- Đa đa đa, ô ô ô, ta là cát, gió đến đây, tây bắc gió đến đây cuốn đi … (Biên: ta hát, còn nó hát nhăng cuội hơn nữa )
Ngồi xổm ở dưới gốc một cây đại thụ, A Phúc đang vui sướng đi đại tiện, cùng lúc đó, cái miệng cùng lỗ mũi hắn há to, từng ngụm từng ngụm nuốt gió Tây Bắc. Tại đây phần mộ tổ tiên Vương gia khắp nơi đều là động thực vật biến dị, một con thỏ cũng có thể một cước giết chết đại lão hổ, một giọt mưa có thể ẩn chứa kịch độc, hắn cũng đành phải uống gió Tây Bắc đỡ đói lòng mà thôi.
- Hỡi trời cao! Ban cho ta một con dê béo đi!
Ngồi đến khi thoải mái, A Phúc giơ cao hai tay ngửa mặt lên trời, lệ rơi đầy mặt hô to:
- A Phúc ta không bao giờ…muốn nghĩ đến chuyện đớp không khí nữa, xơi gió Tây Bắc nhiều quá cũng bị Tào Tháo đuổi a.
Bày…bày...
Đột nhiên một âm thanh yếu ớt truyền vào tai, A Phúc không cần suy nghĩ quay đầu lại mắng một câu:
- Nói nhảm, nhà ai tiêu chảy chẳng phải…?
- Thí chủ. Nguồn truyện: Truyện FULL
Một người đầu trọc từ phía sau gốc cây cổ thụ xông ra, là một hòa thượng còn trẻ, cả người nhuốm máu. Hắn giãy dụa bò đến bên người A Phúc, cũng không quản mặt đất bên dưới thân thể A Phúc là cái đống gì (ọe), tận lực cầu xin:
- Bần tăng là người của Đại Bồ Đề Tự…bần tăng không được rồi, xin thú chủ đem vật này…vật này giao cho Huyền Khổ đại sư ở Độc Cốt động!
Nói xong, hắn run rẩy giơ lên một khối đá vàng kim nhạt, đưa vào trong tay A Phúc.
A di đà phật…xin chuyển cho Huyền Khổ đại sư…đệ tử Tuệ Năng…Tuệ Năng tìm được một khối…Phục Hoạt thạch, lại bị yêu thú biến dị tập kích, …không thể cung phụng ngã phật!
- Uy, uy!
A Phúc kinh ngạc đến quên kéo quần, vỗ vỗ khuôn mặt hòa thượng, phát hiện một khối thịt trên cổ hắn bị yêu thú nào đó cắn đứt mảng lớn, nói xong mấy câu đó liền tuyệt khí.
- Chết rồi? Ha ha ha!
A Phúc cười ha hả vui sướng khi người khác gặp họa, vươn tay túm lấy khối thạch đầu mầu vàng kim nhạt (đoạn trước lão Bánh Bao mới nói là đưa vào tay), nhét vào trong cái bụng xếp mấy lớp mỡ của mình, sau đó hai mắt hắn tỏa sáng nhìn về phía trước, cái gì là đói khát, mệt nhọc, sợ hãi, oán hận, tất cả đều bỏ lại phía sau!
Đi đại tiện cũng có thể kiếm được một khối Phục Hoạt thạch… Khối thứ ba! Ha ha, đại thiếu gia người chờ đi, khoảng cách giữa A Phúc và mấy nữ binh xinh đẹp rút ngắn một bước dài rồi!
……
Tại phân đà Thiên Cơ Môn.
So sánh với A Phúc hứng trí ngẩng cao đầu, A La khóe miệng lúc này nổi lên một nụ cười khổ. Kha Tây xuất hiện, hắn quả thật có năng lực làm cho Trầm Côn tỉnh lại, nhưng mà hiện tại Trầm Côn tru sát Cống Long Thổ (Cam Đại Sư thì phải), đánh ngất Hoàng Hành, sau đó A La diệt sát hơn mười đệ tử Thiên Cơ môn, Kha Tây kia còn chịu ra tay cứu người sao?
- Nguyên lai là Kha môn chủ!
A La kiên trì hỏi:
- Trầm Côn trúng kịch độc "Thiên Cơ Biến", xin môn chủ hãy...
- Ngươi còn muốn xin môn chủ cứu người?
Hắc bào trưởng lão may mắn còn sống sót cười nhạo, nổi giận mắng:
- Môn chủ, yêu nữ này giết hơn mười để tử của chúng ta, thỉnh môn chủ vì bọn họ mà báo thù a!
- Yêu nữ, giết người của chúng ta, còn có mặt mũi xin môn chủ chúng ta cứu người, da mặt ngươi là tường thành sao?
- Môn chủ không nhọc ngài động thủ, yêu nữ này như chiếc đèn cạn dầu rồi, ta tới vì những đệ tử kia mà báo thù!
- Các ngươi mất mặt như vậy còn chưa đủ sao?
Kha Tây đột nhiên lớn tiếng quát, mắng to:
- Ta đã nói với các ngươi bao nhiêu lần, thiên đạo sáng tỏ, ba chữ đơn giản nhân – nghĩa – thiện, chỉ tuân thủ nghiêm ngặt ba chữ này, cho dù thiên phạt, cũng để cho chúng ta một con đường sống, nhưng các ngươi đã làm sao? Cho rằng ta không biết sao? Cống Long Thổ chết là hắn lấy tiền tài khi dễ nhỏ yếu; Hoàng Hành bị bại là hắn cấu kết với Hoài Tâm tham phần mộ tổ tiên nhà khác. Hôm nay mấy đệ tử bị chết ở nơi này, cũng là do bị các ngươi mê hoặc, làm cho người ta không thể không hạ thủ…với cái chết của bọn hắn chỉ có câu, trời cũng không tha, còn nói cái cái gì vì thể diện mà báo thù!
Các trưởng lão mặc hắc bào bị mắng cúi đầu. Mà A La đôi mắt mầu trắng sáng rực lên, cảm kích nói:
- Môn chủ hiểu lí lẽ, A La vô cùng cảm kích, thỉnh môn chủ cứu Trầm Côn!
- Haizzz
Kha tây lại thở dài nói:
- A La tiểu thư, việc hôm nay, coi như bỏ qua, Thiên Cơ Môn tuyệt sẽ không tìm ngươi trả thù, bất quá chuyện cứu chữa Trầm Côn xin đừng nói nữa!
- Môn chủ thấy chết mà không cứu sao?
A la thất thanh nói.
- Không phải ta không cứu, mà là ta không thể cứu!
Kha Tây chỉ những thi thể trên mặt đất, thái độ rất chân thành, lời nói cũng rất có đạo lý.
- A La tiểu thư, tuy nói Thiên Cơ Môn cùng các ngươi có ân oán, hơn phân nửa là do Thiên Cơ Môn gieo gió gặt bão. Nhưng là hôm nay, ngươi dù sao cũng đã giết mấy chục nhân mạng của chúng ta, ta muốn cứu Trầm Côn, còn có cái gì là thể diện người đứng đầu Thiên Cơ Môn? Mọi người đều có tư tâm, Kha Tây ta cũng không ngoại lệ, ta hiểu được lí lẽ, ta hiểu đạo nghĩa, cũng sẽ không cứu một cừu nhân dính đầy máu tươi đệ tử!
- Đó là điểm thứ nhất!
Kha Tây tiếp tục nói:
- Thứ hai, thực không dám giấu diếm, vừa rồi ta vội vàng đi ra ngoài, là muốn coi bói xem phần mộ tổ tiên Thiên Cơ Môn. Sau khi tiến đến…Aizz, tình cảnh phần mộ tổ tiên bi thảm, ta không muốn nhiều lời chỉ có thể nói thẳng cho tiểu thư, ta vì coi bói xem là ai hủy phần mộ tổ tiên, nên đã tiêu hao rất nhiều linh khí…cho tới bây giờ, ta chẳng những chưa biết ai đã hủy đi phần mộ tổ tiên, mà lại lâm vào tình trạng như đèn cạn dầu, lấy thực lực của ta bây giờ, ít nhất phải tu dưỡng ba ngày, mới có thể cứu Trầm Côn, chỉ là Trầm Côn hắn có thể chờ sao?
Thở dài rồi nói tiếp:
- Thứ ba, muốn cứu Trầm Côn, nhất định phải vận dụng đại pháp Nghịch Thiên Cải Mệnh của bổn môn, mạnh mẽ kéo dài dương thọ Trầm Côn, thế nhưng một khi dùng đến bí pháp, phong thủy sư như ta sẽ bị thiên phạt! Kha Tây không chịu nổi một lần thiên phạt nữa.
- Môn chủ thật sự không chịu cứu người?
A La tựa hồ không có nghe những lời thao thao bất tuyệt này, có lẽ nàng nghe được, cũng chỉ có thể làm bộ như không nghe ra, bằng không sinh lộ Trầm Côn đã dứt.
- Ta thật sự bất lực.
Kha Tây mắt nhìn Trầm Côn sắp tử vong, còn có A La tóc trắng cùng mắt trắng, nhịn không được ngữ khí dịu đi.
- Bất quá trên đời có đức hiếu sinh, nếu như mà mấy vị trưởng lão chịu liên thủ thi thuật…
- Mấy vị trưởng lão!
Không đợi hắn nói hết, A La nhanh chóng hướng về phái mấy vị hắc bào nói trước:
- Chỉ cần các ngươi chịu cứu Trầm Côn, ta nguyện ý trả giá lớn!
Hắc hắc hắc…
Các trưởng lão bỗng nhiên cười rộ lên lạnh lẽo, thật sự là trời đất xoay vần, yêu nữ này cũng có thời điểm phải cầu đến chúng ta?
Các trưởng lão cũng không nói nhiều, một người xoay đi, một người ngước lên ngắm trăng, một người cười lạnh, một người hắc bào lãnh đạm nhất cởi bỏ hắc bào trên người, lộ ra trên vai một đạo kiếm thương, ý là nói:
- Thấy không, đây là vết thương ngươi mới lưu lại cho ta, còn muốn ta cứu người sao? Nằm mơ đi?
Thấy các trưởng lão châm chọc khiêu khích, Kha Tây bất đắc dĩ lắc đầu, đi vào trong phòng.
Dưới tình huống hơn mấy chục đệ tử bị giết hắn còn có thể giảng đạo lí, không vì đệ tử báo thù, đã là hết lòng quan tâm giúp đỡ rồi. A La tự nhận không thể cầu hắn thêm nữa, chỉ cõng Trầm Côn đi tới trước mặt mấy vị trưởng lão.
- Mấy vị trưởng lão.
A La cắn chặt răng, đem Trầm Côn đặt ở giữa mấy vị trưởng lão, bỗng nhiên nói:
- Ở đây có bao nhiêu cỗ thi thể?
- Ngươi còn có mặt mũi hỏi?
- Ta hỏi ngươi! Nơi này có bao nhiêu cỗ thi thể?!
A La gầm lên giận dữ, lại toát ra uy thế khôn cùng, các trưởng lão hơi ngạc nhiên, bi phẫn nói:
- Ba mươi mốt, ngươi giết ba mươi mốt người của chúng ta, lão nhớ rõ ràng!
- Ba mươi mốt người, nếu tính cả Cống Long Thổ và Hoàng Hành, tổng cộng là ba mươi ba.
A La cười cười, đột nhiên mũi chân đá lên thanh chủy thủ trên mặt đất, xoay tay nắm chặt chuôi chủy thủ, hung hăng đâm vào trên vai mình.
Phốc! Một đạo huyết quang phun ra, các trưởng lão mắt chữ O mồm chữ A. Ta giết các ngươi ba mươi mạng, một mạng ta trả không đủ, liền hoàn trả bấy nhiêu nhân kiếp. A La rút chủy thủ, lại đâm vào cánh tay mình, lại là một đạo huyết quang…
- Thiên Cơ Môn các ngươi không phải có một loại bí pháp, tên là Luân Hồi Lạc Ấn sao? Chỉ cần trên vết thương người chết gia trì bí pháp của các ngươi, bất luận chết bao nhiêu lần, luân hồi bao nhiêu nhân kiếp, trên người thương tổn cũng sẽ không biến mất…Ba mươi ba cái mạng, ta trả lại cho các ngươi ba mươi ba vết thương, tùy các ngươi gia trì Luân Hồi Lạc Ấn. Đời này ta không trả được ba mươi ba cái mạng, ta trả lại cho các ngươi ba mươi ba nhân kiếp!
Ba mươi ba thương tổn luân hồi! Thần sắc các trưởng lão hưng phấn lên! Lại nói giết người bất quá là đầu chĩa xuống đất mà thôi,đối với phong thủy sư mà nói, phương thức ác độc nhất không phải là giết địch nhân, mà làm cho người ta Luân Hồi Lạc Ấn. Nếu Lạc Ấn người chết này nằm ở trên đầu, người chết kia coi như luân hồi chuyển thế, bản thể liền biến thành một người khác, mỗi ngày cũng sẽ đau đầu, cuối cùng chết vì đầu vỡ ra!
Nếu Lạc Ấn này ở trên cánh tay, bản thể về sau chết nhất định là một tàn phế, một cánh tay, vĩnh sinh cũng đừng mong thay đổi! Ba mươi ba đạo vết thương, ba mươi ba bối tử…phương diện thống khổ này, đủ để cho một người ba mươi ba đời làm hoạt tử nhân, nhận hết khổ sở, thậm chí linh hồn không chịu nổi mà vĩnh viễn mất đi.
- Ngươi thật sự nguyện ý cho chúng ta sử dụng ba mươi ba trọng Luân Hồi Lạc Ấn?
Ta sẽ đứng ở chỗ này!
- Hảo!
Các trưởng lão khóc rống lên.
- Cống Long Thổ, Hoàng sư thúc, còn có các đệ tử đã chết, oan hồn các ngươi hãy nhìn, chúng ta báo thù cho các ngươi!
- Đợi một chút!
A La âm thanh lạnh lùng nói:
- Nếu sau khi các ngươi Lạc Ấn, không chịu cứu Trầm Côn thì làm sao?
- Ngươi có thể để môn chủ đứng ra bảo đảm!
Các phong thủy sư không cần suy nghĩ.
- Môn chủ, người cũng đã nghe thấy, chỉ cần yêu nữ này để cho ba mươi ba Luân Hồi Lạc Ấn, ta liền không tiếc thiên phạt, nghĩ cách cứu Trầm Côn.
Aizz…
Kha Tây thật sâu thở dài, hắn muốn nói gì, nhưng suy nghĩ một chút về tử thi môn đệ trên mặt đất, chung quy hóa thành một tiếng thở dài, thản nhiên nói:
- A La tiểu thư, ta lấy danh dự lịch đại tổ tiên Thiên Cơ Môn thề, mấy vị trưởng lão tuyệt đối không làm trái lời hứa…ở đây ta có một viên Thiên Cơ đản, cấp cho Trầm Côn, trước hết để cho hắn thanh tỉnh một hồi, có xắp xếp gì thì mau chóng nói đi!