
- Đúng vậy a, Phùng trưởng lão cản bước chân ta, nhưng lại làm diễn viên phụ cho ta. Ba trăm sáu mươi bảy người, tuy là rất ít, nhưng là lực lượng thật sự của ta, chỉ nghe mỗi lệnh của ta!
Trầm Côn cũng thản nhiên mỉm cười.
- Mỹ nữ, ngươi xem bộ dạng của bọn chúng bao lâu mới có thể thành quân?
- Bọn chúng kém nhất cũng là cửu phẩm vũ linh, hơn xa quân nhân thông thường, chỉ cần vài lần đại chiến là đủ để thành quân!
Đột nhiên A La thúc vật cưỡi:
Đã hơn một năm không có lĩnh quân tác chiến, thật ngứa tay, ta sẽ giúp ngươi chỉ bảo huynh đệ Hồng gia. Các ngươi nghe đây, quân đội không phải huấn luyện kiểu như các ngươi, xem ta làm thế nào!
Cái gì, A La còn có thể lãnh binh đánh giặc? Trầm Côn giật mình, nhìn theo A La.
A La quay trở lại cười cười.
- Tiểu tử ngốc, đừng nhìn mà hãy suy nghĩ một chút một thân sát khí này thế nào mà luyện ra được, ngươi không rõ sao? Năm đó mười ba ta nhập ngũ, tham gia ba mươi bảy trận chiến lớn nhỏ, chưa bao giờ bị bại!
- Mỹ nữ, rốt cuộc trước kia nàng là ai?
Trầm Côn thất thanh hô to, mặc dù A La không có đáp lại, nhưng nghĩ lại thì lần đầu gặp mỹ nữ A La này không phải là trong bộ quân phục của tướng lãnh sao?
Ngày hôm sau. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.vn
Mưa to cả ngày hôm trước, cồn cát đã biến thành tiểu hồ. Ngay bên hồ, Trầm Côn đã cho tập kết xong đội quân của Lăng Vân tông. Lần này thất đại tông môn Lăng Vân tông xuất ra ít nhất hai vạn người, tạo thành một mảng người lớn, liếc mắt không thấy đoạn cuối. Bất quá lúc Trầm Côn đuổi tới, không biết tại sao toàn bộ đều ngửa đầu nhìn về phía bắc, mà đầu lĩnh của lục đại tông môn đang đứng đầu đoàn quân đang nắm chặt chuôi đao, nhìn xuyên qua màn mưa, sắc mặt của bọn hắn hết sức ngưng trọng.
- A di đà Phật, thần tiên sao?
Trầm Côn nhìn theo hướng của bọn họ nhìn, nhịn không được kêu lên thất thanh. Chỉ thấy phía bắc đang là một ốc đảo lớn, phía ngoài có hàng ngàn con yêu thú đang lượn lờ, có thằn lằn sa mạc, có địa giáp trùng (bọ cánh cứng), còn có hai loài không thể có trên sa mạc là lão hổ và sư tử, bầu trời mang hai màu tím trắng. Hai bóng người đầu lĩnh đang chiến đấu rất ác liệt, thân pháp nhanh tới mức không nhận ra được chiêu thức, khí tức của họ ảnh hưởng đến cả tầng mây bên trên, gây ra mưa to.
Nước mưa trong sa mạc này không ngờ là do hai người gây ra!
- Vị kia đầu lĩnh là?
- Vô Ma Nhai, Trầm Côn phụng mệnh tập kết!
Tâm tình Trầm Côn đột nhiên khuấy động, 'phía sau truyền thuyết hỏi họ La', rốt cuộc hắn cũng đã tham gia một chiến dịch đỉnh cấp đại lục!
Một trưởng lão tóc màu lam nghiêng đầu nhìn sang, thấy sau lưng Trầm Côn chỉ có hơn ba trăm người, khóe miệng nổi lên một thoáng cười châm chọc, lạnh lùng nói:
- Ta là trưởng lão nội tông, Tả Thiên Hà, thay mặt tông chủ chỉ huy! Trầm Côn, lập tức đem đội ngũ của ngươi sắp xếp thành đại đội, chuẩn bị đợi lệnh!
Trầm Côn ra hiệu cho A La điều khiển đội quân, còn mình đi đến cạnh Tả Thiên Hà.
- Tả lão, tình hình thế nào?
- Hỏng bét rồi!
Tả Thiên Hà nhìn hai bóng người tím trắng xa xa.
- Buổi trưa hôm kia, ở giữa yêu thú ốc đảo, La tông chủ đã phát hiện bốn khối đá Hải Nạp Bách Xuyên, nhưng ngay lập tức Thiên Vũ tông cũng phát hiện ra, ai mang bốn khối này về, ai có thể đến Dạ gia trình báo. Vì thế tông chủ chủ động khiêu chiến Trương Nguyên của Thiên Vũ tông, hai người đánh một trận sinh tử để quyết định bốn khối Hải Nạp Bách Xuyên thuộc về ai!
- Lúc này, chưởng môn Ngọc Kiến Lâm - Vương Khiếu Thiên phạm một sai lầm lớn!
Tả Thiên Hà phẫn nộ nói:
- Hắn muốn thừa dịp hai đại cao thủ quyết đấu, âm thầm đi trộm Hải Nạp Bách Xuyên. Kết quả bị Thiên Vũ tông phát hiện, song phương liền sống mái một phen với nhau tại ốc đảo yêu thú! Càng hỏng bét chính là ngươi có biết bên trong ốc đảo tại sao xuất hiện đồng thời bốn khối Hải Nạp Bách Xuyên không?
Tả Thiên Hà cắn răng nói:
- Đó là bởi vì đám yêu thú đã thu thập Hải Nạp Bách Xuyên, bốn tảng đá này do long tộc muốn thu lấy!
- Xong rồi!
Trầm Côn nhắm hai mắt.
- Chúng ta dám cùng long Tộc đoạt bảo bối, nhất định sẽ bị long tộc đuổi giết!
- Không sai, sau khi chúng ta cùng Thiên Vũ tông khai chiến, con rồng kia liền dẫn tới mấy ngàn yêu thú. Hiện giờ La tông chủ cùng Trương Nguyên đã đánh tời hồi sinh tử, mà các cao thủ còn lại cũng tất cả cao thủ của Thiên Vũ Tông bị yêu thú bao vây bên trong của ốc đảo!
Nói xong, Tả Thiên Hà cũng chỉ vào tiểu hồ phía đối diện nói:
- Quân của Thiên Vũ Tông cũng đã tới, hai vạn tám ngàn người, một vị trưởng lão nội tông khác đang thương lượng cùng họ, chờ kết quả thương lượng xong, ngươi lập tức xuất chiến!
- Dạ!
Trầm Côn hưng phấn mà liếm môi, đối với cuộc chiến của hai đại cường giả, mười mấy cao thủ lam nguyên, hồng nguyên, hai bên còn có đại quân hơn năm vạn võ giả, còn có mấy ngàn yêu thú, một tên long tộc, cục diện phức tạp lại như vậy. Trầm côn chợt phát hiện mình cũng không có sợ hãi mà là hưng phấn, hưng phấn khó có thể kiềm chế!
Đây là cảm giác đưa thân vào cuộc phong vân của Cửu Châu sao?
Sau một lát, một vị trưởng lão nội tông khác lập lòe lam sắc đặc trưng của Lam nguyên vũ tông đã đi vào trước trận quân. Tả Thiên Hà lập tức bước lên trước.
- Vô Tâm trưởng lão, Thiên Vũ tông nói thế nào?
- Bọn chúng nói sự tình là do Ngọc Kiến Lâm gây ra nên do chúng ta phụ trách!
Vô Tâm trưởng lão giận dữ nói:
- Bọn chúng không chịu liên thủ cùng chúng ta cứu người, còn bắt chúng ta không được can thiệp hành động của bọn chúng, nhường đường cho bọn chúng! Hừ đáng chết!
Tả Thiên Hà vung lên một tờ linh phù, nổ mạnh phía trước hàng ngũ, sau đó hắn phẫn nộ quát:
- Ba quân nghe lệnh, chúng ta không có ai giúp đỡ, nhất định phải dựa vào chính sức mình, đem các vị trưởng môn cứu ra!
Vung tay lên, chờ đại biểu bảy tông môn quây quanh lại, Tả Thiên Hà trầm giọng nói:
- Bảy vị, chưởng môn của các vị vây ở vùng đất trước mặt, ta không cần động viên tinh thần của các ngươi, chỉ có một câu: năm phân chung (tương đương 5 phút hiện đại), các đệ tử của chúng ta xung phong, lục đại tông môn phân biệt theo Đông Bắc, Chính Đông, Đông Nam ba hường giết đến ốc đảo! Trận chiến này hành quân cần phải tiến hành nhanh chóng, lấy tốc độ nhanh nhất tiếp cận trung tâm ốc đảo. Nếu trong lúc chiến đấu, các ngươi gặp lực lượng của Thiên Vũ Tông, hai bên không cần xung đột, hết thảy lấy việc cứu người làm trọng, hiểu chưa?
- Dạ!
- Còn nữa, chúng ta không rõ tình hình bên trong ốc đảo yêu thú. Cho nên một khi quân của chúng ta tách ra, như vậy từng người trong thất đại tông môn tự chiến, lấy trung tâm ốc đảo làm mục tiêu, lấy ốc đảo làm tâm điểm!
Tả Thiên Hà tiếp tục nói:
- Mặt khác tình huống tệ nhất, các người gặp tên long tộc kia, là kẻ chúng ta không thể đối phó. Cho nên lúc các ngươi gặp tên long tộc các ngươi có thể chạy, nhưng có chạy thoát hay không còn phải xem bản lãnh của các ngươi!
Đại biểu của bảy tông môn trở nên trầm mặc, nhưng trong ánh mắt hiện huyết sắc cuồng nhiệt! Cùng long tộc tranh phong, đáng để nam nhi Cửu Châu vùng vẫy!
- Nói đến đây thôi, xuất phát!
Tả Thiên Hà giơ tay phải lên cao cao, một đạo bùa trong lòng bàn tay phóng lên cao, lập tức một ánh lam ngọc lóe lên trong đêm mưa.
- Giết!
- Giết!
Đại quân hai vạn võ giả Lăng Vân Tông phát động xung phong, cùng lúc đó bên kia tiểu hồ, đại quân Thiên Vũ tông cũng phát động tấn công. Nhất thời hai đạo gươm đao như nước lũ, tràn vào dọc theo hai bờ nam bắc của tiểu hồ, tấn công ồ ạt vào ốc đảo.
- Đệ tử nội tông theo ta mở đường cho đại quân!
Tả Thiên Hà thúc chiến mã, chạy đi như bay, bất quá một thanh âm lại chui vào trong tai của Trầm Côn:
- Trầm Côn, trở về ta tính sổ với ngươi tiếp!
Ta đắc tội lão gia hỏa này sao?
Nhất thời Trầm Côn cũng thấy đau đầu, nhưng mà hơn năm vạn võ giả xung phong, mấy ngàn yêu thú dàn trận phía trước, còn có một tên long tộc thần bí. Trận chiến như vậy đã kích thích nhiệt huyết sôi trào của hắn, hắn cũng không kịp nghiền ngẫm ý tứ của Tả Thiên Hà.
Hắn trở lại đội ngũ của mình, đem mấy thân tín quây lại một chỗ, thấp giọng nói:
- Bắt đầu rồi!
- Mụ nội nó, ta cũng chờ không được nữa rồi!
Mông Trùng giơ cái búa lớn lên cao, quanh người gió lốc xoay tròn. Bốn huynh đệ Hồng gia hung hăng:
- Lão Đại, không cần nói lời vô nghĩa, chúng ta nhất định không làm người hổ thện khi cho kiếm pháp!
- Trước khi xuất phát, nhớ kỹ lấy chuyện cứu trưởng môn làm trọng, trừ chuyện đó ra ta còn một yêu cầu!
Trầm Côn nhìn thoáng qua A La.
- Ốc đảo yêu thú rất lớn, trận chiến đấu này có thể sẽ kéo dài mười ngày nửa tháng, ta muốn các ngươi thông qua trận chiến này tăng cường thực lực lên, tốt nhất là mỗi người tăng cho ta một bậc, nhớ kỹ, đây là trận đầu tiên của những tướng sĩ Trầm gia, cũng là bước quật khởi đầu tiên!
Đề thăng thực lực không phải nói là có thể làm liền được, cho nên sau khi Trầm Côn hạ lệnh, hắn để mỗi đệ tử lần lượt đi qua cạnh mình.
- Ba!
Trên mỗi người đệ tử, Trầm Côn đánh vào cánh tay của bọn chúng, các đệ tử còn tưởng đây là hắn đang cổ vũ sĩ khí, nhưng chỉ có Trầm Côn mới hiểu được hắn đã cấp trên tay mỗi đệ tử một phù an táng Liệt Nguyên sát trận!
Đúng vậy, có thể làm người ma hóa, giết chết một người sẽ hút được linh khí của người đó, đó chính là tác dụng giúp thăng cấp của Liệt Nguyên sát trận! Bên trong có đến mấy ngàn yêu thú, cơ hội chém giết sẽ cực lớn. Chỉ cần các đệ tử anh dũng giết địch, bọn họ cũng sẽ không thiếu linh khí để thăng cấp. Khi đó chuyện thăng cấp sẽ không chỉ là nói suông!
Đương nhiên, sử dụng Liệt Nguyên sát trận có nguy cơ dễ bị nhập ma, cho nên Trầm Côn chỉ để trên người họ bảy phần Liệt Nguyên sát trận. Tuy rằng giảm hiệu quả nhưng chắc chắn bọn họ sẽ không trở thành một cỗ máy giết chóc không có thần trí.
Trải qua trận chiến trên ốc đảo này, đội quân của Trầm Côn sẽ trở thành một trong những đội quân thiện chiến, cường đại nhất trên đại lục.