Tay bảo vệ kinh hãi nhìn trường kiếm đang kề trên cổ họng mình, lại nhìn nhìn bằng hữu bên cạnh, đầu đột nhiên gục xuống, thở ra một hơi cuối cùng.
-G iết....giết người rồi!
- Có người giết bảo tiêu của Bách Bảo Trai, là bảo tiêu của Bách Bảo Trai, hoàng thất bảo tiêu đó!
- Đi nhanh lên, Bách Bảo Trai muốn trả thù, đừng để bị ngộ thương!
Đường lớn lập tức bị náo động, người đi đường trên phố xông ào ào vào những ngõ nhỏ, người bán hàng thì vứt bỏ hàng hóa, ngay cả Trầm Côn đang ở quán trà Hạp Qua Tử, chỉ trong nháy mắt đã thấy hoàn toàn vắng vẻ...
- Đại thiếu gia, chạy mau!
A Phúc vẻ mặt lo lắng nhắc nhở:
- Nha đầu kia quả thực là kẻ điên, nàng lại dám giết người ở Bách Bảo Trai!
- Không vội, không vội!
Trầm Côn cực kỳ hứng thú nhìn ngoại hương nhân, không hề di chuyển.
- Trời ơi đại thiếu gia, ngài không lo lắng sao!
A Phúc xoay người bỏ chạy:
- Đại thiếu gia, ngươi không đi. Nhưng ta phải đi, đừng trách ta không nói cho ngươi biết, Bách Bảo Trai lập tức sẽ phái cao thủ ra trả thù nha đầu kia, đến lúc cục diện xảy ra sẽ là Vũ tông đại chiến, ngài sẽ bị ngộ thương mất!
Vũ tông đại chiến?
Hắc hắc, vậy càng không thể đi rồi!
Bần tăng tới nơi này chính là để quảng cáo. Vũ tông đại chiến? không phải là cơ hội quảng cáo tốt nhất sao?
Trầm Côn làm ra bộ dạng sợ hãi, cúi đầu quên cả chạy trốn...
Ba, ba!
Khung cảnh đang yên tĩnh một cách tuyệt đối, bỗng dưng lão bản tiểu điếm bỗng nhiên đứng lên, lạnh lùng vỗ tay.
- Một kiếm rất gọn gàng, xuống tay tàn nhẫn, tiểu thư, ngươi cũng là cao thủ sử dụng kiếm nhiều năm đó!
Lão bản chậm rãi lui về phía sau:
- Nhưng mà ngươi dám giết người ở Bách Bảo Trai, vậy cũng đừng trách bọn ta không khách khí! Hiện tại ngươi có hai lựa chọn, thứ nhất, tự sát tạ tội, chúng ta sẽ làm cho ngươi một lễ tang mở mày mở mặt; thứ hai, chờ ở chỗ này, chúng ta không phải là đối thủ của ngươi, nhưng cao thủ Bách Bảo Trai sẽ lập tức tới!
Ngoại hương nhân lạnh lùng nhìn lão bản, nàng không hề để ý đến hai lựa chọn mà lão bản nhắc đến, lập tức đi về phía đầu phố.
- Đứng lại, ta chỉ có thể cấp cho ngươi hai lựa chọn!
Lão bản cười lạnh nói:
- Ngươi thử bước thêm bước nữa xem? Nhìn cho rõ, phía trước ngươi là cái gì đi!
- Đứng lại, đứng lại, ta bảo đứng lại!
Theo lời uy hiếp của lão bản, từ mỗi ngã rẽ đều xuất hiện một ít quân đội chính quy, trong tay bọn hắn cầm cường nỏ, lạnh lùng nhắm trên người ngoại hương nhân.
Nguyên lai toàn bộ cửa ra vào đều bị Thành Vệ đội ngăn chặn, chẳng qua để tránh cho thương vong quá lớn, những quân nhân bình thường cũng không chạy tới!
Ở Cửu Châu đại lục, cao thủ thường thường do cao thủ đối phó, điều này có thể tránh gây ra thương vong thật lớn cho những quân nhân bình thường.
Không hổ là Bách Bảo Trai, trong chớp mắt có thể xuất động nhiều quân đội như vậy!
A La, xem ra đây chính là nơi táng thân của ngươi...
Ục ục!
Ngoại hương nhân chua sót nghĩ, trong bụng chợt truyền đến vài tiếng vang.
Aizzz, A La đã ba ngày chưa được ăn cơm...
Thôi, thôi, cho dù chết, cũng phải ăn cơm cho no, giết thêm được vài người trong bọn hắn nữa!
Ngoại hương nhân tự giễu lắc lắc đầu, lúc này người đi đường trên đường lớn đều đã chạy hết sạch, chỉ có một thiếu niên có đôi mắt nhỏ bát trạc xiên, cái đầu bóng lưởng còn đang đứng ở quán trà, hình như là sợ hãi đến choáng váng...
- Ta không giết được ra ngoài, vậy trước khi chết, mời ta ăn chút trà bánh được chứ?
Ngoại hương nhân đi đến bên cạnh Trầm Côn, thản nhiên ngồi xuống.
- Được, được!
Trầm Côn biểu tình như là thật sự sợ hãi, tay chân run run nói:
- Ngươi....ngươi muốn nước trà, Hồng Trà, hay là trà xanh?
- Trầm Côn, lập tức rời khỏi nơi này, bằng không chúng sẽ xem ngươi là đồng bọn của hung thủ!
Người kia vẫn không nói gì, lão bản ở phía xa lạnh lùng hô to.
- Ta, ta... Lão huynh, ta không dám đi, ngươi để cho ta giúp nàng pha trà đi được không?
Trầm Côn làm bộ như sợ hãi, chậm chạp chuẩn bị sử dụng trà cụ.
Nhưng là ngay tại lúc những người khác không chú ý, hắn đột nhiên giảm thấp thanh âm xuống, nói với ngoại hương nhân:
- Mỹ nữ, nhìn lực đạo lúc ngươi xuất kiếm, tối thiểu cũng là Võ Linh cao thủ, hơn nữa không có Võ hồn, vậy ngươi nhất định là trốn không thoát đâu...
Người này ngẩn ra, nhìn thiếu niên Trầm Côn quái dị này, thoạt nhìn nhát như chuột, rõ ràng là bị dọa cho sợ hãi, tại sao còn dám nói như vậy?
- Đừng nhìn ta như vậy, mỹ nữ, ta đây cố ý tiếp cận ngươi, muốn hợp tác làm sinh ý với ngươi a!
Trầm Côn chậm chạp bày trà cụ:
- Ngươi biết linh phù bí thuật không? Hiện tại ta đang có Trương linh phù, Hoàng Nguyên trung đoạn, mang vào sẽ tăng thuộc tính công kích, có thể bảo vệ bình an cho ngươi rời đi lúc này...
Vừa nói, Trầm Côn vừa trộm đem linh phù đặt ở trên đĩa trà, đưa đến trước mặt người đó. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Đúng như trong dự liệu của Trầm Côn, người này có thể khinh thường loại linh phù có thể dùng để trùi đít này, hắn còn phải tiếp tục giải thích giải, nhưng là khi người này thấy rõ bút pháp trên linh phù, mắt phượng lập tức trợn tròn!
- Bút Tẩu Thái Hư, Càn Khôn thần phù?
Người này thấp giọng cả kinh gọi ra bút pháp của Trầm Côn, nhẹ giọng nói:
- Ai vẽ ra vậy? Sau khi Phù Ma Vương mất tích, Thái Hư thần bút đã thất truyền tại nhân gian!
- Ngươi nhận ra nó?
Trầm Côn nhãn tình sáng lên:
- Ngươi đừng quản lai lịch của thứ này, chỉ có một câu, ngươi có hứng thú làm giao dịch này hay không?
- Với Thái Hư thần bút này, ta chắc chắn có thể phá vây mà ra...
Người này suy nghĩ rất nhanh, chỉ nghĩ một chút liền chỉ bội kiếm của mình:
- Ta không có tiền, dùng thanh kiếm nầy để đổi linh phù, sau khi ta thoát được ra ngoài, sẽ ở rừng cây ngoài thành chờ ngươi!
- Thành giao!
Trầm Côn thầm nghĩ chỉ cần quảng cáo, cũng không quản người này có thực sự thực hiện ước định hay không, hắn thu hồi linh phù, cười tủm tỉm nói:
- Bất quá Trương linh phù này không thể cho ngươi, bằng không bị người chứng kiến, còn tưởng là ta và ngươi là cùng một bọn! Sang trái năm mươi bước, trong cừa hàng cũng có một kiểu linh phù như vậy, cứ vậy mà làm... Sau đó ngươi có thể bảo toàn được mạng sống!
Nói xong, Trầm Côn vứt bỏ bình trà, vẻ mặt sợ hãi chạy tới bên người lão bản:
- Ai u, lão huynh, xin lỗi, ta vừa rồi bị sợ hãi, quên cả chạy trốn, nàng...nàng để cho ta châm trà, ta lại càng không dám chạy...
- Ta biết ngươi là kẻ bất lực, mau tránh ra!
Lão bản không kiên nhẫn gạt Trầm Côn sang một bên, kỳ thật cũng không cần Trầm Côn giải thích, sẽ không có ai hoài nghi hắn và người lạ kia có quan hệ với nhau.
- Lão huynh, cám ơn!
Trầm Côn cúi đầu trốn ở một bên, trộm bật cười...
Quảng cáo đã chuẩn bị xong, đến đây đi, để cho các ngươi kiến thức uy lực của việc bần tăng quảng cáo!
Sau khi Trầm Côn đi xa, người lạ kia nhắm mắt dưỡng thần một lát, sau đó nàng dựa theo dặn dò của Trầm Côn, làm bộ như phát hiện được cái gì, kinh ngạc a lên một tiếng!
- Kỳ quái, kỳ quái!
Người lạ đứng lên, nhắm mắt lại đi tới một chỗ ở gần đó:
- Ở Tân Nguyệt thành nho nhỏ này, lại có thể có thần binh lợi khí như vậy?
- Cô ta nói gì đó?
- Thần binh lợi khí cái gì đó, ngươi có hiểu ý tứ của cô ta không?
Những quân nhân vây quanh đường đều ngây ngẩn cả người nhìn nhau, tất cả đều mang vẻ mặt mờ mịt, đành phải không hẹn mà cùng dán mắt vào người này.
Người này nhắm mắt lại cảm ứng một lúc, giống như đã phát hiện gì đó, vẻ mặt mừng rỡ, bước nhanh xông ào vào trong một cửa hàng.
- Ngươi....ngươi muốn làm gì?
Lão chưởng quầy vừa rồi nhục mạ Trầm Côn trốn ở phía sau quầy, ôm đầu run lẩy bẩy.
Người này nhìn lão bản với vẻ khinh miệt:
- Ta cảm ứng được, nơi này linh khí tận trời, tại phía xa năm mươi bước có vật uy áp làm ta thở không nổi, hừ, chắc là ngươi nơi này cất giấu một món thần binh lợi khí phải không, mau lấy ra, đúng lúc ta đang muốn tìm binh khí!
Thần binh lợi khí?
Lão chưởng quầy lơ mơ, nơi này của hắn chính là một tiểu điếm bình thường bên đường, cho dù có một ít binh khí không tệ lắm, nhưng cũng không tính là 'Thần' binh được!
- Không nghe ta nói gì sao?
Ngữ khí người này đột nhiên trở nên lạnh lẽo.
- Nghe được! Nghe được!
Lão chưởng quầy vội vàng chỉ vào một cái quầy, nói với giọng cầu khẩn:
- Tiểu thư, binh khí tốt nhất của ta là một thanh trường kiếm cấp Bạch Nguyên, tên là Phi Tuyết kiếm, có thể tăng thêm thương tổn do băng thêm ba thành . Ngươi...ngươi lấy nó đi, đừng giết ta!
Ầm!
Người lạ kia đá cái quầy, nhặt Phi Tuyết kiếm lên nhìn, sau đó lại cắm ở trước mặt lão chưởng quầy:
- Cái này cũng xứng gọi là thần binh lợi khí? Không phải cái này!
- Đúng vậy, đúng vậy...
Lão chưởng quầy vội vàng nghĩ nghĩ:
- Đúng rồi, mặt phải trong tủ treo quần áo còn có một chuôi đại đao, tên là Tàn Sát thần đao, là bảo bối lưu truyền từ trong hoàng cung tới!
- Cũng không cái đó!
Người này cầm lấy đại đao nhìn nhìn, tùy tay vứt bỏ:
- Ta muốn thần binh lợi khí, có linh khí tận trời, ở phía xa năm mươi bước vẫn có thể cảm ứng được sự tồn tại của nó! Ngươi không cần phải giả vờ với ta, bằng không, trường kiếm của ta sẽ không khách khí đối với ngươi!
- Sao? Cái này cũng không phải?
Lão chưởng quầy hoảng sợ nhìn trường kiếm của người này, cắn răng nói:
- Được, ta sẽ trả bất cứ giá nào, chỉ cần ngươi không làm hại ta, ta cho ngươi biết, trong mật thất dưới quầy, bên trong có một con cơ quan thú do Mặc gia chế tạo, đây chính là trấn điếm chi bảo của ta!
- Cơ quan thú?
Người này nhìn vào trong mật thất, trong nhất thời ngữ khí trở nên lạnh như băng:
- Ngươi còn đang gạt ta? Cơ quan thú này mặc dù không tệ, nhưng cũng chỉ là Bạch Nguyên binh khí bình thường, ta muốn chính là thần binh linh khí tận trời, ít nhất cũng là Hoàng Nguyên trung đoạn uy lực! Không, hẳn là so với Hoàng Nguyên trung đoạn phải mạnh hơn!
- Tiểu thư, ta...ta thật sự không có mà!
Lão chưởng quầy bị hù đến mức đái cả ra quần
- Không biết điều, vậy tự ta tìm!
Người lạ kia đi một vòng trong tiểu điếm, rồi bỗng nhiên lật đổ một cái quầy, trịnh trọng nhặt lên một tờ linh phù ở trong một góc tối:
- Nguyên lai ở trong này, buồn cười, ngươi lại đem thần binh lợi khí cấp này đặt ở một góc rách nát nhất trong quầy?
- Ngươi....ngươi nói đây là thần binh lợi khí?
Lão chưởng quầy nhận ra, thứ người lạ kia lấy đi đúng là tấm linh phù của Trầm Côn, hắn thất thanh nói:
- Tiểu thư, đây là giấy trùi đít mà, trên mặt chỉ tùy tiện vẽ ra vài nét!