Mục lục
Vũ Toái Hư Không
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Sư phụ, người còn có kế hoạch tiếp theo?
Tứ gia đại hỗn chiến đã làm Vương Nhất Sơn cảm thấy mỹ mãn rồi, thật không ngờ, sư phụ của mình lại tham như vậy.
- Ô, ô, ô, sao có thể không có kế hoạch tiếp theo chứ?
Trầm Côn khoa trương dang hai tay:
- Thiên niên kỷ thứ ba của Cửu Châu đại lục, chú trọng cái gì? Là hiệu suất, là tối đa hóa lợi ích, đại hỗn chiến ngoài thành, chính là cơ hội tốt để Vương gia chúng ta duy ngã độc tôn tại Xích Tiêu thành đấy!
- Duy ngã độc tôn?
Vương Đạc giật mình:
- Lão đệ, Vương gia liên tục gặp đại nạn, hôm nay chỉ còn lại có hơn ba trăm thành viên cốt cán, cho dù tạm thời chiêu mộ một vài phổ thông đệ tử, tối đa cũng chỉ có thể xuất ra một nghìn người.
- Nếu như ta cho ngươi ba vạn yêu thú đại quân thì sao?
Trầm Côn cười tít mắt ngoắc ngón tay.
Hùng Tam Bảo từ bên ngoài đi đến, khoa trương phủ phục dưới chân Trầm Côn.
- Vua của ta, ngự thú Hùng gia, ba vạn yêu thú tập kết hoàn tất, chỉ đợi một câu nói của người. Được đi theo người, kích động quá đi mất!
Vương gia phụ tử ngây ngẩn cả người!
- Hai vị, đừng bị bộ dạng của lão Hùng dọa cho choáng váng!
Trầm Côn cười tít mắt ghé vào bên tai bọn họ, nhẹ giọng nói:
- Sau khi xong việc, chỉ cần các ngươi đem chỗ tốt trong mộ tổ chia một phần cho hắn, ba vạn yêu thú đại quân của Hùng Tam Bảo chính là người ủng hộ kiên định nhất của các ngươi.
- Không thành vấn đề!
Trong ánh mắt Vương Đạc hiện lên một tia dã tâm!
Vương Đạc đã sáu mươi bảy tuổi rồi, hắn cho rằng cả đời mình cũng chỉ đến mức này, thế nhưng Hùng Tam Bảo xuất hiện, lại để hắn nhìn thấy hi vọng bước thêm một bước nữa. Vua của Xích Tiêu thành, một phương hào hùng nằm giữa tam đại đế quốc, có thể đạt được thành tựu như thế trước khi xuống mồ, Vương Đạc hắn xuống âm tào địa phủ gặp mặt tổ tiên, cũng nở mày nở mặt, không làm tổ tông thất vọng rồi!
Hơn ba trăm thành viên cốt cán của Vương gia khẩn trương tập trung lại, ngay cả Vương Kỳ Nhi mười hai tuổi cũng chạy ra.
Đêm khuya cùng ngày, ngoại vi Vương gia.
Grao ~~~~ một tiếng rít gào của mãnh hổ từ trong sơn trang truyền ra, năm nghìn ngự thú cấm vệ quân vậy quanh, Vương gia còn chưa kịp ý thức được có chuyện gì xảy ra, mấy nghìn con yêu thú liền từ bên ngoài xung phong liều chết mà đến.
Cùng lúc đó, Vương Nhất Sơn tự mình mang binh giết vào trung quân đại doanh, đặt kiếm trên cổ tên tướng chỉ huy, áy náy nói:
- Tướng quân, trung hiếu khó vẹn đôi đường, mạt tướng vì Vương gia, chỉ có thể mời các ngươi ly khai nơi này thôi!
Sau nửa canh giờ, tòa thành Thạch gia.
Thạch Lan Trác lo lắng khôn nguôi suy tư, ở trong thư phòng, hắn đang lo lắng cục diện ngoài thành, cũng lo lắng cho hơn ba nghìn đệ tử nhà mình, lo lắng không biết có thể bảo vệ cho sự sinh tử tồn vong của Thạch gia trong cuộc hỗn chiến của tứ đại gia không?
Rầm!
Vương Đạc một cước đá văng đại môn Thạch gia, cười dài đi tới trước mặt Thạch Lan Trác:
- Thạch huynh, đừng khẩn trương, ta không phải tới tìm ngươi báo thù đâu. Xích Tiêu thành loạn rồi, chính là cơ hôi tốt để thanh lý một vài hạt sạn, ngươi có đồng ý đi theo sự lãnh đạo của Vương gia ta, đi thanh lý và thuận tiên chiếm đoạt một vài cửa hàng của chúng không?
Cùng Vương Đạc đi vào, là Trầm Côn đang khiêng một túi linh phù lớn, hắn cười tủm tỉm nói:
- Thạch lão huynh, vừa rồi không cẩn thận lỡ tay chôn vài cái linh phù xung quanh nhà ngươi. Đúng, chính là cái loại mà lần trước ngươi đã thấy qua, Tứ Tượng Tinh Trận. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Hầu như không có do dự, Thạch Lan Trác cười khổ nói:
- Ta còn có lựa chọn sao? Vương đại nhân?
Lại nửa canh giờ sau, Chu gia.
Chu Bất An đập vỡ mười mấy món đồ gồm, hướng về đám người hầu chửi ầm lên, từ sau khi bị Trầm Côn cho vào bẫy, tâm tình của hắn liền trở nên phi thường cổ quái.
- Lão gia, rất nhiều yêu thú đã vây quanh Chu gia chúng ta rồi!
Một tên người hầu chạy vạo, khóc lóc nói:
- Yêu thú quá nhiều, quá nhiều, căn bản là vô số đó!
- Ta và Ngự thú sơn trang không oán không cừu, bọn chúng vì sao...
Chu Bất An nói còn chưa có nói xong, Vương Kỳ Nhi đã cười hì hì nhảy vào, con bé còn lôi kéo bàn tay của Chu Khiên Mộng:
- Chu bá bá, con và tẩu tử tới mời bá bá về Vương gia làm khách, bá bá đừng sợ nha, yêu thú ở bên ngoài đều nghe lời Kỳ Kỳ cả.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK